Sau khi thông báo hệ thống kết thúc, Bành Trình là người đầu tiên kêu lên: "Đm, sao lại thế này? Cái gì cũng không biết, chơi cái rắm!"
Đoạn Dịch đứng lên, đi đến cuối khoang xe, thử kéo một chút, quả nhiên mở được cửa ra.
Sau cánh cửa mở là một hành lang rất dài.
Hành lang sáng trưng, bên phải là cửa sổ, bên trái là một loạt phòng.
Đằng sau Đoạn Dịch, hai người Bạch Tư Niên, Vân Hạo cũng đi tới.
Mọi người đi dọc theo hành lang vào trong khoang, nhìn thấy các bảng số phòng từ "1" đến "12", không khó đoán là phòng của từng người chơi.
Kế tiếp là tới hai phòng tù giam.
Cuối hành lang có một cánh cửa, trên cửa treo bảng "Phòng điều khiển".
Đoạn Dịch đi tới, hơi đẩy cửa, thấy không thể mở ra, anh thử gõ cửa vài cái.
Ngay sau đó từ bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc. "Chờ một chút."
Đoạn Dịch nhướng mày, cười... Người bên trong là Minh Thiên.
Rất nhanh, cửa được mở ra từ bên trong.
Minh Thiên chậm rãi xuất hiện sau cánh cửa, ánh mắt cũng lập tức dính lên người Đoạn Dịch.
Vì ngại có mặt người khác, Đoạn Dịch không tiện thân thiết nhiều với Minh Thiên, chỉ tiến tới ôm hắn một lát, sau đó cẩn thận quan sát hắn.
Lần này hắn mặc một bộ đồng phục màu nâu đỏ, đôi chân dài thẳng tắp, thoạt nhìn là đồng phục đoàn tàu, nhưng trông hắn cứ như người mẫu sắp lên sàn catwalk chữ T.
"Thế nào? Có thể tiết lộ thông tin gì không? Sao cái gì cũng không biết thế?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên lắc đầu: "Em biết cũng không nhiều hơn các anh là mấy. Nhân vật của em do anh trai sắp xếp, không thuộc nội dung phó bản. Vậy nên em chỉ biết, trước đây không lâu em nhận được Offer từ đoàn tàu, trở thành nhân viên đoàn tàu đường dài. Đây là lần đầu em đứng tàu, trước mắt chưa biết đoàn tàu này sẽ đi đâu. Em không biết gì vẫn tới làm vì lý do lương cao."
"Trong khoang điều khiển có người không? Có thể nói chuyện với lái tàu không?" Đoạn Dịch hỏi.
"Có người. Nhưng trước mắt chưa thể nói chuyện. Người đó trầm lặng ít nói." Minh Thiên nói, "Ngoài ra, đoàn tàu này có bộ điều khiển tự động. Lái tàu chỉ có tác dụng trong trường hợp khẩn cấp. Lỡ máy móc có trục trặc gì, người lái tàu sẽ chuyển chế độ điều khiển tự động sang thủ công. Còn các manh mối khác, em đang tìm hiểu."
Đoạn Dịch khẽ gật đầu, đang nghĩ xem có nên vào phòng điều khiển xem thử hay không, đột nhiên nghe thấy âm thanh "Tí tách". Nơi phát ra âm thanh là khoang xe lúc đầu bọn họ vào.
Nhanh chóng trở lại khoang xe đó, Đoạn Dịch phát hiện các người chơi đang vây quanh một ngăn tủ lớn trong khoang xe.
Bành Trình căng thẳng run người. "Không phải là có bom đấy chứ? Tiếng này là tiếng đồng hồ đếm ngược hả?"
"Khả năng gần như bằng 0. Vẫn là câu cũ, người thiết kế trò chơi muốn xem chúng ta đấu đá nhau, không nhất thiết cho nổ chết tất cả ngay từ đầu."
Nói xong, Đoạn Dịch dẫn đầu kéo mở ngăn tủ.
Ngăn tủ mở ra, tất cả mọi người thở phào một hơi.
Bên trong không có bom, chỉ là một bảng điều khiển.
Trên đầu bảng điều khiển có một hàng chữ: "Đoàn tàu đường dài số 20089."
Bên dưới có đủ loại nút xếp thành hàng, lúc này có một nút "3-1" đang phát ra âm thanh "Tích tắc".
Nhanh chóng xem một lượt các nút khác, Đoạn Dịch nói: "Mấy số này, có phải là số khoang xe và số ghế?"
Minh Thiên bên cạnh anh nói: "Hẳn là thế. Sau khoang điều khiển, nơi ở của người chơi hay gọi là nhân viên trên tàu, là khoang số 1; nơi nhân viên hoạt động là khoang số 2. Khoang này có rất nhiều ngăn tủ đóng, có lẽ chúng ta sẽ tìm được dụng cụ nấu cơm."
Minh Thiên vừa dứt lời, Bạch Tư Niên đi đến cuối khoang xe, mở ngăn tủ bên trái. Quả nhiên, hắn lôi ra vài dụng cụ dùng để xắt rau, rửa rau, nhóm lửa nấu cơm.
"Tủ này để nấu ăn... Thế tủ kia là nguyên liệu nấu ăn?"
Vân Hạo đi tới phía bên phải, kéo nửa bên ngăn tủ ra, bên trong có một tủ lạnh, một tủ đông.
Liếc nhìn dụng cụ hai người lấy ra, Minh Thiên nói tiếp: "Suy ra số 3-1 nghĩa là khoang xe số 3, ghế số 1."
"Hệ thống nói chúng ta hãy phục vụ khách thật tốt. Như vậy đèn báo và âm thanh tích tắc này, rất có thể là khách đang gọi chúng ta?" Đoạn Dịch nói xong, híp mắt nhìn cái nút trước mắt.
Cái nút màu đỏ lập lòe trong tròng mắt đen nhánh của anh, rồi bị ngón trỏ của anh ấn xuống.
Cùng lúc đó Đoạn Dịch giương mắt, nhìn chiếc đồng hồ treo tường cách đó không xa bên cạnh bảng điều khiển, thời gian hiện tại là 5 giờ rưỡi.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang chìm vào biển rộng, đoán chừng hiện tại là 5 giờ rưỡi chiều.
Sau khi cái nút bị ấn xuống, âm thanh tích tắc biến mất, cái nút màu đỏ cũng chuyển sang trạng thái sáng liên tục, không còn liên tục chớp lóe.
Loa bên cạnh phát ra tạp âm, sau vài giây, loa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên. "Làm phiền mang cho tôi một ly cà phê! Cảm ơn! À, mọi người có nghe thấy không, tôi ở khoang xe số 3, ghế số 1. Làm phiền mọi người!"
Đoạn Dịch và Minh Thiên liếc nhau, mở miệng nói: "Vâng thưa quý cô, xin hãy chờ một lát."
"Cạch" một tiếng, âm thanh người phụ nữ đặt ống nghe xuống.
Cái nút màu đỏ trên bảng điều khiển tắt ngúm, không còn bất cứ tạp âm nào phát ra từ loa.
Nhìn hướng người chơi khác, Đoạn Dịch nói: "Tôi với Minh Thiên sẽ đi sang đó xem trước. Những người khác tùy ý."
Đoạn Dịch chú ý tới, sau khi anh nói xong, vẻ mặt của mấy người chơi cũ đều không khỏi kinh ngạc.
Thật ra vừa rồi, lúc nhìn thấy Minh Thiên đi theo Đoạn Dịch từ đầu đoàn tàu tới, mọi người đã hơi thắc mắc. Bây giờ nghe Đoạn Dịch xác nhận người nọ chính là "Minh Thiên", một số người được giải đáp thắc mắc, đồng thời xuất hiện thắc mắc mới... Tại sao Minh Thiên lại xuất hiện? Hơn nữa hình như đã trở thành NPC.
Lúc đi ngang qua Tra Tùng Phi, cậu rất kinh ngạc nhưng vẫn duy trì lễ phép không hỏi gì. Đoạn Dịch vỗ nhẹ vai cậu ta. "Sẽ giải thích với em sau."
Tra Tùng Phi lập tức gật đầu: "Để em đi đưa cà phê với anh. Thật ra em cũng muốn anh thấy, em hiện tại đã tiến bộ hơn nhiều."
Đoạn Dịch nghe xong bật cười. "Ừm, anh biết em sẽ tiến bộ mà."
Cứ thế, Tra Tùng Phi đi tới trước bàn điều khiển pha cà phê.
Trong máy pha cà phê đã có sẵn hạt cà phê, nghiền nát, lọc, nấu đều được làm trong một lần, thao tác cũng đơn giản.
Nhanh chóng làm xong một ly cà phê, ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Tra Tùng Phi mở cửa đến khoang xe số 3.
Khoang xe số 3 không khác khoang xe số 1, cũng tức là nơi người chơi ở... Một bên là hành lang thẳng, bên còn lại là các số phòng theo thứ tự.
Rất nhanh đã tới ghế số 1.
Hai người Đoạn Dịch và Minh Thiên đều đeo bao tay màu trắng tuyết.
Minh Thiên cuộn tay gõ ba lần lên cửa, cửa được mở ra từ bên trong.
Đây là một phòng xa hoa trên đoàn tàu, cách bố trí trong phòng không khác khách sạn thu nhỏ là mấy. Một chiếc giường đệm mềm mại, bên cạnh đặt sô pha, bàn trà nhỏ, thậm chí còn có một giá sách nhỏ.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên thoạt nhìn rất bình thường.
Từ cách ăn mặc của bà, có vẻ gia đình thuộc dạng khá giả phổ thông. Theo lẽ thường mà nói, trông bà không giống người có tiền để chi trả cho toa tàu xa hoa này.
Đoạn Dịch đưa cà phê cho bà, nghe thấy bà cười hỏi: "Có muốn vào trong ngồi một lát không?"
Đoạn Dịch đang định viện cớ đi vào, không ngờ được bà chủ động mời vào, tất nhiên cầu mà không được. "Được, hành trình dài như vậy, một mình cô cũng nhàm chán, để bọn cháu tâm sự với cô."
Nói xong lời này, đưa mắt ra hiệu Minh Thiên và Tra Tùng Phi, Đoạn Dịch cùng bọn họ đi vào trong.
Trước khi vào Đoạn Dịch nhìn thoáng bên ngoài, phát hiện những người chơi khác cũng tới đây.
Hiện tại mọi người đều rất tích cực thăm dò phó bản. Biết thêm chút thông tin thì sẽ có nhiều quyền chủ động hơn.
Chẳng qua lúc này bọn họ đang đứng ở hành lang, không theo vào trong. Mặc dù là căn phòng xa hoa, nhưng chỉ là căn phòng một giường, không thể chứa quá nhiều người.
Người phụ nữ trung niên nhanh chóng đóng cửa lại.
Tiếp đón ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Tra Tùng Phi vào phòng, bà khách khí mời bọn họ ngồi xuống, sau đó làm một động tác mà Đoạn Dịch thấy rất kỳ quái... Bà tìm một cái bình giữ nhiệt, cầm ly cà phê giơ phía trên, bắt đầu đổ cà phê vào bình.
Nhận ra ánh mắt khó hiểu của ba người Đoạn Dịch, người phụ nữ trung niên ngượng ngùng khẽ cười, giải thích: "Cà phê này không gọi cho tôi, là gọi cho con gái tôi! Con bé thích uống cà phê nhất!"
Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Con gái cô đâu?"
Người phụ nữ trung niên nói: "Con bé à, con bé đang ở trường học luyện múa. 10 giờ tối nay con bé có buổi biểu diễn. Con bé phải uống cà phê trước khi biểu diễn, vậy nên tôi đi đưa cho con bé. Đúng rồi các cậu xem..."
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, buông ly cà phê đã đổ vào bình giữ nhiệt được non nửa xuống, người phụ nữ trung niên vui vẻ kéo một chiếc va li từ dưới gầm giường ra.
Mở va li, người phụ nữ lấy một chiếc váy, giơ lên cho ba người Đoạn Dịch xem.
"Cái váy này đẹp chứ?" Người phụ nữ trung niên mỉm cười hòa ái, đôi mắt chứa đầy mong chờ nhìn chăm chú người chơi.
Bởi thế Đoạn Dịch cẩn thận đánh giá chiếc váy này vài lần.
Đoạn Dịch thật sự không hiểu mấy câu hỏi kiểu "Váy đẹp hay không", nhưng chiếc váy dưới ánh đèn sáng lấp lánh tựa như thủy tinh, nhìn không tồi, vậy nên Đoạn Dịch thành thật gật đầu, nói: "Vâng, váy đẹp thật."
Người phụ nữ trung niên cực kỳ vui vẻ.
Nhưng sau vài giây vui vẻ ngắn ngủi, bà thở dài một hơi.
Cảm xúc của bà cực kỳ phức tạp.
Thở dài xong, bà chợt bật cười từ tận đáy lòng.
Đoạn Dịch còn đang thắc mắc, lời kế tiếp của bà giải đáp thắc mắc cho anh.
Đoạn Dịch lập tức hiểu tại sao cảm xúc của bà lại phức tạp thế.
Bà nói: "Đây là cái váy... Mà con gái tôi luôn muốn mua. 10 giờ tối nay con bé có buổi biểu diễn. Đó là buổi biểu diễn cực kỳ quan trọng đối với con bé, con bé hay nói mình muốn mặc chiếc váy này để múa. Nhưng tôi...
"Nhưng tôi không mua nổi. Hôm nay con bé tức giận với tôi, còn cãi tôi mấy lời, rồi chạy ra khỏi nhà...
"Tôi do dự một ngày, cuối cùng cắn răng mượn tiền, bán thêm nhiều món trang sức để lấy tiền mặt... Hên là đã mua được cái váy. Bây giờ tôi đi đưa cho con bé, còn kịp! Còn kịp! Các cậu đều thấy váy này đẹp chứ? Con bé nhất định sẽ rất vui!"
Nghe thế, Đoạn Dịch không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
... Học sinh đi học cần đi bằng loại tàu này à? Buổi sáng còn đang ở nhà, buổi tối đã nhảy múa ở trường học... Rốt cuộc nhà cô bé cách trường học bao xa?
Trong lòng nghĩ thế nào, Đoạn Dịch cũng hỏi như thế. "Chẳng lẽ cô đặt phòng xa hoa giường đơn này để tới trường con cô đưa váy... và cả cà phê? Trường học của con gái cô ở đâu? Trạm tiếp theo đã tới chưa?"
Đoạn Dịch không chờ được đáp án của những câu hỏi này.
Bởi vì người mẹ xoay người, định cất váy lại đụng phải nửa ly cà phê còn dư.
Ly cà phê đổ trên bàn trà rồi lăn xuống đất, có vài giọt bắn lên váy.
"A! Cái này, làm sao bây giờ?!" Người mẹ hoảng loạn, "Đây là cái váy con bé muốn mặc để biểu diễn! Nếu con bé lại tức giận với tôi, có lẽ nó sẽ không trở về nhà nữa! Con bé hận tôi. Con bé sẽ hận tôi mất!"
Tra Tùng Phi vội tiến tới đỡ lấy người mẹ đang hoảng loạn này. "Không liên quan, bên kia..."
Giơ tay chỉ bồn rửa tay, Tra Tùng Phi cầm váy đi qua. "Bên kia có bồn rửa tay, chúng ta giặt váy là được rồi. Mới vừa bị bẩn thôi, rửa một chút là sạch!"
"À, đúng đúng, cậu xem tôi này, hoảng hốt quá không chú ý. Cảm ơn cậu."
Người mẹ mỉm cười đi đến bên cạnh Tra Tùng Phi, nhận lấy chiếc váy từ tay cậu, lần tìm vị trí bị bẩn, đặt dưới vòi nước.
Trước khi mở vòi nước, người mẹ nhỏ vài giọt nước rửa tay lên chỗ bị bẩn, rất cẩn thận cũng rất bất thường xo,a nắn vài cái, sau đó mới mở vòi nước giặt váy.
Phó bản, cốt truyện, chỗ nào cũng kỳ quái.
Đoạn Dịch nháy mắt với Minh Thiên, hai người cùng đi đến gần bồn rửa tay xem.
Ngay sau đó một chuyện làm bọn họ kinh ngạc đã xảy ra.
Phần váy bị bẩn được nhỏ vài giọt nước rửa tay, sau khi được vò xuất hiện bọt màu trắng, theo lý thuyết sau khi gặp nước, vết bẩn sẽ theo bọt xà bông trôi đi mất. Hoặc ngay cả khi quần áo bị dính bẩn bởi thứ khó giặt sạch như cà phê, thì ít nhất cũng sẽ không lan rộng.
Thế mà trước mắt bao người, bọt trắng đã trôi đi, nhưng vết cà phê lại lan rộng ra, nhìn chiếc váy như vừa bị hất cả ly cà phê vào vậy.
"Ơ... Chuyện gì thế này... Không kịp 10 giờ... Không kịp..."
Người mẹ nhắc đi nhắc lại câu này, đổ thêm nước rửa tay, cũng mở vòi nước lớn một chút.
Chuyện kế tiếp càng quái lạ hơn. Thứ chảy ra từ vòi không còn là nước, mà biến thành máu. Lỗ cống bồn rửa như bị nút chặn lại, chỉ một lát đã ngập đầy máu.
Cũng vì thế mà vết bẩn trên váy ngày càng nhiều. Không chỉ có cà phê mà còn dính máu loãng.
Cái gì đây? Vòi nước chảy máu, phó bản bắt đầu diễn cảnh dọa ma kinh điển hả?
Đoạn Dịch đang nghĩ vậy, bỗng chú ý tới một việc lạ chẳng kém gì vòi nước chảy ra máu.
Trước khi giặt quần áo, người mẹ tháo đồng hồ trên cổ tay trái xuống, đặt lên cái kệ bên cạnh.
Lúc này Đoạn Dịch vừa khéo đứng bên cạnh cái kệ.
Vì vậy anh thấy rõ thời gian hiển thị trên đồng hồ, vậy mà là 9 giờ 45 phút.
Trước khi đưa cà phê Đoạn Dịch có xem qua đồng hồ trên tàu, lúc ấy rõ ràng mới 5 giờ rưỡi chiều.
Là do tốc độ dòng chảy thời gian nhanh hơn, bọn họ xuyên thời gian, hay là đồng hồ của người mẹ có vấn đề?