Một cụm mây trắng nơi chân trời bay tới, che bớt ánh nắng mãnh liệt.
Đứng dưới bóng mây trên sa mạc, Đoạn Dịch nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó mở mắt hung hăng thở ra, nhìn về phía Đạt Quang: "Lời ông nói có một nghịch lý thời gian."
"À, phải không? Nghịch lý gì?" Đạt Quang hỏi.
Đoạn Dịch nói: "Theo lời ông nói, ông có thể đứng ngoài thời gian, nhìn thấy quá khứ và tương lai, đúng không?"
"Đương nhiên. Đây là đôi mắt thần ban cho ta, cùng các ngươi bất đồng. Ta đã cho ngươi xem."
Đoạn Dịch cười lạnh: "Nhưng nếu tôi nhìn thấy tương lai đồng đội tàn sát nhau, tôi có thể thay đổi "tương lai" trước khi nó tới. Thế ông nói cho tôi nghe, "tương lai" mà ông nhìn thấy sẽ là cái gì?"
Đạt Quang bình tĩnh đáp lại: "Nếu ngươi thay đổi, nội dung ta nhìn thấy sẽ tùy theo thay đổi."
Đoạn Dịch cười hỏi: "Nghĩa là vận mệnh có thể bị thay đổi? Vậy tương lai ông nhìn thấy là tương lai nào? Đổi cách nói khác, tương lai trong mắt ông là cái gì? Cái ông nhìn thấy không giống thực tế phát sinh, đấy là nghịch lý thời gian."
"Không. Ngươi sai rồi. Vận mệnh không thể bị thay đổi. Chỉ cần là ta nhìn thấy, nó chắc chắn sẽ phát sinh." Đạt Quang nói, "Như lời ta vừa nói, nếu ngươi tạo sự thay đổi, thứ ta nhìn thấy cũng sẽ bị thay đổi, nhưng chỉ có chi tiết quá trình phát triển sự tình là thay đổi thôi. Kết cục sẽ không thay đổi. Cho nên dù ngươi có làm như thế nào, chuyện nên xảy ra đều sẽ phát sinh, khác nhau ở chỗ xảy ra sớm hoặc trễ hơn một chút mà thôi."
"Được, ông giải thích rất rõ, tôi đã hiểu. Chẳng qua một khi đã như vậy... Tôi cần gì phải xem cái gọi là "tương lai". Nên tới phải tới, tôi trả giá nỗ lực cũng không thay đổi được kết cục gì. Tôi chọn không xem."
Nói đến đây, Đoạn Dịch giơ tay chỉ hướng hải thị thận lâu, nhìn Đạt Quang bễ nghễ cười: "Bao gồm những chuyện xảy ra bên Minh Thiên, tôi cũng không cần xem. Mắt thấy chưa chắc là thật. Mắc cái gì tôi phải tin ông kẻ truyền giáo lừa đảo? Tôi chỉ tin mỗi mình Minh Thiên."
"Ngươi không muốn xem... cũng phải xem." Thanh âm Đạt Quang nghiêm khắc truyền đến, như sấm sét vang bên tai Đoạn Dịch. Ngay sau đó hải thị thận lâu cách đó không xa bay tới gần Đoạn Dịch, cuốn cả người anh vào.
Sau một lúc lâu, Đoạn Dịch phát hiện mình đã tới quân doanh. Một tiểu binh đi tới chỗ anh, anh vẫy tay với tiểu binh, nhưng tiểu binh không nhìn thấy anh, lập tức đi xuyên qua cơ thể anh.
"Tương lai" được chiếu phát như một bộ phim 3D chân thật không gì sánh kịp, Đoạn Dịch đang ở trong đó, lại không có quyền can thiệp.
Kẹt trong hải thị thận lâu, chạy đủ các phương hướng, Đoạn Dịch phát hiện mình không thể rời khỏi nơi này.
Anh dứt khoát không chạy nữa. Tới đâu hay tới đó, anh không ngại nhìn xem Đạt Quang muốn làm cái quỷ gì, và anh ở chỗ này sẽ nhìn thấy cái gì.
Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch đi tới lều của Minh Thiên.
Không thấy Minh Thiên, trong lều trống trơn.
Đoạn Dịch ngồi đại xuống, lẳng lặng đợi một lát thì có người đến... là Phương Đông Vũ.
Đoạn Dịch thấy Phương Đông Vũ, nhưng Phương Đông Vũ hải thị thận lâu không thấy anh.
Sau khi vào, Phương Đông Vũ lục tìm khắp nơi, ánh mắt dừng trên vại gốm.
Cô đi tới nhìn vào, trong vại rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Một lát sau sau, ngoài cửa vang tiếng Đậu Sương. "Cô tìm được chưa?"
Nghe thấy lời này, Đoạn Dịch nghe liền biết người bên ngoài là Đậu Sương, đang canh chừng cho Phương Đông Vũ.
Đậu Sương dứt lời, Phương Đông Vũ liền buông vại gốm đi ra ngoài.
Đoạn Dịch đi theo, nghe thấy Phương Đông Vũ nói với Đậu Sương: "Tìm được một vại gốm rỗng khắc văn tự Tượng Hùng quốc, tôi từng thấy văn tự này ở Đài Thiên Táng. Thứ Đoạn Dịch nhờ NPC kia mang từ phòng Đạt Quang về đây chắc hẳn là vại gốm này."
"Cô cho rằng vại gốm từng chứa cục đá hại chết Niệm Niệm?" Đậu Sương hỏi, "Nhưng hiện tại vại ở đây, không thấy cục đá nào. Cục đá đi đâu rồi?"
Phương Đông Vũ ngẫm nghĩ, mắt sáng lên: "Tôi biết rồi, chắc chắn là chủ ý của Đoạn Dịch. Vân Hạo và Bạch Tư Niên dùng kế điệu hổ ly sơn, dẫn nhị sư huynh và tiểu sư đệ đi, Đoạn Dịch ở lại tra xét. Cho nên chắc chắn Đoạn Dịch tìm được cục đá này."
"Đoạn Dịch làm người chính trực, anh ấy tìm được cục đá sẽ làm gì? Vì tránh cho chúng ta giết hại lẫn nhau, anh ấy sẽ nhờ NPC có quan hệ tốt với mình giấu đá đi!"
"NPC đáp ứng anh ấy, phản ứng đầu tiên là đem về lều của mình, bởi vì hắn cảm thấy đây là địa bàn của mình, làm như vậy tương đối ổn thỏa. Nhưng sau khi mang vại gốm về, suy nghĩ cặn kẽ, hắn lại cảm thấy không an toàn, lỡ bản thân hắn hoặc tiểu binh khác vô tình đụng trúng cục đá thì sao bây giờ? Cho nên hắn chôn cục đá ở chỗ nào đó, chỉ đem vại gốm trở về."
"Nhưng quân doanh rộng lớn, biết NPC giấu ở chỗ nào?" Đậu Sương hỏi.
"Không khó phỏng đoán." Phương Đông Vũ nói, "Để tôi suy nghĩ... Thứ nhất, NPC sẽ không chôn đá trong lều của mình, cũng không giấu trong lều người khác, nếu không sẽ hại chết chiến hữu của mình."
"Thứ hai, thăm dò Đài Thiên Táng dù sao cũng là một việc cực kỳ nguy hiểm. Cho nên sau khi NPC giúp Đoạn Dịch giấu đá, hắn sẽ chạy về giúp anh ấy. Suy ra hắn sẽ không giấu đá ở quá xa quân doanh, mà ở đâu đó gần đây."
"Thứ ba, hắn còn phải chú ý một việc, không thể để chúng ta thấy chỗ hắn giấu đá. Cho nên hắn sẽ giấu chỗ nào đó cách xa lều người chơi."
"Bởi vậy... Chúng ta thử kiếm ngược hướng lều người chơi đi, có lẽ sẽ tìm được cục đá ở ngoài sa mạc không xa quân doanh. Chúng ta cẩn thận quan sát dấu chân trên đường là được. Cứ thử xem sao."
Lời Phương Đông Vũ rõ ràng rành mạch lọt vào tai Đoạn Dịch.
Anh không thể không cảm thán, Phương Đông Vũ đúng là thông minh.
Chẳng qua thông minh thì thông minh, mấy tính toán này chỉ sợ đều nằm trong dự đoán của Minh Thiên.
Minh Thiên... Hắn muốn làm gì?
Đoạn Dịch cho rằng, hắn sẽ không cố ý thiết kế, khiến mọi người tàn sát nhau.
Hắn chưa bao giờ hại một người vô tội nào.
Dù không nói chuyện này, hành động gài bẫy của Minh Thiên cũng quá vô nghĩa.
Trong mắt Đoạn Dịch, rất có thể Phương Đông Vũ và Đậu Sương đều thuộc phe người tốt, gài các cô không có lợi cho anh.
Kể cả Minh Thiên thần chí không rõ, hoặc một ngày nào đó thật sự phát rồ, Đoạn Dịch cũng không tin hắn sẽ làm chuyện bất lợi với anh. Cho nên, việc hắn gài bẫy giết người hoàn toàn không có lợi, không phù hợp logic hành sự của hắn.
Nhưng sự tình chân tướng như thế nào, cần xem tiếp mới biết được.
Đoạn Dịch tiếp tục đi theo Phương Đông Vũ và Đậu Sương lên đường.
Trong quá trình này, Đoạn Dịch ý thức được một việc.
Anh loại trừ một khả năng: Hải thị thận lâu do Đạt Quang thông qua thuật đọc tâm bện ra ảo cảnh.
Đoạn Dịch không thể đoán trước Phương Đông Vũ sẽ nói gì, sẽ hành động thế nào. Suy ra cảnh tượng này, Đạt Quang không thể dựa vào anh mà tạo ra.
Có lẽ ảo ảnh là thật, là tương lai chưa xảy ra.
·
Khoảng mười lăm phút sau, Đoạn Dịch đi theo Phương Đông Vũ, Đậu Sương tới một cồn cát quen thuộc.
Sở dĩ nói cồn cát này quen thuộc, là vì trước đó Đoạn Dịch nhìn thấy ảo ảnh Minh Thiên đã tới cồn cát này... Minh Thiên giấu đá vẽ hoa ở đây, còn dịch một tảng đá to che lại.
Có một hàng dấu chân nối từ quân doanh hướng tới tảng đá lớn.
Mà khi vòng qua cồn cát, đến gần tảng đá lớn, sẽ thấy dấu vết đào bới mới toanh, chứng tỏ có thứ gì đó bị chôn. Chẳng qua người nọ quá mức sốt ruột, lúc chôn đồ dùng đá tảng che lấp không đủ cẩn thận.
"Là chỗ này." Phương Đông Vũ dùng tay đẩy đẩy tảng đá lớn, nói với Đậu Sương, "Chúng ta cùng nhau đẩy, chú ý dưới chân, kẻo dẫm trúng mấy cục đá đó. Đúng rồi, gậy gỗ tôi đưa chị có mang theo không? Chúng ta dùng gậy nhặt đá ra. Chị sợ thì để tôi nhặt."
"Mặt khác... Có lẽ có rất nhiều đá vẽ hoa, chúng ta chỉ cần lấy khoảng 3 cục là đủ rồi. Ừm... Tôi có thuốc màu và bút lấy từ phó bản trước, có gì chúng ta nhặt 3 cục đá bình thường, vẽ hoa bỉ ngạn, rồi vùi chúng nó xuống, miễn cho bị NPC và Đoạn Dịch phát hiện. Cuối cùng... Chúng ta xóa sạch dấu chân quanh chỗ này, nếu không người chơi khác cũng sẽ tìm được mấy cục đá này, phiền toái lắm."
Đậu Sương không giúp Phương Đông Vũ đẩy đá tảng, chỉ hỏi: "Không phải cô nói, cô tạm thời không hại người hả? Nói thật, tôi không muốn giúp cô làm chuyện này. Lỡ cô là người sói thì sao?"
Phương Đông Vũ nói: "Tôi thật sự là người tốt. Chuyện tới hiện giờ, tôi có thể nói thân phận cho chị biết. Tôi là phù thủy."
Đậu Sương tỏ vẻ không tin: "Vậy sao tối hôm qua cô không ném độc? Cô là phù thủy, phải ném độc số 6 Hồ Tấn chứ. Số 6 tranh chức năng với cô còn gì. Nếu không cô tự chứng minh thân phận như thế nào?"
Phương Đông Vũ nói: "Tối hôm qua tôi bị Bóng ma ác mộng dọa sợ."
"Tôi không tin!" Đậu Sương nói, "Cô núp sâu như vậy, ai biết cô là phù thủy? Bóng ma dọa trúng cô kiểu gì?!"
"Bóng ma ác mộng là Vân Hạo hoặc Bạch Tư Niên." Phương Đông Vũ nói.
Phán đoán của Phương Đông Vũ giống y đúc Đoạn Dịch.
Phân tích một lượt vì sao hai người là Bóng ma ác mộng, Phương Đông Vũ lại nói với Đậu Sương: "Hai người bọn họ rất thông minh, cái này chị có thể nhìn ra. Chắc là bọn họ đoán ra thân phận tôi thông qua kết quả vote. Tôi là phù thủy, tôi có thể đợi tới đêm giải quyết số 6 fake phù thủy, tôi nên vote số 3, đẩy chị ấy ra trước. Nhưng thế cục lúc đó là vote 3 hoặc 6, tôi sợ nếu mình vote 3 sẽ làm mọi người nghĩ tôi là phù thủy, bởi vì theo góc nhìn của tôi, buổi tối tôi có thể ném độc số 6. Dù sao Đoạn Dịch cũng ép vote số 6, tôi nghĩ, thể nào cũng không đến mức bại lộ."
"Tôi ngàn tính vạn tính, không ngờ đa số không nghe Đoạn Dịch, vẫn quyết định vote số 3 trước. Ngược lại tôi làm mình bị lộ. Bóng ma ác mộng rất thông minh, khi tôi theo Đoạn Dịch vote 6, ngược lại làm lộ chức năng phù thủy, đồng thời bị anh ta nhìn ra."
Nhìn Đậu Sương vài lần, Phương Đông Vũ không biết cô có tin mình hay không.
Thở dài, cô nói: "Tóm lại, tôi là phù thủy. Trong phó bản này, tôi sẽ không hại Thư Dung Dung và Hồng Hiền. Hoặc là ít nhất trước khi ván Ma Sói kết thúc, tôi sẽ không xuống tay. Nhưng tôi phải mang mấy cục đá này đi. Về sau mới có thể sử dụng chúng nó..."
Nghe đến đó, Đậu Sương lui về phía sau. "Tôi không tin cô. Mấy đạo cụ khác không tính, riêng mấy cục đá này liên quan đến Đài Thiên Táng. Phó bản sau không có Đài Thiên Táng, cục đá phát huy tác dụng như thế nào? Cô muốn diệt trừ người tốt! Theo tôi, Hồ Tấn là phù thủy không biết chơi, còn cô mới là người sói."
"Không phải như vậy!" Đại khái không muốn chậm trễ thời gian nữa, giọng Phương Đông Vũ có hơi nóng nảy. Cô tiến lên giữ lấy vai Đậu Sương, nghiêm túc nói, "Vô luận có Đài Thiên Táng hay không, cục đá đều sẽ khiến người ta tự sát. Tôi chỉ muốn lưu trữ chúng nó, phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Tôi đã nói rồi, nếu chị chưa suy xét xong, chị có thể coi như cuộc đối thoại của chúng ta chưa từng xảy ra, chừa cho mình một đường sống có thể tiến có thể lùi."
"Hiện tại chị có thể đi, để lại gậy gỗ là được, tự tôi xử lý mấy cục đá này. Sau khi trở về, chị đừng nói gì hết, nhưng có thể giám thị tôi. Một khi chị phát hiện tôi dùng đá hại người trước khi kết thúc ván Ma Sói, chị có thể lập tức báo chuyện này cho Đoạn Dịch."
Sau nhiều lần giãy giụa, Đậu Sương bị Phương Đông Vũ thuyết phục.
Hai người hợp lực đẩy tảng đá lớn, dùng gậy gỗ đào cát, tìm được năm cục đá vẽ hoa.
Lấy ra một bao bố, Phương Đông Vũ dùng hai gậy gỗ gắp ba cục đá bỏ vào, nhặt ba cục đá có kích cỡ tương tự ở ven đường, dùng thuốc màu vẽ mấy đóa hoa.
Sa mạc khô nóng, thuốc màu khô rất nhanh, Phương Đông Vũ nhanh chóng vùi đá giả vào hố.
Làm xong hết thảy, Phương Đông Vũ kêu Đậu Sương, hai người hợp lực đẩy tảng đá về chỗ cũ, xào mặt cát che mờ dấu chân lộn xộn xung quanh, cuối cùng vừa xóa dấu chân, vừa lui về phía sau rời đi.
Nhìn Phương Đông Vũ và Đậu Sương rời đi, Đoạn Dịch tạm thời đứng tại chỗ.
Anh tự hỏi, mình nên đi theo Phương Đông Vũ xem tình huống, hay ở lại coi có những người khác đến hay không.
Sau khi được Phương Đông Vũ và Đậu Sương xử lý, dấu chân dọc đường đi từ quân doanh đến cồn cát này, cùng các dấu vết chung quanh cồn cát gần như đã bị xóa sạch.
Gió nổi lên, hủy diệt dấu vết rất nhỏ còn sót lại, cho dù người tiếp theo có muốn tìm đá, sợ là rất khó tìm đến nơi đây.
Đoạn Dịch vừa định bỏ đi, lại thấy một người từ hướng quân doanh xa xa đi tới gần.
Thế mà là Minh Thiên.
Tương tự, Đoạn Dịch thấy Minh Thiên, nhưng Minh Thiên không thấy anh.
Đoạn Dịch tận mắt thấy Minh Thiên đi vòng qua cồn cát, tới vị trí tảng đá lớn.
Rồi sau đó hắn dịch tảng đá lớn, một lần nữa chế tạo dấu vết chôn đồ vật, cố tình đi đi về về mấy lần, tạo ra một loạt dấu chân.
Thời điểm hắn rời đi, chung quanh cồn cát cơ bản khôi phục thành tình trạng trước khi Phương Đông Vũ tới.
Đoạn Dịch nhìn chăm chú bóng dáng Minh Thiên, mãi đến khi hắn biến mất khỏi phạm vi tầm mắt.
Sau đó, người đi đến cồn cát này, biến thành Thư Dung Dung và Hồng Hiền.
Hai người kia làm không khác mấy so với Phương Đông Vũ, cũng lấy vài cục đá, ngụy tạo mấy cục đá giả, rồi xóa sạch dấu vết ở nơi này.
Sau khi bọn họ rời đi, Minh Thiên xuất hiện lần thứ ba, tạo dấu vết lộn xộn.
Đoạn Dịch đợi hồi lâu, không thấy thêm người khác.
Ảo ảnh thay đổi, Đoạn Dịch nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Trước mặt anh xuất hiện một xác chết, là Thư Dung Dung. Toàn thân cô ta có vô số vết cắt, máu chảy ra từ chúng.
Đoạn Dịch nhíu mày nhìn cô ta hồi lâu, đi lên phía trước, nhìn thấy thi thể Hồng Hiền. Mái tóc xịt keo gọn gàng bị rối tung, toàn thân hắn ta ngâm mình trong máu loãng, tử trạng cực kỳ kinh khủng.
Tim dồn dần đập nhanh, Đoạn Dịch ôm dự cảm xấu tiếp tục đi, quả nhiên lại thấy một thi thể... Đậu Sương.
Đậu Sương trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt, trên mặt tràn ngập không thể tin tưởng, như không phản ứng lại chuyện đã xảy ra, hoặc không ngờ người đó lại giết mình.
Hình ảnh lại thay đổi, đổi thành thi thể Hồ Tấn. Gương mặt hắn ta trắng bệch bị hun đỏ, như thể chung quang đang nổi lửa. Ngay khi Đoạn Dịch muốn chạy tới gần xem rõ ràng hơn, anh bị thanh âm Đạt Quang kéo về hiện thực.
"Thế nào, tin ta có thể nhìn thấy tương lai chứ?"
Đoạn Dịch nghẹn ngào, mạnh miệng đáp trả. "Câm miệng, một chữ tôi cũng không tin! Thứ mắt nhìn thấy vẫn có thể là giả!"
"Chúng ta nhìn lại quá khứ ngươi đã trải qua đi." Đạt Quang bỗng nói.
Đoạn Dịch có cảm giác mình không còn đứng trên sa mạc.
Lần lượt từng ảo ảnh hải thị thận lâu không ngừng lóe lên trước mắt anh.
Anh thấy Minh Thiên cả người tắm máu bước ra từ rừng cây cháy rực, nói với mình rằng: "Còn một kẻ cuối cùng."
Anh thấy mình ngồi trên ô vuông mê cung màu trắng, cách tai nghe nghe được Minh Thiên nói: "Những người khác sống hay chết, em đều không để bụng. Em chỉ cần anh sống sót."
Những lời này qua đi, trước mắt Đoạn Dịch xuất hiện những đồng đội đã chết.
Số 5 uống sữa đậu nành chết bất đắc kỳ tử.
Trâu Bình nằm trong rừng cây, đưa Đoạn Dịch một tờ giấy. "Đây là Lâm Nhạc Xuyên đưa cho em. Anh ta mới là kẻ mượn dao giết người."
Trương Trác ngã xuống trong phòng ngủ chung cư, bị rìu chém nát không còn hình người.
Ôn Như Ngọc gục trong hẻm nhỏ đổ mưa, gương mặt trắng bệch cùng mặt đất đen sẫm đối lập nhau.
......
Nhìn đến đây, Đoạn Dịch nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cái gọi là quá khứ hoặc tương lai.
Rồi sau đó anh cảm thấy độ ấm chung quanh tăng cao, lòng bàn chân trở nên cực nóng, dường như anh lại trở về sa mạc.
"Người tên Minh Thiên giúp ngươi giết người. Nhưng ngươi vẫn luôn ngầm đồng ý với hành động của hắn, đúng hay không?"
"Ngươi ngầm đồng ý, vì hắn là mặt tối nội tâm của ngươi. Ngươi ngầm đồng ý hắn, là ngầm đồng ý bản thân giết người. Đoạn Dịch, thật ra ngươi vẫn luôn dung túng chính ngươi, hơn nữa lừa mình dối người."
"Ánh mặt trời vĩnh viễn song hàng cùng bóng tối. Ngươi không bao giờ có thể thiện lương chính trực trước sau như một. Sâu trong nội tâm ngươi tồn tại một thứ sát nhân tính nhất, nó gọi là tham lam, ghen ghét, thù hận. Nó là thói hư tật xấu của con người, ngươi có nó không hề kỳ lạ. Thứ đó trong lòng ngươi được tái hiện trong sinh hoạt hiện thực, biểu hiện bởi sự tán đồng hành động của Minh Thiên."
"Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. Giáo lí chúng ta chú trọng phổ độ chúng sinh. Hôm nay, hãy để ta tới độ ngươi?"
Mỗi lần Đạt Quang nói một câu, Đoạn Dịch đều có cảm giác ông ta gần mình hơn.
Cuối cùng anh mở mắt, nhìn thấy đôi đồng tử đen thẫm gần trong gang tấc.
Đoạn Dịch thấy ảnh ngược chính mình trong đôi đồng tử.
Thật kỳ lạ, đôi mắt đen nhánh như vậy, tại sao lại có ảnh ngược?
Nhưng Đoạn Dịch lại thấy được, hơn nữa phát hiện ảnh ngược cử động.
Cẩn thận nhìn trong chốc lát, Đoạn Dịch thấy rõ nội dung ảnh ngược.
Anh thấy mình và Minh Thiên hôn nhau.
Bọn họ ôm nhau, hôn môi, dây dưa, lấy đủ loại phương thức quấn quýt si mê.
Thiên địa thất sắc, vạn vật ảm đạm, thứ trước mắt chỉ là túi da, sắc tướng, dụmc vọng.
Mà bên cạnh hai người, có một tượng Phật đang lẳng lặng nhìn bọn họ.
Đó là Hoan Hỉ Phật, tượng Phật là hai người trần truồmng dây dưa, cộng phó cực lạc.
Tại đây trong biển cực lạc, Đoạn Dịch cùng Minh Thiên hóa thành hai người Hoan Hỉ Phật, biển dục dưới thân bọn họ dần mở rộng. Hải vực sôi trào, bốc cháy, cuối cùng đốt cháy tòa tượng Phật thành tro tàn...
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Cảm giác này đột ngột kéo Đoạn Dịch về hiện thực, anh nhận ra sau lưng đã ướt đẫm.
Mà thứ làm lòng bàn tay lạnh lẽo ấy, là chuôi dao.
Đạt Quang đặt vào tay anh một con dao.
Chỉ nghe Đạt Quang nói: "Minh Thiên là ma chướng trong lòng ngươi, cũng cuốn lấy ngươi, làm ngươi không thể thoát khỏi dục niệm. Lấy dục chế dục, không khác nào lấy lửa dập lửa, sẽ làm ma chướng càng ngày càng nặng, tựa như Hoan Hỉ Phật bị thiêu hủy. Ngươi sẽ giống nó hóa thành tro tàn."
"Trảm ma, ngươi sẽ được giải thoát, vượt qua biển vô lượng, đến Tây Thiên, thăng thành Phật."
Đạt Quang thương xót nhìn Đoạn Dịch, phảng phất như Phật giả đại bi nhất thiên hạ. Hắn ta vào địa ngục vì phổ độ vô số kẻ lạc lối tâm hoài ác ma.
Nhìn chăm chú vào mắt Đoạn Dịch, Đạt Quang nâng tay, lấy tư thái thương hại nhẹ nhàng xoa gương mặt anh. "Đứa trẻ, hãy giết Minh Thiên, gi.ết chết tâm ma trong ngươi."
Lời Đạt Quang rơi xuống, tiếng vó ngựa hí vang vang lên.
Đoạn Dịch nghiêng người ngẩng đầu, thấy một hình bóng quen thuộc ngược sáng cưỡi ngựa mà đến.
Minh Thiên.
Cuối cùng tìm được Đoạn Dịch, biểu cảm Minh Thiên thoáng thả lòng.
Hắn lập tức đánh ngựa tới bên Đoạn Dịch.
Thít chặt dây cương dừng ngựa, Minh Thiên vươn tay về phía Đoạn Dịch: "Anh Tiểu Dịch, không sao chứ? Theo em."
"Tôi không sao."
Giấu dao trong ống tay áo, Đoạn Dịch giơ tay nắm lấy Minh Thiên, để hắn kéo mình lên ngựa, ôm mình vào trong lòng ngực.
Dùng sức ôm Đoạn Dịch, Minh Thiên nắm lấy cương ngựa, tính điều khiển ngựa chạy về quân doanh.
Đúng lúc này, Đoạn Dịch chợt trở tay rút dao, đâm thẳng giữa mày Minh Thiên.
Trên cát vàng, mặt trời chói chang chiếu trên đầu, lưỡi dao lại phản quang giá rét mùa đông, mang theo hơi thở lạnh băng đâm vào Minh Thiên.
Có lẽ vì quá mức kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của Minh Thiên không phải trốn. Hắn mở to hai mắt, như muốn xem động tác Đoạn Dịch rõ ràng hơn.