Nhà Ngoại Giao Và Cô Vợ Tinh Nghịch

Chương 6: Em Là Người Duy Nhất



Mộ Thất Thất thay váy chiffon màu trắng, ló đầu đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng ăn, Cận Ngự đã thay xong quần áo đang ngồi ở giữa, tay cầm dao nĩa tao nhã cắt bánh sandwich trong đĩa.

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào áo sơ mi trắng của anh trông vừa trong suốt, cao lớn.

Mộ Thất Thất đi thẳng tới, vỗ bàn ăn một cái, hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu rồi? Tối qua rõ ràng cô ấy ở với tôi mà!”

Cận Ngự không ngẩng đầu, thản nhiên cầm dao nĩa, lạnh nhạt nói: "Đi rửa mặt! Ăn sáng!”

Mộ Thất Thất đưa tay chọc vào trán Cận Ngự một cái: "Ăn cái đầu của anh á! Sao anh lại mặc kệ cô ấy như vậy chứ? Bây giờ cô ấy bị người ta ngủ rồi! Anh có thể gánh trách nhiệm không?”

Cận Ngự buông dao nĩa xuống, bấm điện thoại di động bên cạnh, vào album ảnh, mở một đoạn video, ấn nút phát lại, rồi chuyển tay về phía Mộ Thất Thất.

Trong video, Mộ Thất Thất say rượu dựa trong lòng Cận Ngự, tay vòng quanh cổ Cận Ngự, trong miệng còn không ngừng lặp đi lặp lại: "Chúng ta kết hôn đi!”

Hai gò má Mộ Thất Thất đỏ bừng hẳn lên, không thể tin được người trong video chính là mình, sau khi phản ứng lại, Mộ Thất Thất đưa tay định cầm điện thoại di động.

Nhưng mà Cận Ngự lại nhanh một bước lấy lại điện thoại di động, bỏ vào túi quần: "Lập tức đi rửa mặt, nếu không thì tôi không biết sẽ gửi đoạn video này cho ai, gửi cho ông nội thì sao hả?”

Ông nội là mối uy hϊếp của Mộ Thất Thất, tuy rằng bây giờ cô Thất Thất kiêu căng nghịch ngợm, nhưng ở trước mặt ông nội, cô lại là một cháu gái ngoan ngoãn nghe lời, nếu để cho ông cụ nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Thất Thất, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Mộ Thất Thất đỏ mặt, nghiến răng hừ một tiếng: "Đồ cầm thú!”

Cận Ngự một cầm dao nĩa lên lần nữa, nhếch đôi môi mỏng của mình lên: "Còn không mau đi!”

Mộ Thất Thất hung hăng trừng mắt một cái, xoay người đi vào phòng tắm.

Tiếng đóng cửa vang lên một tiếng “rầm”, Cận Ngự lấy điện thoại di động ra gọi cho Cận Thịnh.

Điện thoại kết nối, Cận Ngự hỏi: "Tối hôm qua cậu đưa con nhóc kia về nhà à?”

"Cô ấy say rượu, sợ bố cô ấy đánh cô ấy nên em đã đặt một phòng cho cô ấy trong khách sạn! Có chuyện gì sao?”

"Ai kia đang nghi ngờ cậu ngủ với người ta!"

Cận Ngự nói xong liền cúp điện thoại.

Tuy rằng nói ngày thường Cận Thịnh ăn chơi bất cần đời, nhưng về vấn đề nguyên tắc, Cận Ngự vẫn tin tưởng em trai này, anh biết Nhan Nhiễm Nhiễm sẽ không có chuyện gì.

Mộ Thất Thất rửa mặt xong rồi đi ra từ phòng tắm, Cận Ngự đã ăn xong bữa sáng, đang đứng trước gương toàn thân thắt cà vạt.

Mộ Thất Thất đi tới hỏi: "Tối hôm qua anh có thấy Nhiễm Nhiễm không?”

"Đi ăn sáng!"

Mộ Thất Thất tức giận, túm lấy cà vạt của Cận Ngự: "Bây giờ điện thoại di động của tôi hết pin rồi! Không thể liên lạc được! Cô ấy xảy ra chuyện rồi, anh nghĩ tôi có thể ăn ngon được sao? Anh nghĩ tôi là con lợn chỉ biết ăn thôi à? Anh nghĩ ai cũng lạnh lùng vô tình như anh chắc?”

Mộ Thất Thất không ngừng chất vấn.

"Sự khác biệt duy nhất giữa em và lợn là, em đang đứng!"

"Anh bỏ mặc Nhiễm Nhiễm không quan tâm, chính là không đúng!"

Cận Ngự rút cà vạt ra khỏi tay Mộ Thất Thất: "Cô ấy rất an toàn! Bây giờ em đi ăn sáng được chưa?”

"Anh nói an toàn là an toàn à? Tại sao tôi phải tin anh?”



“Em có thể không tin bất cứ ai, nhưng em phải tin tôi!"

Mộ Thất Thất trừng mắt lạnh lùng nhìn anh.

Cận Ngự cởi cà vạt nhăn nheo vì Mộ Thất Thất vừa nắm ra, dựng lên kệ bên cạnh, sau đó lấy cái khác từ trong tủ ra.

Khi thấy Mộ Thất Thất vẫn còn đứng ở đó, Cận Ngự nhìn Mộ Thất Thất trong gương nói: "Cho em mười phút ăn sáng! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai!”

Mộ Thất Thất đá dép, hậm hực đi về phía bàn ăn.

"Nhấc chân lên đi!" Giọng Của Cận Ngự vang lên.

Mộ Thất Thất xì một tiếng dậm chân, sau đó mới nhấc chân lên đi đàng hoàng.

Mười phút sau.

Mộ Thất Thất đi theo Cận Ngự đi ra khỏi căn hộ, Tư Đồ Sâm đã chờ ở dưới lầu.

Bởi vì chuyện tối hôm qua, Tư Đồ Sâm nhìn thấy Mộ Thất Thất một lần nữa, trong ánh mắt không khỏi có thêm vài nét khác thường.

"Chào buổi sáng, cô Thất Thất!” Tư Đồ Sâm ân cần hỏi thăm.

"Nhìn cái gì?" Tâm trạng của Mộ Thất Thất đang không tốt.

Tư Đồ Sâm mỉm cười đáp lại: "Bộ váy này của cô Thất Thất rất vừa người, anh Cận cung cấp kích thước vô cùng chính xác.”

Mộ Thất Thất không đáp lời, trực tiếp rời đi.

Cận Ngự nắm lấy cánh tay Mộ Thất Thất, không đợi cô phản ứng liền ném cô vào trong ghế sau xe, ngay sau đó anh cũng bước vào ngồi một bên.

"Anh làm gì vậy?" Mộ Thất Thất phẫn nộ.

“Đưa em đi học!”

"Tôi không đi!" Mộ Thất Thất lập tức phản bác.

Ngày hôm qua ở trước cửa ký túc xá xảy ra chuyện khôi hài như vậy, chắc chắn đã truyền ra ngoài rồi. Nam thần mình thầm mến nhiều năm, nhưng đối tượng nam thần thổ lộ lại không phải là mình, chuyện này đã khiến mất hết mặt mũi rồi. Bây giờ trở về trường học, chẳng phải là tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió sao?

Cận Ngự nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Thất Thất: "Em có thể không đi nhưng thẻ tín dụng của em sẽ bị khoá, chứng minh thư, hộ chiếu của em sẽ bị tịch thu! Nhân tiện, tôi đã mua cho ông nội của em vài món quà, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến thăm ông cụ!”

Mộ Thất Thất liền ngậm miệng, lúc bố qua đời, trong di chúc ghi rõ, trước khi Mộ Thất Thất tốt nghiệp đại học, tất cả tài sản đều giao cho Cận Ngự quản lý.

Nói cách khác, một khi Mộ Thất Thất không đi học, Cận Ngự sẽ lập tức đóng bằng nguồn kinh tế của cô, điều này đối với Mộ Thất Thất luôn ra tay hào phóng mà nói, không thể nghi ngờ là một sự uy hϊếp trí mạng.

Còn tịch thu giấy tờ, có nghĩa là cô không thể bước ra khỏi Nam Kinh nửa bước nữa, điều này đối với Mộ Thất Thất thường xuyên ra ngoài du ngoạn mà nói, tương đương với việc bị giam cầm trá hình.

"Anh có tư cách gì mà quản tôi chứ? Anh bảo tôi làm gì thì tôi phải làm à? Anh nghĩ anh là anh ai hả?”

"Tôi là người chấp hành di chúc của bố em, cũng là người giám hộ của em!"

"Không muốn học nữa! Tôi bỏ học!”

"Em nghĩ muốn bỏ là có thể bỏ a?"

"Nhà trường quy định, chỉ cần vắng mặt hơn năm mươi tiết thì sẽ bị đuổi học vô điều kiện! Trên lý thuyết, tôi không còn là sinh viên học viện ngoại giao nữa!” Mộ Thất Thất kèm theo một nụ cười khoái chí.

Khóe môi Của Cận Ngự khẽ nhếch lên: "Vậy sao? Nếu tôi là em sẽ không vui như vậy!”

"Tất nhiên là tôi vui rồi! Lúc trước khi anh thay đổi nguyện vọng thi đại học của tôi, có phải không nghĩ tới tôi sẽ bị đuổi học không?”



"Có nghĩ đến."

Mộ Thất Thất hừ một tiếng, không ngờ Cận Ngự lại thành thật như vậy, cô liền hỏi: Có phải bây giờ anh rất thất vọng không?”

Cận Ngự lắc đầu: "Dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi! Học viện Ngoại giao có không ít nhân tài, em chính là ví dụ đầu tiên cho việc dạy học thất bại!”

Mộ Thất Thất cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền, lửa giận bốc lên.

"Tổn thương lòng tự trọng à?" Cận Ngự thẳng thắn đánh vào điểm yếu: "Cũng đúng, tổng điểm đứng đầu thi vào học viện ngoại giao, cuối cùng lại bị người ta gạch đi, rất tổn thương tự trọng!”

"Còn không phải là do anh ban cho sao?"

"Đại học Thủ Đô không hợp với em! Đặc biệt là chuyên ngành em chọn, rất không phù hợp!”

"Anh cũng không phải tôi, sao anh biết tôi không thích hợp hả?"

Cận Ngự nhìn Mộ Thất Thất một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: "Em nên cảm ơn tôi không cho em vào đại học Thủ Đô, tôi đang bảo vệ em!”

"Bảo vệ ư?" Mộ Thất Thất lạnh lùng cười một tiếng.

Cận Ngự không lên tiếng.

**

Chiếc Mercedes màu trắng vững vàng dừng lại ở cổng Học viện Ngoại giao.

Mộ Thất Thất lay động cửa xe, nhưng cửa đã khoá lại.

"Mở cửa ra!" Mộ Thất Thất quát một câu.

Cận Ngự từ trong túi lót âu phục lấy ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho Mộ Thất Thất.

Mộ Thất Thất nghiêng đầu đi, không nhận.

Cận Ngự mở hộp quà, lấy ra một cái vòng tay, cầm cổ tay Mộ Thất Thất đeo lên.

“Buông tôi ra!” Mộ Thất Thất giãy dụa, dù biết làm như vậy cũng không có kết quả gì.

Cận Ngự cài chặt vòng tay rồi mới buông tay.

Mộ Thất Thất nâng cổ tay lên nhìn một chút, đây là một cái vòng tay bạch kim tinh xảo, mặt trên khảm bảy viên kim cương màu sắc khác nhau, rạng rỡ lấp lánh.

Mộ Thất Thất cố gắng tháo vòng tay nhưng không tìm được khóa của vòng tay.

Giọng nói của Cận Ngự truyền đến: "Cái vòng tay này tên tiếng Pháp dịch ra là "Em là duy nhất", đeo vào sẽ không tháo được! Cả đời nó chỉ nhận một chủ nhân!”

"Con người khó gần, mua đồ cũng thối tha không biết xấu hổ như vậy!" Mộ Thất Thất nói.

"Đây là món quà sinh nhật năm nay của em!" Cận Ngự nói xong liền nhìn thẳng về phía trước, kêu Tư Đồ Sâm: "Mở cửa!”

Tư Đồ Sâm lập tức xuống xe, mở cửa xe cho Mộ Thất Thất.

Mộ Thất Thất bước xuống xe, khom lưng nhìn Cận Ngự trong xe nói: "Bây giờ tôi đi làm thủ tục thôi học!”

------ Ngoài lề------

I. Tại sao Cận Ngự lại thay đổi nguyện vọng của anh! Có một lý do!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv