Lúc tiệc sinh nhật bắt đầu, Mộ Thất Thất còn có thể kiềm chế cảm xúc, sau khi uống ba lần rượu liền say khướt lẩm bẩm nói: "Tức chết tôi rồi!”
Mộ Thất Thất nói xong liền cầm bình rượu rỗng đi về phía hướng cửa.
Nhan Nhiễm Nhiễm không dính một giọt rượu nên lúc này rất tỉnh táo, sợ Mộ Thất Thất gây chuyện, cô ấy vội vàng đi lên ngăn cản Mộ Thất Thất.
"Thất Thất, cậu muốn làm gì?"
“Nháo động phòng!” Mộ Thất Thất đáp lại, tay đặt lên tay nắm cửa.
"Cậu không thể đi!" Nhan Nhiễm Nhiễm lôi không được cô, đành chuyển sang ôm eo cô, kéo về phía sau.
Trong lúc giãy dụa, cửa phòng bị Mộ Thất Thất kéo ra, một bóng người quen thuộc đứng trước cửa, là Cận Thịnh.
Cận Thịnh chắp tay đứng ở đó nói: "Anh hai không có ở đây, em định nháo động phòng với ai?”
Tuy rằng cách cửa phòng, lời nói của Mộ Thất Thất vẫn bị Cận Thịnh nghe được.
Mộ Thất Thất cắn môi, nhỏ tiếng nói: "Nhỏ tiếng một chút!"
Cận Thịnh cười khẽ một tiếng, hỏi: "Em không nói cho bọn họ biết chuyện em kết hôn sao?”
Biết rõ còn hỏi!
Mộ Thất Thất không kiên nhẫn trừng mắt một cái, hỏi: "Anh tới làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật của em, đương nhiên là tới tặng quà sinh nhật cho em rồi!”
Cận Thịnh dứt lời, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật màu đỏ với kiểu dáng tinh xảo từ phía sau, Mộ Thất Thất cho rằng là vòng cổ liền giật lấy, không hề nghĩ ngợi mở hộp ra.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, Mộ Thất Thất đã hoảng sợ đậy nắp lại.
Đúng là dây chuyền nhưng trong hộp còn kẹp hai tờ giấy chứng nhận kết hôn.
"Chúc mừng sinh nhật!" Cận Thịnh bổ sung thêm một câu.
Mộ Thất Thất trừng mắt nhìn Cận Thịnh, thấy trên mặt anh ta mang theo ý cười, bộ dạng đắc ý như không liên quan đến mình, thật đúng là hóng hớt chuyện không ngại chuyện lớn.
"Anh điên rồi! Sao anh lại mang giấy chứng nhận kết hôn đến đây chứ?" Mộ Thất Thất không dám nói lớn, cố gắng hạ thấp giọng xuống.
“Anh hai bảo anh mang đưa cho em!”
Mộ Thất Thất nghiến răng: "Anh đúng là nghe lời anh ta!"
Cận Thịnh không thèm để ý, hời hợt nói thêm một câu: "Đúng rồi! Anh hai đến đón em đấy, xe đang ở dưới tầng! Anh ấy bảo em xuống ngay!"
“Anh đi xuống nói với anh ta! Tối nay em sẽ ngủ ở đây! Không về nhà!”
Mộ Thất Thất vừa dứt lời, giọng nói của Cung San San truyền đến từ phía sau: "Thất Thất! Ai tới vậy?"
“Chuyển phát nhanh! Gửi cho tớ một món quà sinh nhật!” Mộ Thất Thất lớn tiếng trả lời.
Cung San San kinh ngạc kéo một giọng dài: "Trời ạ! Bây giờ anh chuyển phát nhanh cũng đẹp trai vậy sao? Tặng quà gì vậy? Cho tớ xem với!"
Cô nhất quyết không để cho người khác nhìn thấy hai giấy chứng nhận kết hôn! Mộ Thất Thất nghĩ như vậy, hốt hoảng giấu hộp quà ra phía sau, xoay người nhìn Cung San San, từng bước lui về sau đi ra khỏi phòng.
Cung San San híp mắt: "Có chuyện! Món quà nào lại bí ẩn như vậy? Còn không thể cho người ta xem sao?”
Mộ Thất Thất lúng túng cười: "Cái này... Thật sự không thể cho cậu xem! Tớ đi xuống dưới tầng chút xíu ! Lát nữa sẽ quay lại!”
Mộ Thất Thất nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Cung San San cảm thấy khó hiểu, nhưng đã nhanh chóng bị khuôn mặt tuấn tú của Cận Thịnh hấp dẫn sự chú ý.
Lại là một em gái nhỏ mê trai!
Cận Thịnh mỉm cười, Cung San San lập tức thẹn thùng lấy hai tay che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Đẹp trai quá!”
“Vào nói các bạn bên trong biết, Thất Thất sẽ không trở lại! Gia đình em ấy đến đón em ấy rồi!" Giọng nói của Cận Thịnh rất êm tai.
Cận Thịnh nói xong liền nhìn Nhan Nhiễm Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nói: "Còn có em! Về nhà với tôi!"
Cung San San nghe xong, hít sâu một hơi, hai mắt trợn tròn: "Nhiễm Nhiễm, anh ấy là bạn trai của cậu sao?"
Hai gò má Nhan Nhiễm Nhiễm nóng rực, giải thích: "Không phải! Tớ không liên quan gì đến anh ta!”
Chuyện lần trước thuê phòng khách sạn khiến cho Nhan Nhiễm Nhiễm không có ấn tượng tốt gì về Cận Thịnh, lúc này lại càng tức giận, cho dù tính tình cô ấy hiền lành cũng không nhịn được mà lớn tiếng hét lên với Cận Thịnh: "Anh đừng có nói bậy! Ai về nhà với anh chứ? Nhà anh là nhà anh! Nhà tôi là nhà tôi!”
Cận Thịnh cũng nhận ra vừa rồi mình nói sai, liền đổi lại lời nói: "Tôi đưa em về nhà!”
Nhan Nhiễm Nhiễm Nhiễm không chịu được người khác hiểu lầm mình, tuy rằng chỉ là một câu nói, nhưng liên quan đến danh dự của cô, lúc này nước mắt đã vây quanh trong con ngươi, dáng vẻ trông điềm đạm đáng yêu.
“Tôi không cần anh đưa về!” Giọng nói của Nhan Nhiễm Nhiễm bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
"Anh trai em biết tôi sẽ đến đây nên đã bảo tôi đưa em về nhà! Em không nghe lời tôi nhưng lời anh trai em vẫn phải nghe, đúng không?" Cận Thịnh nắm chắc tính tình của Nhan Nhiễm Nhiễm.
Nhan Nhiễm Nhiễm Nhiễm nửa tin nửa ngờ: "Thật sự là ý của anh trai tôi à?”
Cận Thịnh thấy Nhan Nhiễm Nhiễm không tin, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở giao diện trò chuyện, phát một đoạn tin nhắn thoại.
"Nếu cậu nhìn thấy Nhiễm Nhiễm thì giúp tôi đưa em ấy về nhà, đã trễ như vậy, tôi không yên tâm để một mình em ấy ở bên ngoài."
Đúng là giọng nói của Nhan Dục Thần.
**
Mộ Thất Thất vừa chạy ra khỏi khách sạn liền nhận ra xe Cận Ngự, thân xe màu trắng đặc biệt, dưới ánh trăng lóe lên vầng sáng như trân châu trông khiêm tốn xa hoa.
Mộ Thất Thất đi tới trước, gõ kính cửa sổ ghế lái.
Cửa sổ xe hạ xuống, nhưng chỉ mở ra một khe hở, thậm chí trong bóng tối.không thấy rõ khuôn mặt tài xế
"Lên xe!" Là giọng nói của Cận Ngự, xem ra người lái xe chính là anh.
"Lạch cạch!" Tiếng mở khoá cửa vang lên.
Mộ Thất Thất đi tới ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Vừa ngồi xuống, Mộ Thất Thất liền bắt đầu nổi giận: "Có phải anh bị điên rồi không hả? Bảo Cận Thịnh đưa giấy chứng nhận kết hôn cho tôi là có ý gì? Nhiều người như vậy, anh muốn tôi mất mặt, đúng không?”
Mộ Thất Thất còn chưa dứt lời, Cận Ngự đạp chân ga, xe nhanh chóng lao về phía trước.
**
Chung cư Bộ Ngoại giao.
Xe dừng lại, Cận Ngự cởi dây an toàn,dọc đường không nói gì, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: "Xuống xe!”
Mộ Thất Thất dong dài, lúc này cơn say nổi lên, cảm thấy choáng váng, cô lắc đầu nói: "Đưa tôi quay lại! Họ vẫn đang chờ tôi! Hôm nay tôi muốn chơi suốt đêm!”
Cận Ngự nghiêng người nhìn Mộ Thất Thất, nâng cằm Mộ Thất Thất lên, chuyển hướng về phía mình: "Suốt đêm? Ngày đầu tiên kết hôn, em muốn cả đêm không về nhà?”
Cận Ngự buông tay, mở cửa bước xuống xe, vòng qua thân xe, mở cửa ghế phụ.
Mộ Thất Thất lảo đảo đi xuống: "Anh không đưa tôi đi, tôi gọi taxi!"
"Đi taxi à? Em có tiền không?” Cận Ngự hỏi.
Mộ Thất Thất “Oa” một tiếng khóc lên: "Anh bắt nạt người ta! Cái gì đã kết hôn thì sẽ chia tài sản cho tôi chứ? Nói dễ nghe quá! Còn không phải keo kiệt bủn xỉn sao?!
Cận Ngự đóng cửa xe lại, xoay người đi về phía thang máy: "Ngoan ngoãn về nhà! Tôi sẽ cho em tiền!”
Mộ Thất Thất vốn không có nước mắt gì, nghe Cận Ngự nói như vậy, tâm trạng lập tức tốt hơn không ít, bước nhanh về phía trước vài bước, hăng hái nhào tới trên lưng Cận Ngự.
“Cõng tôi!”
Hai tay Mộ Thất Thất quấn quanh cổ Cận Ngự, đạp chân quặn trên thắt lưng của Cận Ngự, động tác thuần thục, thật không uổng công cô luyện từ nhỏ.
Sau khi cõng về nhà.
Bọn họ đi đến phòng khách, Cận Ngự nghiêng đầu nhìn Mộ Thất Thất nói: "Xuống đi!”
Mộ Thất Thất mím môi, nghiêng đầu đổi phương hướng khác, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Buồn ngủ!”
Chỉ mới vài phút, Mộ Thất Thất đã nằm sấp trên lưng Cận Ngự ngủ thϊếp đi.
Cận Ngự đi tới sofa, xoay người rồi buông tay, Mộ Thất Thất lập tức ngã xuống sofa, đầu đánh vào lưng ghế, đụng không nhẹ.
"Anh làm gì vậy?" Mộ Thất Thất xoa đầu, cơn say vẫn chưa tan.
Cận Ngự không nói lời nào, đưa tay cởi nút trước ngực Mộ Thất Thất.
“Lưu manh!” Mộ Thất Thất giãy dụa.
Cận Ngự làm thật nhanh, chỉ vài lần liền cởi bỏ nút trên ngực Mộ Thất Thất, hai tay thò đến dưới nách của cô đỡ cô dậy, một tay thò vào vạt áo kéo lên eo cô, tay kia thuận thế kéo quần áo, sườn xám màu hồng nhạt không hề có chướng ngại vật trượt xuống từ trên người Mộ Thất Thất.
------ Ngoài lề ------
Ngày đầu tiên kết hôn! Đoán xem! Có thịt để ăn không?