Sáng sớm hôm sau, Mộ Thất Thất mở mắt ra trong hương thơm nồng nặc, trên giường to chỉ có một mình cô.
Thơm quá! Mộ Thất Thất hít mũi, nhận ra mùi thơm truyền đến từ phòng bếp.
Mộ Thất Thất dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy hai tay trống rỗng, "vũ khí phòng ngự" nắm trong tay đã không thấy đâu, Mộ Thất Thất bất chợt ngồi dậy nhìn về phía tủ đầu giường, cái đồng hồ báo thức thủy tinh kia đã trở lại vị trí ban đầu của nó.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rưỡi rồi, Mộ Thất Thất hơi kinh ngạc, Cận Ngự sao không gọi mình rời giường? Chẳng lẽ hôm nay cô cũng không cần đi tham gia huấn luyện quân sự sao? Cuộc trò chuyện hôm qua có tác dụng rồi à? Cận Ngự đã nghĩ đến chuyện cho cô thôi học rồi?
Từng dấu chấm hỏi đánh vào trong đầu Mộ Thất Thất nhưng đáp án còn chưa hiện ra, giọng nói của Cận Ngự đã tới trước.
"Ăn sáng đi! Tiểu Thọ Tinh*!”
*là chỉ người được chúc mừng sinh nhật
Mộ Thất Thất vừa ngẩng đầu liền thấy Cận Ngự đứng ở cửa phòng ngủ, quần tây thẳng tắp, áo sơ mi trắng không thấy một đường nếp gấp.
"Cho em mười lăm phút chải đầu trang điểm, lúc đi ra, thay bộ quần áo này!”
Cận Ngự dứt lời liền treo bộ sườn xám nhỏ màu hồng phấn lên móc áo, rồi xoay người đi ra ngoài.
**
Cận Ngự ngồi ở bàn ăn, ngón trỏ lướt nhẹ trên máy tính bảng, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ.
“Mười tám phút, em vượt quá thời gian rồi!”
Cận Ngự nói với giọng điệu quở trách, buông máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn Mộ Thất Thất.
Một giây sau, đôi mắt thâm sâu của Cận Ngự không khỏi bất ngờ bởi người xinh đẹp trước mắt.
Vì phối hợp với bộ sườn xám này, Mộ Thất Thất buộc tóc dài lên thành một búi tóc, tóc mái trước trán nhẹ nhàng buông xuống, dáng người thướt tha được bao bọc trong bộ sườn xám lung linh, đẹp không gì sánh được.
Cận Ngự nhìn đến ngây người, khóe môi không khống chế được hơi cong lên.
Mộ Thất Thất đi tới ngồi xuống đối diện Cận Ngự, lớn giọng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy?”
Lúc này Cận Ngự mới lấy lại tinh thần, thu lại nét cười, đáp một câu: "Đúng giờ là sự tôn trọng cơ bản nhất với người khác!”
Cận Ngự luôn nghiêm túc với thời gian, Mộ Thất Thất không phải không biết, nhưng không phục, cô nhỏ giọng lẩm bẩm nói: " Chuyện bé xé ra to!”
Bữa sáng là bánh sandwich thịt xông khói, một ly sữa và salad trái cây.
Ở nước ngoài lâu nên khẩu vị của Cận Ngự thiên về ẩm thực phương Tây, cũng may Mộ Thất Thất cũng không kén ăn, bữa sáng kiểu phương Tây, cô ăn rất ngon miệng.
“Ăn từ từ, coi chừng mắc nghẹn!” Cận Ngự nhắc nhở.
Mộ Thất Thất đang ăn, Cận Ngự bổ sung thêm: "Ăn xong bữa sáng, chúng ta đi làm thủ tục kết hôn!”
Mộ Thất Thất vừa nghe thấy vậy liền không còn chút khẩu vị nào, bánh sandwich vừa mới nuốt sống bị kẹt ở cổ họng.
**
Một giờ sau, chiếc Mercedes-benz màu trắng dừng lại ở bãi đậu xe ngầm của một tòa nhà ở CBD, Mộ Thất Thất nhận ra nơi này, ở trên đó công ty luật của Cận Thịnh.
Cận Ngự nắm tay Mộ Thất Thất đi vào thang máy, Mộ Thất Thất đứng ở vị trí phía sau cách Cận Ngự nửa bước, trong lòng tính toán, bây giờ không thể nào chạy được, chi bằng suy nghĩ thật kỹ làm thế nào mới có thể trì hoãn chuyện làm giấy chứng nhận kết hôn này.
Thang máy mở ra trước mặt, Cận Ngự kéo Mộ Thất Thất đi thẳng vào phòng làm việc của Cận Thịnh.
Cận Thịnh đang ngồi xem tài liệu, khi thấy hai người đi vào, anh ta liền khép lại tập văn kiện trên tay lại, đứng dậy nhìn Cận Ngự, nói với giọng điệu cười đùa: "Anh! Tốc chiến tốc thắng vậy sao? Xem ra là anh nói nghiêm túc! Chuyện anh kết hôn quan trọng như vậy mà em lại là người biết cuối cùng!”
Cận Ngự đi tới đối diện Cận Thịnh, xoay ghế dựa ngồi xuống: "Giấy tờ kêu cậu chuẩn bị, đã xong chưa?”
Mộ Thất Thất đứng sau Cận Ngự, nháy mắt lắc đầu với Cận Thịnh, dùng môi nói: "Chưa xong!”
Cận Thịnh nhìn Mộ Thất Thất, khó hiểu hỏi: "Nhóc con, em nháy mắt ám chỉ cái gì vậy?”
Không đợi Mộ Thất Thất đáp lời, Cận Ngự lạnh lùng răn dạy nói: "Không biết lớn nhỏ, gọi là chị hai!”
Cận Thịnh sửng sốt, trước kia gọi nhóc con quen rồi, sau này đổi giọng gọi chị hai, đúng là không thích ứng lắm.
Mộ Thất Thất nhìn Cận Thịnh nói: "Anh đừng nghe anh ta nói bậy! Em không muốn cưới anh ta! Em có quyền từ chối ký vào thỏa thuận kết hôn! Anh muốn ép em ký tên đúng không? Em biết luật đây!”
Cận Thịnh bĩu môi, dáng vẻ như đi hóng hớt, nhìn Cận Ngự nói: "Anh! Hóa ra vợ chồng son hai người vẫn chưa thống nhất được chuyện kết hôn à?”
Cận Ngự nghiêng đầu nhìn Mộ Thất Thất, nói với giọng điệu trầm thấp: "Em chỉ cần ký vào bản thỏa thuận kết hôn, sẽ lập tức chia cho em tất cả tài sản đứng tên tôi!”
Mộ Thất Thất liếc mắt, lẩm bẩm một câu: "Ai mà thèm?”
Cận Thịnh chen vào nói: "Chị hai nhỏ! Em thấy chị vẫn nên xem danh sách tài sản này trước đi, sau khi xem xong đưa ra quyết định cũng chưa muộn!”
Cận Thịnh nói xong liền rút ra một xấp tài liệu từ trên mặt bàn đưa cho Mộ Thất Thất, Mộ Thất Thất nhận lấy với vẻ mặt ghét bỏ, lật xem từng trang một.
Khi nhìn tới trang thứ ba, hai tròng mắt Mộ Thất Thất càng trợn càng tròn, danh sách các loại tài sản làm cho người ta hoa cả mắt, mà nội dung này, phía sau còn có mấy chục trang.
Mộ Thất Thất hít sâu một hơi.
Cận Thịnh thấy thế, cười khẽ hỏi một câu: "Thế nào? Chị hai nhỏ? Gả cho anh hai, chị không chịu thiệt một chút nào! Thậm chí còn kiếm được bộn tiền nha!”
Mộ Thất Thất híp mắt lại, nhìn Cận Thịnh hỏi: "Nói cách khác, nếu em ký vào giấy đăng ký kết hôn thì mấy thứ này đều là của em à?”
Cận Thịnh gật đầu.
Mộ Thất Thất cắn môi, lại hỏi: "Cho dù là ngày mai em ly hôn? Những thứ này cũng là của em à?”
Cận Thịnh lại gật đầu.
Mộ Thất Thất cắn răng một cái, đóng tập văn kiện lại, đặt lên bàn, đáp lại: "Em ký tên!”
Cận Thịnh đã chuẩn bị trước giấy đăng ký kết hôn, bước tiếp theo rất đơn giản, theo lệ ký mấy chữ, rồi gọi nhϊếp ảnh gia ở bên ngoài chụp cho hai người một bức ảnh chung, vậy là coi như đã làm xong thủ tục rồi.
Vào phút cuối cùng, Cận Thịnh nói: "Đã xong, sau khi giấy chứng nhận kết hôn làm xong em sẽ tự mình đưa qua cho hai người, chúc hai người tân hôn vui vẻ!”
Cận Thịnh dứt lời bèn đưa một tay về phía Mộ Thất Thất: "Tặng chị bao lì xì!”
Khóe môi Mộ Thất Thất khẽ nhếch lên, đắc ý cười: "Chờ chị đây lấy được tài sản của anh hai anh, sẽ cho anh một bao lớn!”
Cận Thịnh cười lạnh một tiếng, vẻ mặt sâu xa.
Mộ Thất Thất hỏi: "Vẻ mặt anh vậy là sao? Anh và anh ta gài bẫy em phải không?”
Cận Thịnh mím môi, dừng một lát, mới đáp lại: "Chị hai nhỏ! Chị thật sự rất ngây thơ! Tuy rằng nói hai người đã kết hôn, chị có thể đứng tất cả tài sản của anh hai, nhưng chị đừng quên, trong di chúc của bố chị đã ghi rõ, anh hai là người giám hộ duy nhất nắm giữ tài sản của chi, nếu anh ấy không gật đầu, chị cũng không lấy được một xu nào đâu!”
Mộ Thất Thất giật mình, chợt cảm thấy mình như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, sau khi ngơ ngác tại chỗ một lát, Mộ Thất Thất tức giận xoay người rời khỏi văn phòng.
Cận Thịnh thấy Cận Ngự đứng yên, tò mò hỏi: "Anh không đuổi theo à?”
“Cô ấy sẽ chạy không xa!” Cận Ngự âm trầm đáp lại.
"Anh còn có việc gì?"
"Báo cáo tâm lý của Thất Thất đã gửi đến hòm thư của cậu, tôi muốn kiện cảnh sát tra tấn bức cung!"
Cận Thịnh nhíu chặt giữa hai hàng lông mày, nhưng biết không ai có thể can thiệp quyết định của Cận Ngự, lập tức đáp lại: "Anh và em đều biết video là Thất Thất quay thật, việc này nếu làm lớn, sẽ không có kết cục tốt đâu!"
“Video là cô ấy quay, nhưng cũng không phải cô ấy đăng lên, về phần là ai tải lên, đó là chuyện cảnh sát nên điều tra. Nếu như cậu cắn chặt kiện cáo này, sẽ có thể giúp cô ấy rửa sạch hiềm nghi."
Cận Thịnh gật đầu, nhưng lập tức phản ứng lại,: "Chú ý dùng từ! Chữ "Cắn" có thể dùng tùy tiện sao? Tư lệnh mới cắn người đó!”
Cận Ngự vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nếu tôi thật sự muốn mắng cậu, cũng không dùng chữ kia đâu.”
Cận Thịnh khinh thường "hừ" một tiếng.
Cận Ngự đi ra ngoài cửa, xoay người, vừa đóng cửa vừa nhìn về phía Cận Thịnh nói: "Cậu cắn Lữ Động Tân, không phân biệt tốt xấu.”
Cận Ngự nói xong, đóng cửa phòng làm việc lại.