Cho nên nhất định là có gì đó ngăn nó tiến lên, Tiêu Chấn Long nhìn nhìn, thứ khiến cho phi đao đứng yên chính là hai ngón tay, là Hoàng Tây ở bên cạnh anh duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra kẹp chẳc đao bạc mỏng như tờ giấy.
Tiếng “Lách cách!” vang lên, đao bạc trượt xuổng từ giữa ngón tay của Hoàng Tây, rơi xuống boong tàu của thuyền chớ khách phát ra tiếng vang lanh lảnh. Thứ rơi xuống cùng với phi đao còn có máu tươi từ hai ngón tay phải của Hoàng Tây, đầu Hoàng Tây đố đầy mồ hôi che tay phải của mình lại.
Mặc dù Hoàng Tây đã ra tay ngăn phi đao tiếp tục tiến tới nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nẽn đao bạc vẩn cọ rách chút da trước ngực của Tiêu Chấn Long, vô cùng dứt khoát.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Chấn Long đều đang trợn mắt há mồm nhìn phi đao của Hoàng Tây, cũng không dám tin điều mình đang nhìn thấy trước mắt là sự thật, vậy mà có người có thế kẹp được đao bạc hai tấc bân ra nhanh như sao băng của một trong mười sát thủ hàng đằu chỉ bằng hai ngón tay. Vào giây phút đó thời gian như trở nên bất động, ngoại trừ tiếng gầm gừ của sóng biến thì toàn bộ boong tàu đều yên lặng. Chợt, các anh em Trương Anh Tú hồ lớn một tiếng “Hay lâm, Hoàng Tây!”. Đây là lần đầu tiên các anh em nhìn thấy Hoàng Tây ra tay, và cũng là lần ra tay khiến cả đời này họ khó mà quên được, nếu như không nhờ ngón tay của Hoàng Tây
kẹp lấy đao bạc thì chắc chắn Tiêu Chấn Long sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đúng là đáng sợ, có người có thế kẹp đao bạc của mình bằng hai ngón tay sao, đột nhiên Phi Đao cảm thấy mình đang giao đấu với một bang phái ma quỷ.
Phi Đao thẹn quá hóa giận quát lớn một tiếng: “Tiêu Chấn Long, anh là người đầu tiên và cũng là cuối cùng!” Tất cả mọi người đều hiếu được ý trong lời nói của Phi Đao, Tiêu Chấn Long là người đằu tiên có thế tránh thoát được phi đao của anh ta, nhưng cũng sẽ là người cuối cùng.
Trương Anh Tú biết trong tay của Ngũ sát Phi Đao chỉ có một cái phi đao bạc, chẳng lẽ anh ta vẫn còn phi đao nữa sao? Đột nhiên Trương Anh Tú linh cảm được mình đã đoán đúng, bởi vì anh ấy đã nhìn thấy trong cả hai tay của Phi Đao đều có một cái phi đao màu bạc.
Chỉ có một cái phi đao thôi sao, tất nhiên không phải, tổng cộng có ba cái, chỉ là chưa ai có thế trốn thoát khỏi cái đầu tiên nên cũng không cần phải dùng đển hai thanh còn lại.
Chỉ nhìn thấy Phi Đao lẳc hai tay một cái, hai cái phi đao bạc sượt qua Lý Thế Vinh đang quỳ trên mặt đất, bay về phía Tiêu Chấn Long một lần nữa. Không ai ngờ được Phi Đao còn có chiêu sau, vẫn quá nhanh, Tiêu Chấn Long tính toán dù có tránh được cái phi đao thứ nhất thì cũng không thế tránh khỏi được cái còn lại, lúc này đã không thế trông cậy vào Hoàng Tây đang bị thương được nữa. Tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn hai cái phi đao đang bay về phía Tiêu Chấn Long, ai cũng biết chắc chắn lần này Tiêu Chấn Long không còn may mắn
như cái đầu tiên nữa.
Chỉ thấy Tiêu Chấn Long vừa định vươn người nhảy lên tránh thoát đao bạc đang bay nhanh đến thì lại thấy trước mặt hiện lên một bóng dáng màu đỏ, “Lách cách, lách cách!” Hai thanh đao bạc phát ra tiếng rồi rơi xuống, thứ rơi xuống chung còn có mấy sợi tóc dài…
Chỉ thấy một bóng dáng giống như đốm lửa đỏ bay xuống phía trước Tiêu Chấn Long, người này mặc bộ quần áo màu đỏ bó sát người, quỳ một gối chống tay phải lên boong tàu, đầu hơi cúi thấp, mái tóc như thác nước xõa trên hai bả vai, có thế thấy rõ đây là nữ.
Tất cả mọi người đều không biết cô gái này là ai, vì cô ấy đang nửa quỳ trên boong tàu nên mái tóc xõa ra đã che khuất khuôn mặt, nửa ngày sau, cô ấy chậm rãi ngấng đầu, mái tóc tự rẽ sang hai bên, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ của Phi Đao ở phía trước. Phi Đao không hiếu vì sao tối nay cứ liên tiếp có cao thủ xuất hiện ngăn phi đao của anh ta lại, chắc đã qua thời của mình rồi, bây giờ trên giang hồ lại có một nhóm tân binh mới nối lên rồi, bên người tên Tiêu Chấn Long này có nhiều cao thủ quá. Lúc ánh mắt của Phi Đao tiếp xúc với ánh mắt mà cô ấy nhìn sang không khỏi bị ánh mắt chứa sát khí trước giờ chưa từng thấy kia dọa lui về sau nửa bước, trong lòng Phi Đao chấn động mãnh liệt, ánh mắt lợi hại quá, cảm giác ánh mát kia giống như một lưỡi đao cắm vào trong lòng của mình vậy, chưa từng có ai có thể đấy mình lui nửa bước chỉ dựa vào ánh mát, đột nhiên Phi Đao nảy sinh cảm giác tai họa ngập đầu.
Vào giây phút cô gái quỳ trên đất ngấng đầu lẽn, Trương Anh Tú, Hoàng Tây, Hoàng Bắc và tam đại hộ pháp đều trăm miệng một lời gọi: “Phượng Nhi.”
Không sai, cô gái quỳ trên mặt đất chính là Phượng Nhi đã đồng hành cùng họ mấy ngày nay.
Ngoại trừ Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đang bị thương thì mọi người đều lộ ra biếu cảm khó mà tin được, quả thật đêm nay họ gặp nhiều điều bất ngờ quá, đầu tiên là Hoàng Tây có thế kẹp phi đao bằng ngón tay, sau đó là Phượng Nhi giáng
xuống từ trên trời đánh rơi hai cái phi đao. Chỉ có mình Tiêu Chấn Long là không có bất cứ biếu cảm ngạc nhiên nào trên mặt, giống như đây là chuyện đương nhiên, chỉ có điều bản lĩnh của Phượng Nhi vần hoàn toàn vượt ra khỏi sự dự đoán của Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh. Lý Thế Vinh biết trận đấu giữa Phượng Nhi và Phi Đao sắp bắt đầu nên cố nén cảm giác đau đớn che phần bụng bị thương trở về bên cạnh Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long duỗi hai tay ra đỡ Lý Thế Vinh ngồi xuống boong tàu.
Bây giờ những người đang đứng thẳng trẽn boong tàu chỉ còn lại duy nhất Tiêu Chấn Long, Phượng Nhi và Phi Đao.
Lúc này khuôn mặt của Phi Đao nghiêm túc hơn bao giờ hết, Phượng Nhi ở trước mát này khiến cho anh ta cảm nhận được sức ép quá lớn, phi đao đã bắn hết, Phi Đao siết chặt hai tay, cảnh giác cả người. Còn Phượng Nhi vần quỳ một chân trên mặt đất, vẻ mặt không thay đối nhìn Phi Đao.
“Cô là ai? Mà lại có thế đánh rơi hai cái phi đao của tỏi.” Phi Đao không thế chịu đựng được cảm giác bị đè ép cực độ này, anh ta không khỏi lên tiếng hỏi. Mặc dù đã rất cổ gắng che giấu sự khủng hoảng trong lòng nhưng từ giọng điệu run rầy của anh ta mọi người vẫn có thế cảm nhận được sự sợ hãi ở trong lòng của Phi Đao. Phượng Nhi tập trung hết tất cả sát khí vào trong ánh mắt, lúc này ánh mắt của Phượng Nhi không khác gì một lưỡi đao vô hình, chỉ ánh mắt này đã đủ khiến Phi Đao sợ hãi.
“Phượng Hoàng giương cánh xông chín tầng mây, ngàn sợi tóc xanh – dắt – hồn.” Phượng Nhi nói không có chút biếu cảm nào, nói xong một chữ cuổi cùng thì xông về phía ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi của Phi Đao như một ngọn lửa đỏ.
Trương Anh Tú nghe Phượng Nhi nói xong, vô cùng khiếp sợ, run giọng nói: “Chẳng lẽ cô ấy là…”
Phi Đao trông thấy Phượng Nhi lao qua như một ngọn lửa đỏ, bao vây anh ta lại trong phút chốc. Thời gian như ngừng lại, dường như sóng biến cũng đã mất đi khả năng gào thét, vẻ mặt của Phượng Nhi không thay đối đứng ở sau lưng Phi Đao, cồ ấy đứng cúi đầu, một luồng gió biến thổi qua làm cho mái tóc của cô ấy bay lượn giống như ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Phi Đao cảm thấy thậm chí mình không có cả cơ hội đế ra tay, khi anh ta nghe thấy hai câu thơ của Phượng Nhi thì đã như mất đi sự dũng cảm đế chiến đấu, bởi vì anh ta biết ở trước mặt cô ấy anh ta vẫn chưa xứng làm đối thủ. Ngọn lửa qua rồi, bỗng nhiên Phi Đao cảm thấy cố của mình mát lạnh, trong cổ không ngừng rỉ từng giọt từng giọt máu rơi xuống mặt đất.
“Cô… Cô là… Hỏa Phượng!” Hai tay của Phi Đao che cố lại ngã xuống đất một cái bịch, lập tức không còn sự sống nữa. Không ai nhìn thấy Phượng Nhi ra tay như thế nào, cũng không ai nhìn thấy rốt cuộc Phi Đao chết dưới vũ khí gì, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu đỏ bay qua, sau đó Phi Đao đã ngã xuống mặt đất.
Chiếc thuyền chở khách đang chạy trên mặt biến đã bị máu tươi nhuộm đỏ đầu thuyền trên boong tàu, một cô gái mặc trang phục màu đỏ như ngọn lửa đang đứng đón gió ở đầu thuyền, mái tóc dài sau lưng bị gió biến thổi bay lượn.
Cô ấy chính là Hỏa Phượng – xếp thứ hai trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ, một con Phượng Hoàng tắm lửa.
Cô ấy chính là Hỏa Phượng – xếp thứ hai trong mười sát thủ hàng đầu trên giang hồ, một con Phượng Hoàng tắm lửa.
Hẳn là Phi Đao chết cũng khống hối tiếc, bởi vì người giết chết anh ta chính là Hỏa Phượng. Sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Phi Đao, tất cả mọi người bao gồm cả Tiêu Chấn Long đều không khỏi giật nảy mình, thì ra người đồng hành cùng mình trước giờ chính là Hỏa Phượng xếp thứ hai trong mười sát thủ hàng đều. Cảnh tượng không thế tưởng tượng nối này e là chỉ có thế xuất hiện ở trong phim ảnh, trong lòng Tiêu Chấn Long cười khổ nói. Chẳng qua Tiêu Chấn Long có thế chắc chắn một điều là Hỏa Phượng không có ý đối địch với anh, thậm chí có thế nói là vần luôn bảo vệ anh chu toàn. Nếu không thì cỏ ấy đã có vồ số cơ hội đế giết chết Tiêu Chấn Long, hơn nữa cho dù có giết chết Tiêu Chấn Long thì tin rằng với thân thủ vừa giết chết Phi Đao khi nãy tuyệt đối không có ai ở đây có thế cầm chân được, chỉ là Tiêu Chấn Long khỏng biết vì sao Hỏa Phượng cứ đi theo anh, hơn nữa còn ra tay cứu anh?
Tiêu Chấn Long biết trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, Hỏa Phượng ra tay cứu họ chắc chắn có lý do riêng của cô ấy, chỉ là bây giờ anh chưa biết được mà thôi.
“Các người xứng để tỏi ra tay sao?” Phượng Nhi không quay đầu lại nói.
Rõ ràng câu hỏi này không phải nói với các anh em của Tiêu Chấn Long mà là nói với hơn mười người áo trắng đang cầm đao còn lại mà Phi Đao dẫn đến.
Đám người áo trắng là người, không phải máy móc, nhưng chỉ cần là người thì hẳn sẽ biết cái chết đáng sợ như thế nào.