Nhà Lao Chi Vương

Chương 177



Ngay lúc này, dòng người tự động tách ra, giữa đám đông chợt lóe lên ba bóng người phóng tới, chạy thẳng đến chỗ quân Cờ Đen. Ba bóng dáng kia tựa như ba cơn lốc, hòa cùng tiếng gió yếu ớt, vừa nghe thấy một tiếng quát lớn, ba người trong quân Cờ Đen đứng gần đó nhất đã bị đá văng ra. Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh đồng loạt cảm thấy ngạc nhiên, thầm nhủ đúng là có bản lĩnh.

Ba quản Cờ Đen đập vào vách tường kho hàng phát ra ảm thanh chói tai, một người trong số đó còn đột ngột phun máu ra, được những người khác đỡ đứng sang một bẽn. Ba người trong quân Cờ Đen bị thương đều được đồng đội giúp sức đỡ qua bẽn cạnh nghỉ ngơi.

Ai nấy đều lần lượt theo đội ngũ trở về vị trí cũ, Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh, còn có anh em Xa, Hoàng Tây, Hoàng Bắc cuối cùng cũng thấy được ba người đứng trên sản. Hai nam một nữ, hai người đàn ông cao to vạm vỡ lạ thường, vóc người như vậy không chỉ ở phương Nam mà miền Bắc cũng rất hiếm thấy. Lưu Minh Nghĩa thầm nghĩ có lẽ chỉ có Dương Tuấn Phương Và Bùi Đức Lâm mới có thế sánh bằng. Hai người đàn ông trông rất hung dữ, nhìn Lưu Minh Nghĩa bên này với vẻ mặt khinh thường. Kế đó, điều thu hút sự chú ý của mọi người chính là người phụ nữ đứng giữa hai người đàn ông kia, bà ta béo như một cái thùng phuy, khoác trên người một bộ sườn xám màu đen. Mỡ trên mặt gần như ép chặt hai mẳt lại, tuy đôi mát híp rất nhỏ nhưng lại tỏa ra ánh sáng quá mức lạnh lùng, bờ môi mỏng được thoa một lớp son bóng đỏ như máu, ánh nhìn lạnh lẽo giống như nữ sumo Nhật Bản. Cuối cùng Lưu Minh Nghĩa cũng đã tìm ra được từ ngữ mà cậu ta cảm thấy phù hợp nhất để mô tả đôi phương.

Ngay khi Lưu Minh Nghĩa đang cấn thận quan sát bang Hoa Thanh thì La Sát thản là tổng chỉ huy của hành động lần này cũng ở nơi đó dõi theo bọn họ. Sau khi cảm nhận sâu sắc về thực lực của binh đoàn Nam Thiên, một sổ người của binh đoàn Nam Thiên đã thu hút sự chú ý của La Sát. Người đầu tiên chính là chiến thằn Lý Thế Vinh, mặc dù vừa rồi Lý Thế Vinh không hề ra tay, La Sát cũng không có cơ hội nhìn thấy kỹ năng của Lý Thế Vinh, nhưng luồng khí thế chèn ép người khác từ cơ thế anh ấy khiến cho bà ta cảm nhận được mối đe dọa mơ hồ. Ngoài ra còn có hai anh em, chính là hai vị đường chủ của Văn Võ đường Nam Thiên anh em Xa. Cả hai thế hiện sự tự tin một cách bất thường, hiển nhiên đảy là khí chất mà chỉ những người chinh chiến lâu năm trên chiến trường có thế tỏa ra. Nhưng điều khiến cho La Sát cảm thấy ngạc nhiên hơn là cả ba người này đều không phải là thủ lĩnh. Người đứng đầu có vẻ là cậu thanh niên đứng giữa kia, trông có vẻ lịch sự và mang chút dáng vẻ thư sinh. Mặc dù người thanh niên nhìn có hơi yếu kém hơn một chút, tuy nhiên sự bình tĩnh trong ánh mắt lại khiến La Sát không khỏi khảm phục, cậu ta đúng là nghé con mới sinh không sợ hố mà.

Nam Thiên đúng là nơi ngọa hổ tàng long, chả trách anh cả lại thua trong tay bọn họ, anh cả trong lời của La Sát chính là anh cả Tử Thần của tứ đại hộ pháp. Lần này ông cụ Chu Kiến Sinh cử La Sát chỉ huy đánh úp bất ngờ là vì đánh giá cao sự cẩn thận, ra tay tàn nhẫn của bà ta, hơn nữa trình độ quyền cước của La Sát vần luôn ở vị trí thứ nhất kể từ khi thành lập bang Hoa Thanh đến nay. Vê bản lĩnh di chuyến, ông cụ thậm chí còn cho rằng bà ta mạnh hơn Tử Thần rất nhiều, nhưng La Sát lại nói rằng bà ta và anh cả không đi cùng đường, hai phong cách khác nhau nên không thế so sánh được. Bất chấp những lời La Sát nói, ông cụ vẫn cho rằng Tử Thần tuy vô địch về dùng dao kiếm, nhưng xét về công phu thì vẫn thua La Sát một bậc.

Mặc dù trong kho hàng có gàn một nghìn người, nhưng lại khồng hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, ánh đèn lờ mờ khỉ sáng khi tối trên trần kho hàng càng làm cho bên trong chứa đầy không khí giết chóc, đội ngũ hai bên đứng đối diện nhau, tựa như nước và lửa không thế hòa hợp.

Lúc này, La Sát chậm rãi duỗi ngón tay cái trắng nõn thô to mập mạp về phía Lưu Minh Nghĩa đang đứng giữa, nở nụ cười xấu xa, sau đó xoay ngón cái chĩa xuống mặt đất, vô hình trung tỏ ý rằng cậu ta khỏng làm được, ngay cả Nam Thiên của các người cũng không được.

Hành động này của La Sát đã chọc cho phe của Lưu Minh Nghĩa vỏ cùng tức giận, trên khuôn mặt mỗi người của quân Cờ Đen cũng đều lộ ra nét giận dữ, ai nấy đều trừng mắt nhìn. Lưu Minh Nghĩa khẽ mỉm cười, dường như cậu ta là người bình tĩnh hơn bất cứ ai khác. Tuy vậy thành viên của Nam Thiên vệ đội không kìm được cơn giận, một mặt là do vừa rồi có một người trong quân Cờ Đen bị thương nặng, mặt khác chính là sự khinh thường của La Sát đã khiến cho bọn họ nối giận.

Thế nên không đợi Lưu Minh Nghĩa ra lệnh, ba thành viên của vệ đội gần như đồng thời nhảy ra khỏi đội ngũ, đứng trước mặt ba người La Sát…

La Sát và nhị đại hộ pháp của bang Hoa Thanh lộ ra vẻ mặt giễu cợt khi thấy ba thành viên của vệ đội Nam Thiên nhảy vào vòng chiến, đặc biệt là nụ cười khinh miệt nhàn nhạt nơi khóe miệng, bọn họ chẳng hề xem ba người này ra gì.



“A!” Ba vệ binh này là những người xuất sắc nhất trong toàn quân Cờ Đen, bởi vì bọn họ rất giỏi nên mới được Lão Băng tuyến chọn vào Nam Thiên vệ đội, tập trung bảo vệ an toàn cho Tiêu Chấn Long. Công phu dùng chân của ba người còn vô cùng nối bật, thế nên mới dám xung phong trong một dịp như ngày hòm nay. Ba người đồng thanh hô lên tràn đầy khí thế, âm thanh vang vọng khắp kho hàng trống rỗng. Anh em của Lưu Minh Nghĩa muốn xem thử sức mạnh của bọn họ đến đâu, cho nên khi ba người này hấp tấp xông ra cũng không có ai ngăn cản.

Tốc độ tấn công của ba người rất nhanh, cú đấm thép và cú đá bay tung về phía ba người La Sát trong tiếng xé gió, dưới sự huấn luyện của Lão Băng và Lý Thế Vinh, chiêu thức tấn công của ba người không có bất kỳ tư thế hoa mỹ nào, mổi đòn đánh đều là trực tiếp nhất, hiệu quả nhất.

Nhìn ba người đang lao tới, La Sát không chỉ sửng sốt một chút, thầm cảm thán kỹ năng của ba người này thật tốt, đồng thời còn thấp giọng cảnh báo nhị đại hộ pháp bên cạnh: “Đừng khinh địch, cấn thận!”, nhị đại hộ pháp cùng gật đầu, không đợi ba người đổi phương đánh tới gần, nhị đại hộ pháp đã tiến lên nghênh đón, đế lại La Sát phía sau, chặn đường tấn công của ba người.

Năm người đối mặt, không nói lời nào, nố ra xung đột. Bát đại kim cang bảo vệ ông cụ bang Hoa Thanh trưởng thành trong các trận chiến từ trước đến nay, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú. Cho nên mặc dù ba thành viên vệ đội tấn công

vô cùng ác liệt nhưng hai người họ vẫn có thế dễ dàng né tránh.

Do các kỹ năng chiến đấu hoàn hảo đã được hình thành khi ở quân Cờ Đen, ba người tận dụng lợi thế của riêng mình đế khéo léo đối phó với nhị đại hộ pháp trong vòng chiến ngày càng thu hẹp. Cả năm người đều đi trên con đường chiến đấu khốc liệt, mỗi quyên đấm cước đá đều có bài có bản. nhị đại hộ pháp Hoa Thanh mặc dù lấy hai chọi ba, bất lợi về quân số, nhưng tống thế khi đánh nhau khỏng hề xuất hiện tình huống yếu kém về thể lực, từ đó có thế thấy nhị đại hộ pháp là những người có tố chất vượt trội và tài năng võ thuật vô cùng giỏi giang.

Bát đại kim cang của Hoa Thanh đã từng đứng trên chiến trường, hơn phân nửa địa bàn của Hoa Thanh ở hải ngoại đều là do tám người này đánh chiếm, trải qua tháng ngày chém giết lấy máu rửa tội, bất kỳ ai trong sổ họ đều có tài nghệ vượt xa thực lực quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long, cũng bao gồm cả Nam Thiên vệ đội, tuy rằng đây là đội ngũ mà Tiêu Chấn Long hết mực tự hào. Thiếu kinh nghiệm thực chiến chắc chắn là điếm yếu lớn nhất trong quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long, điếm này khi đánh nhau với các băng nhóm khác ở thế giới ngầm sẽ không nhìn ra được, song khi thật sự phải một chọi một với nhị đại hộ pháp Hoa Thanh có kinh nghiệm thực chiến phong phú thì chỉ một lúc sau điểm yếu của ba thành viên Nam Thiên vệ đội đã dần lộ ra.

Ba thành viên Nam Thiên vệ đội hợp sức chổng lại nhị đại hộ pháp Hoa Thanh, không hề có chút biếu hiện rụt rè, càng chiến đấu thì sự phối hợp của cả ba ngày càng thuần thục. Tuy nhiên dù sao cũng chỉ là cọ sát một thời gian ngắn ngủi. Cuối cùng, sau hơn hai mươi hiệp, ba người bị nhị đại hộ pháp quật ngã trên đất, vệt máu trên khóe miệng mỗi người đủ đế

nói rõ trận chiến lần này tàn khốc đến mức nào. cả ba cũng đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm thực chiến quý giá từ trận đánh này, song tất nhiên là phải dùng máu tươi đế đối lấy.

Ba người chống đỡ đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía nhị đại hộ pháp, chỉ thấy vẻ mặt đối phương đầy hung ác, đột nhiên nhị đại hộ pháp ra sức, bàn tay từ nắm đấm chuyến thành chưởng đánh về phía ba người. Theo sức lực và tốc độ này, rõ ràng là muốn thẳng tay giết chết cả ba. Vị trí tấn công vào ba người đều là những nơi có thế dùng một đòn lấy mạng như huyệt thái dương, cố họng và trái tim.

Trước những thay đổi to lớn đó, ba thành viên vệ đội vội dùng chút sức lực còn lại của mình lùi về vách tường phía sau, nhưng chẳng thể nào lui được nữa, lần này thế lực của cả ba đã tiêu hao quá nhiều. Song tốc độ của nhị đại hộ pháp vần rất nhanh chóng, trong nháy mắt đã cách ba người còn chưa đến hai thước.



Trái tim của Lưu Minh Nghĩa như vọt đến cố họng, Lý Thế Vinh thấy vậy biết mình không ra tay thì không được, chuần bị phóng thắng lên. Chợt nhìn thấy hai bóng người rời khỏi đội ngũ của mình tiến thẳng đến chỗ nhị đại hộ pháp, có thể nghe được tiếng gió gầm thét từ cơ thế khi hai người họ chiến đấu. Vẻ mặt La Sát của Hoa Thanh đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ tốc độ của hai người này nhanh thật đấy.

Đó chính là anh em Xa, ngay lúc ba thành viên của Nam Thiên vệ đội vừa nhảy vào tình thế nguy hiếm, anh em Xa đã bí mặt thỏa thuận rằng nếu như cả ba có chuyện gì thì bọn họ sẽ đồng loạt ra tay.

Anh em Xa vọt về phía trước, đạp hai chân xuống đất, song

song phóng lên không trung, giơ chân phải, phi thẳng vào cánh tay của nhị đại hộ pháp. Ngay từ khoảnh khắc anh em Xa bước ra khỏi hàng, nhị đại hộ pháp Hoa Thanh đã cảm nhận được luồng hơi thở chết chóc từ hai người họ. Theo tốc độ tấn công của cả hai và hướng chân xông tới, nhị đại hộ pháp nhận định rằng đòn tấn công này là dùng để cứu ba người kia. Nếu như nhị đại hộ pháp cứ khăng khăng làm theo ý mình, dù có thể giết chết được ba người trước mặt thì cũng không thế bảo vệ mình tránh khỏi thương tích, huống chi với sức mạnh từ đòn đánh đó của hai người họ, chưa chắc sẽ chỉ bị thương đơn giản như vậy.

Thế nên nhị đại hộ pháp đã khôn ngoan dừng tấn công về phía trước, chỉ dùng tay cản anh em Xa lại, sau đó nhanh chóng tránh sang bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh em Xa.

Anh em Xa đỡ ba người kia qua một bên, Đại Xa nói: “Các cậu nghỉ ngơi chút đi, đế chúng tôi tới dẹp sạch bọn họ.” Ba người biết rằng đường chủ anh em Xa vừa cứu bọn họ trở về từ điện Diêm vương, càng cảm thấy biết ơn, bọn họ cũng biết trận chiến lần này với hai cao thủ của bang Hoa Thanh đã cho họ một bài học thực chiến cực kỳ quan trọng, có vai trò thúc đẩy rất lớn đối với sự phát triến của họ trong tương lai. Ba người nhìn anh em Xa, kiên định gật đầu, một trong số đó còn nói: “Hai đường chủ cấn thận!”

Đại Xa quay đầu nhìn nhị đại hộ pháp Hoa Thanh đứng cách đó không xa, cười nói: “Yên tâm! Hai chúng tôi nhất định sẽ không đế cho bọn họ có cơ hội ra khỏi kho hàng này.” Anh em Xa nhìn ba người kia đã quay về, xoay người nhìn nhị đại hộ pháp, nói: “Đế hai anh em chúng tôi đưa hai anh trai đây đi dạo vài vòng nhé?” Một trong nhị đại hộ pháp dang tay nhún vai, thái độ thờ ơ.

Anh em Xa cởi áo ngoài ra, để lộ cơ bẳp cuồn cuộn, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen. Có lẽ đã lâu lắm rồi không được giao đấu với cao thủ như vậy, anh em Xa khởi động cơ thế một chút, nhất là hai chân, nhị đại hộ pháp cười cười dõi theo màn khởi động trước trận chiến của bọn họ, cảm thấy giống như đang xem một cặp trẻ con làm trò.

Tuy nhiên anh em Xa không hề đế ý đến ánh mắt chế giễu của nhị đại hộ pháp, tiếp tục khởi động tay chân. Sau khi làm xong, anh em Xa cùng nhau bày ra tư thế chiến đấu, Đại Xa hất cằm với nhị đại hộ pháp, tỏ ý đã chuần bị xong chưa?

“Nói nhảm!” nhị đại hộ pháp không đế ý tới anh em Xa, giơ nắm đấm lao thẳng về phía hai người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv