“Tôi cũng không biết tiếng Nhật, trong cỏng ty cũng khỏng ai hiếu, vậy nên không cần, giết hết đi!” Nói xong Tiêu Chấn Long sải bước rời khỏi phòng họp.
Mưa cứ rơi rả rích, tia sét rít gào trong không trung thi thoảng giáng xuống đế lại từng vệt trong trời đêm, tiếng sấm đinh tai đang thử nghiệm năng lực chịu đựng của màng nhĩ mười tám đội viên vệ đội Nam Thiên đứng thắng tẳp trong căn cứ trung tâm logistics Nam Thiên. Đồ đen đã bị nước mưa thấm ướt, gió thu thối qua lạnh thấu xương. Hạt mưa như hạt đậu rơi trên mặt mỗi người, dọc theo gương mặt góc cạnh rõ ràng rơi xuống đất. Nhưng dường như mổi đội viên Nam Thiên ở đây không ai thấy lạnh, không cảm nhận được hoàn cảnh bên ngoài vẫn nhìn thắng, đứng thắng.
Mười tám người này chính là đội viên lão Băng chọn trong một trăm người vệ đội Nam Thiên phụ trách an toàn bên cạnh Tiêu Chấn Long, anh em trong quân Cờ Đen gọi mười tám người này là mười tám thiết vệ Nam Thiên.
Mười tám thiết vệ này là tinh anh trong tinh anh vệ đội Nam Thiên, biếu hiện cho trình độ cao nhất năng lực tác chiến cả quân Cờ Đen. Mười tám người này đều do Lý Thế Vinh và lão Băng đặc biệt chọn, độ trung thành đứng đầu. Mỗi người trong mười tám thiết vệ là người tài chiến đấu thâu tóm. Bắn cực kỳ chuẩn, giơ súng lên là có thế bắn trúng một con ruồi ở hồng tảm xa hơn trăm mét, tố chất cơ thế đã có thế đạt đến giới hạn con người có thế đạt được dưới sự huấn luyện cường độ cao gần như ma quỷ của lão Băng.
Trương Bá Chính đã nói dù mười tám thiết vệ này không chút thua kém bản lĩnh bảo vệ Trung Nam Hải, với lại lão Băng yêu cầu lúc cần thiết mười tám người cận kề nhất với Tiêu Chấn Long dùng bản thân mình chắn đạn cho Tiêu Chấn Long, dù đồng nghĩa với việc sau đó đối diện với tử vong.
Mười tám thiết vệ như mười tám trạm kiếm soát như sắt thép, lớp lớp bảo vệ sẳp xếp trong chu vi năm mươi mét cách Tiêu
Chấn Long, đảm bảo cả người Tiêu Chấn Long an toàn.
Trong màn đêm mưa to gió lớn này, sở dĩ mười tám người này vần đứng trong căn cứ logistics Nam Thiên là vì đội trưởng lão Bằng muốn dẫn bọn họ thực hiện mệnh lệnh giết người đầu tiên sau khi gia nhập vệ đội Nam Thiên.
Thu xếp trang bị trên người mình, ngoài chút trang bị cần thiết, dễ thấy nhất trên người mười chín người chính là súng lục có trang bị giảm thanh và dao ba góc lóe ánh sáng lạnh lẽo. Lúc này, mổi người cởi mũ nồi màu đen trên đầu cài lên vai, thay vào đó là che đầu màu đen chỉ lộ ra hai mắt và miệng, Ve chuyện vì sao không lộ mũi ra, Lão Băng giải thích là sợ hơi thở ra từ mũi sẽ phát ra tiếng, nếu dùng miệng hô hấp có thế tránh tiếng vang từ cơ thế tản ra tạo thành một cách lớn nhất.
Lúc tất cả mọi người trong Quân Cờ Đen đang thực hiện nhiệm vụ đều mang che đầu màu đen này, được người của Nam Thiên gọi là hắc sát, vì sa che mặt màu đen.
Vi trong quá trình Tiêu Chấn Long tranh bá hắc đạo, trước khi quân Cờ Đen hành động đều mang hắc sát trên mặt, tay cầm dao găm quân đội, nên giang hồ hắc đạo gọi quân Cờ Đen là đội quản Hắc Sát.
Theo lệnh của lão Băng, mười chín người bước trên bốt quân đội liên tục bẳn lên bọt nước, chạy về phía xe van màu đen ngoài cống lớn.
Cửa xe vừa đóng lại, xe van lao đi, điếm đến là khách sạn Hạo Thiên của sân bay Đài Nam.
Khách sạn Hạo Thiên tọa lạc cách sân bay Đài Nam năm kilomet, nơi này cách sân bay Đài Nam chưa đến mười lăm phút đi xe, nhiều hành khách đang trong quá trình chuyến chuyến bay hoặc đợi máy bay đều sẽ chọn ờ tại khách sạn Hạo Thiên. Khách sạn không lớn, chỉ có hai mươi tầng, se sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ.
Tân một là sảnh lớn khách sạn rộng rãi, dọc theo bèn trái là trung tâm tắm gội, dọc theo bên phải là quán bar Hạo Thiên với cả hai thang máy tham quan xa xỉ đi đến tầng cao nhất của khách sạn.
Lão Băng tỉ mỉ nhìn bản đồ địa hình khách sạn Hoàng Tân đưa cho trong tay, sau khi nhớ kỹ rồi thì đưa cho mười tám người khác, mổi người lần lượt đọc và ghi nhớ trong lòng.
Vì Hoàng Tây đã sẳp xếp người của Nam Thiên vào nội bộ khách sạn Hạo Thiên, nên có thế chú ý đến từng hành động của người Nhật Bản trong khách sạn bất cứ lúc nào. Dựa vào tình báo của Hoàng Tây, bây giờ ba mươi người Nhật Bản này chia ra ba tốp, một tốp đang nghỉ ngơi ở tầng mười của khách sạn, một tốp ở trung tâm tẳm gội, tốp còn lại đang hát karaoke trong quán bar Hạo Thiên.
Lão Băng đang bàn tính mấy phương án hành động ở trung tâm, so sánh nhiều lần, cố gắng tìm ra một phương án công thủ thích hợp. Sau cùng lão Băng chọn ra một phương án tương đối hài lòng, vừa vẫy tay với mười tám thiết quân trong xe van lập tức tiến lên. Lão Băng bắt đầu sắp xếp tất phương án hành động toàn cục trong không gian chật hẹp của xe van này.
Xe van dựa vào đèn đường mờ ảo, lao nhanh đến trước khách sạn Hạo Thiên bất chấp mưa gió, thấy đèn đóm chỗ khách sạn
Hạo Thiên càng ngày càng gần.
“Dừng xe ở đây đi.” Lão Băng nói.
Xe van dừng lại, cửa xe mở ra, mười chín người nhảy ra khỏi xe.
“Nửa tiếng sau đến trước cửa khách sạn đón chúng tôi, nếu không thấy chúng tôi thì không cần đợi chúng tôi.” Nói xong, Lão Băng vẫy tay, xuất phát! Mười chín người, mười chín bóng đen tiến vào khách sạn Hạo Thiên như bay.
Cửa sau khách sạn Hạo Thiên, đột nhiên một tia chớp lóe qua, ánh đèn trên cửa tối đi. Lúc đèn trở lại như ban đầu, cống đã có mười chín bóng đen đứng đó, là lão Băng dẩn đầu mười tám thiết vệ.
Cửa sau này đặc biệt sắp xếp để khách sạn Hạo Thiên xử lý rác sinh hoạt, sáu giờ sáng mỗi ngày sẽ có người đặc biệt lấy rác sinh hoạt các tầng và thức ăn thừa trong khách sạn ra vào thời gian cố định, sau đó công ty làm sạch phụ trách dọn sạch sẽ kéo đi. Bình thường mùi ở đây rất khó ngửi, nhưng hôm nay trời mưa mới gột sạch, không còn mùi hôi thối như bình thường.
“Tạch” một tiếng, súng lục gắn giảm thanh dề dàng phá khóa trên cửa, tiếng phát ra lanh lảnh, nhưng tiếng vang này bị tiếng sấm ‘âm ‘âm che đi.
Cửa sắt bị mở ra, mười chín bóng đen lẻn vào, sau đó cửa sắt lại đóng, dường như từ đầu chẳng bị mở.
Lão Băng để lại một người canh cửa sắt, anh ta dẫn mười bảy
người khác chạy lên cầu thang chật hẹp như bay lên tầng mười. Phương án của Lão Băng là xử lý người ở tầng mười trước, sau đó xuống tầng một giải quyết người nhật ở trung tâm tắm gội và quán bar. Tâng mười không xem là cao, cũng chẳng thấp, nhưng đối với mười tám người này, leo lên mười tầng lại như đĩa thức ăn. Không tốn nhiều sức, mười tám người đã đến tầng mười, đấy cửa lớn cầu thang tầng mười, cả hành lang im phăng phẳc, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện của nhân viên phục vụ truyền đến từ đều hành lang, dựa vào bản đồ địa hình Hoàng Tây cung cấp chứng tỏ đầu hành lang có quầy phục vụ, bây giờ bên trong hắn có hai nhân viên phục vụ đang trực.
Lão Băng dùng tay ra dấu hai lần, tỏ ý đế lại hai người canh ở đây, anh ta dẫn mười lăm người còn lại ra cửa thang máy rón rén đi đến mấy phòng tầng mười. Qua thang máy tầng mười, Lão Băng lại đế lại hai người giữ cạnh thang máy, rồi dẫn mươi ba người còn lại đi về phía mục tiêu định sẵn.
Hơn ba mươi người Nhật Bản này đều ở tầng mười, chia ra ở trong mười sáu phòng. Dựa vào cung cấp của Hoàng Tây, bảy giờ trong bốn phòng hắn có tám người Nhật Bản, mười hai phòng còn lại hẳn là trổng. Nhưng lão Băng vần phòng hờ, sau khi dùng chìa khóa vạn năng mở mười hai phòng kia xác nhận thật sự không có người mới vầy tay đi về phía bốn phòng kia.
Đi qua tủ phản phối điện tầng mười, lão Băng để lại một người, chia mười hai người khác thành bốn đội, mỗi đội ba người chia ra đến cửa bổn phòng canh giữ. Lão Băng đứng ở giữa hành lang, thấy tất cả mọi người chuấn sẵn sàng, lão Băng gật đầu với thiết vệ canh giữ cạnh tủ phân phôi điện. Khi thiết vệ mở tủ phân phối điện, dùng sức kéo cầu dao điện, cả tầng mười, kế cả hành lang tầng mười chìm vào bóng tối.
Lúc này ố khóa bốn cánh cửa lạch cạch mở ra, gần như bốn cánh cửa mở ra cùng lúc, mười hai người cầm súng lục xông vào bốn phòng ngày, nghe thấy tiếng súng “bằng bằng” và một tiếng “rắc”, lão Băng đang đứng ở hành lang biết có người thất thủ. Vừa quay người, ánh mắt Lão Băng như đuốc nhìn bóng đen lảo đảo chạy ra từ phòng bên phải anh ta. Xem ra người này vô cùng căng thẳng, cũng có thể vì hành lang không có ánh đèn lại chạy qua chỗ lão Băng. Lão Băng giơ tay trái ấn giữ mặt người kia cũng chặn miệng hét lớn của gã, cùng lúc đó tay phải thành nắm đấm, nghe tiếng “vù”, đâm vào trái cổ của người Nhật Bản nọ, theo đó là tiếng xương cố đứt gãy vang lên và tiếng “phụt”, đó là máu phun ra từ miệng người Nhật Bản.
Vì tay trái lão Băng che chặt miệng người Nhật Bản, làm máu tràn ra chảy ngược vào hơn nửa, sổ ít chảy ra từ xoang mũi, nhưng mặt gã bị Lão Băng quét lên, không có giọt nước nào nhỏ xuổng đất. Lão Băng đỡ người Nhật Bản này trên vai chuấn bị ra cửa cằu thang tầng mười cùng thiết vệ trong phòng. Ai biết lúc này nhân viên phục vụ ở quay phục vụ thấy đèn tầng mười chợt tắt ngúm, hình như cùng lúc lúc đèn tắt bỏ việc trong tay sờ đến tủ phân phối điện tầng mười.
Mà lúc nhân viên phục vụ này đứng lên từ quầy phục vụ chính là lúc thiết vệ xông vào phòng giết mười hai người Nhật Bản, khi cậu ta đến chỗ rẽ tầng mười lại đúng lúc nghe thấy tiếng chửi bới của người Nhật Bản nọ. Lúc lão Băng vác người Nhật Bản kia trên vai, nhân viên phục vụ lại chạm vào Lão Băng. Vì trong hành lang gần như không có chút ánh sáng nào, hai tay nhân viên phục vụ sờ tường bên cạnh đl về phía lão Băng. Tủ phân phối điện không xa sau lưng lão Băng, không thể lùi về đằng sau, dù không đl xa nữa, sau khi đóng công tắc điện, lão Băng và thi thế trên vai anh ta lộ ra dưới ánh sáng.
Lão Băng không hề do dự, nhắm chuấn chỗ nhản viên phục vụ chạm tay.