Nhà Lao Chi Vương

Chương 123



Người cứu người, mặt hiền tâm lành, trách trời thương dân.

Trong cuộc sống hiện thực, dường như rất khó để kết hợp hoàn hảo hai người này với nhau, cũng giống như cá và tay gấu mãi mãi không thể có được cả hai. Nhưng chú Lục lại dung hòa hoàn toàn ưu điếm của hai loại người này trên người mình, lúc giết người ông ấy là một trong những sát thủ đỉnh nhất trong binh đoàn Nam Thiên, khi cứu người y thuật của ông ấy có thế sánh với Hoa Đà tái thế.

Từ lâu chú Lục đã tốt nghiệp chuyên ngành Ngoại khoa của một trường Đại học Y khoa nối tiếng nào đó trong nước. Trong thời gian học phẩm chất và học lực của ông ấy đều ưu tú, đạt được quán quân trong một cuộc thi phẫu thuật ngoại khoa của Đại học Y khoa quổc tế, từ đó bắt đâu dấn thân vào giới Y học, khiến ông ấy chưa tốt nghiệp mà đã trở thành đối tượng được các học viện nối tiếng Thế giới tranh nhau săn đón. Bởi khi còn trẻ đã nhận được quá nhiều vẻ vang khiến trong lòng chú Lục khi đó nhen nhóm hạt giống kiêu ngạo, coi trời bầng vung. Sau khi tốt nghiệp ông ấy được một học viện Ngoại khoa ở Calitornia Mỹ mời vào làm với lương cao, đâu ai biết trong một lần phẫu thuật ở bệnh viện, vì ông ấy quá tự cao dẫn đến người bệnh tử vong do xuất huyết quá nhiều, bị người nhà nạn nhân kiện lên tòa, ông ấy không trả nối số tiền phạt nên bị xử vào tù ba năm.

Sau khi ra tù, ông ấy về nước bắt đầu lại từ đầu, vốn tưởng rằng với y thuật điêu luyện thì chí ít ông ấy có thế làm trong bệnh viện nào đó trong nước, nào ngờ bệnh viện ở Mỹ đã thông báo qua mạng về tai nạn phẫu thuật ba năm trước của ông ấy. Trong giới y học, nơi mà danh dự còn đáng quý hơn tay nghề này, chú Lục trẻ tuối đã vấp phải rất nhiều trắc trở thậm chí còn đầu rơi máu chảy. Từ chuyện vui đến chuyện buồn, từ

đi lên đến rơi xuống, cảm giác mất mát mãnh liệt khiến chú Lục chưa tròn ba mươi ấy xảy ra sự thay đổi vô cùng phức tạp trong lòng. Từ người ngông nghênh kiêu ngạo, ngông cuồng tự phụ ông ấy trở thành một người trâm mặc ít nói, tâm tư trĩu nặng, vấp ngã lúc đó khiến ông ấy khoác lên mình một vẻ ngoài lạnh lùng.

Chú Lục ở độ tuổi ba mươi chênh vênh đã mở một phòng khám tư, ở thời đó phòng khám tư của ông ấy không kiếm được nhiều tiền như thời nay, để duy trì cuộc sống chú Lục không thế không gia nhập hắc đạo, chuyên làm công việc chữa trị sau thương vong cho hắc bang. Vì y thuật điêu luyện ông ấy nhận được sự quan tâm từ rất nhiều hẳc bang, hiển nhiên phòng khám của chú Lục tiếng lành đồn xa, cũng thu hút rất nhiều bệnh nhân đến cầu thầy trị bệnh.

Nhưng trong một lần cứu chữa, vì nhận điêu trị cho một người phụ nữ mang thai trên mình đầy vết thương mà chú Lục vô tình bị cuốn vào một trận chém giết của hắc bang, sau trận chém giết đó chú Lục biến mất khỏi giang hồ.

Giang hồ là phạm pháp, là mồ chôn của anh hùng.

Còn về sau đó chú Lục đi đâu, gặp gỡ loại người nào, xảy ra chuyện gì thì trước giờ chưa ai biết. Chú Lục cũng chưa từng kế cho người khác, mổi người đều có quá khứ mà bản thân không muõn nhìn lại, nhiều người cũng giấu trong lòng những bí mật không muốn người khác biết, chú Lục chính là người giấu một bí mật như vậy.

Nhưng mấy năm chú Lục biến mất khỏi giang hồ ấy, cũng chính là những năm mà sát thủ tuyệt đỉnh giang hồ lên đứng đầu, nhiều khi Tiêu Chấn Long nghi ngờ chú Lục là một trong số mười sát thủ. Sở dĩ anh đoán như vậy chủ yếu bắt nguồn từ Hỏa Phượng, mối quan hệ giữa chú Lục và Hỏa Phượng vừa là

thầy vừa là trò, lại vừa là bạn bè. Theo Hỏa Phượng nói tất cả bản lĩnh của mình đều do chú Lục dạy, vặy suy đoán dựa theo điều này, chắc hắn bản lĩnh của chú Lục còn hơn Hỏa Phượng.

Nhưng Liệt Nhật đứng đầu danh sách mười sát thủ đó đã không xuất hiện trên giang hồ nhiều năm nay, suy đoán dựa theo thời gian, Hỏa Phượng nói chắc chú Lục không phải Liệt Nhật vì khi Liệt Nhật nổi danh, chú Lục còn ở Mỹ.

Lẽ nào mười sát thủ không ở cùng một thời? Tiêu Chấn Long hỏi Hỏa Phượng như vậy, Hỏa Phượng nói đương nhiên là không, không giống thời gian rèn luyện và tích lũy, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thực lực của mười sát thủ không giống. Khi đó Tiêu Chấn Long đoán là vì người trong sổ đó đều đã tung hoành ba bốn mươi năm, khoảng thời gian quá dài mới khiến cho lứa mới như Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết vươn lên trở thành người xuất sác nhất. Trong mười sát thủ, Tiêu Chấn Long đã gặp qua ba người bao gồm Phi Đao, còn Liệt Nhật đứng đầu danh sách có lẽ vì thời gian đã lâu nên rút khỏi giang hồ từ trước.

Còn về chú Lục, Tiêu Chấn Long chưa từng nghĩ sẽ đi hỏi tường tận quá khứ của chú Lục, cái gọi là “Anh hùng không hỏi xuất thân” có lẽ có ý như vậy nhỉ? Nhưng tác phong nghiêm túc, tính cách nói một là một, hai là hai của chú Lục lại đế lại ấn tượng sâu sắc cho Tiêu Chấn Long.



Sở dĩ lần này Tiêu Chấn Long mua lại bệnh viện Ái Tảm, một là muốn cảm ơn chú Lục vì đã cứu Vương Quang Khải, có điều chú Lục lại thấy món quà này quá lớn, hai là Tiêu Chấn Long muốn đế bệnh viện ÁI Tâm, cũng chính là bệnh viện Nam Thiên sau khi đối tên trở thành căn cứ hậu phương của mình, tiện chữa trị cho anh em bị thương của mình. Vậy hiến nhiên viện trưởng nơi này phải là người phe mình, và chú Lục chính là lựa chọn có một không hai của Tiêu Chấn Long.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chú Lục, Tiêu Chấn Long nói rõ một trong số lý do cho chú Lục, trước những lý do đường đường chính chính của Tiêu Chấn Long, chú Lục vốn không thế từ chối.

“Cảm ơn đại ca!” Chú Lục nói.

“Chú Lục, chú khách sáo quá!” Tiêu Chấn Long cười nói, nhìn qua người trong phòng bệnh, tiếp tục nói: “Ra ngoài cả đi, ai làm việc người nấy. Anh em Xa, hai người ở lại, tôi có lời muốn nói với các anh.” Nghe Tiêu Chấn Long nói vậy các anh em đứng dậy, Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lảm đi qua hai anh em Xa, nói bằng giọng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ: “Xem như hai thằng nhóc cậu ăn may!” Nói xong còn đấm đùa mỗi người một đấm, anh em Xa chỉ cười trộm chứ không đánh trả. Qua nhiều ngày tiếp xúc, Tiêu Chấn Long thấy anh em Xa đã dần hòa nhập với các anh em, điều này khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy rất vui.

“Đừng đế đại ca nói nhiều, đế anh ấy còn nghỉ ngơi.” Lúc sắp rời đi chú Lục dặn dò Đại Xa.

“Yên tâm đi chú Lục, tôi không sao.” Tiêu Chấn Long xoa xoa bả vai bị thương của mình nói. Ngay sau đó chú Lục đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chấn Long và anh em Xa.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Tiếu Xa tiếp xúc với Tiêu Chấn Long gần đến vậy nên vẻ mặt hơi bất an. Đứng trước người trẻ tầm tuối mình nhưng trong lòng anh em Xa không dám coi thường một chút nào. Tuy trẻ nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của Tiêu Chấn Long đều khiến anh em Xa vô cùng kính cẩn.

“Tập đoàn Nam Thiên có thế thuận lợi thu được lượng lớn tài sản giá trị của Tam Liên, xem như anh em hai người lập công

đầu.”

“Đại ca, điều nên làm.” Đại Xa khiêm tốn trả lời.

Tiẽu Chấn Long nhìn lướt qua Đại Xa vừa lên tiếng bằng ánh mắt khen ngợi, anh nhận ra từ sau khi anh em Xa quy phục mình, vẻ kiêu căng đã biến mất gần như không còn, hoàn cảnh thay đối khiến họ trở nên khiêm tốn hơn, đó là biếu hiện của người ngày càng trưởng thành sau khi trải qua biến cổ lớn. Nghe anh Thủy nói, trước khi Tam Liên vùng dậy anh em Xa cũng là nhân vật có tiếng, chỉ là sau khi Tam Liên làm trùm ở Đài Nam, cuộc sổng nhàn hạ ngông cuồng dần phai mờ trong ý chí của hai người. Nhưng sau lần gia nhập xã đoàn Nam Thiên hai người đã bắt đầu làm lại tất cả, lòng hăng hái trước kia lại dần trở lại trên người hai bọn họ, giống như một cái cây sắp chết lại có người truyền sinh khí vào nên sống lại.

“Đã thích ứng với môi trường mới chưa?” Tiêu Chấn Long cầm một quả táo và dao gọt hoa quả bên cạnh giường bệnh, vừa gọt táo vừa hỏi.

Tiêu Chấn Long gọt rất cấn thận, nên anh gọt rất chậm.



“Cũng ốn, sống với các anh em khác đều rất hòa hợp. Có điều…” Đại Xa nói hơi ngập ngừng.

“Có điều gì cơ?” Đại Xa đế ý thấy con dao đang gọt táo của Tiêu Chấn Long hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục.

Đại Xa và Tiếu Xa nhìn lướt qua nhau rồi nói tiếp: “Có điều khồng hiểu tại sao đại ca lại giao một phần quân Cờ Đen cho anh em chúng tôi, chúng tôi vừa mới…”

Tiêu Chấn Long dừng con dao trong tay, liếc mắt qua Đại Xa

nói: “Anh muốn hỏi tại sao tôi lại tin tưởng hai người đến vậy, hai người vừa mới vào xã đoàn đã giao lực lượng chủ chốt của xã đoàn Nam Thiên cho anh em hai người, phải không?” Tiêu Chấn Long phát hiện trong hai người họ, Đại Xa là người khá có chủ kiến, dám nói dám làm, còn Tiếu Xa là một người suy nghĩ khá đơn giản, không quá mưu mỏ, nhiều khi đều do Đại Xa giúp Tiếu Xa giữ vững lập trường, đứng vị trí chủ đạo.

“Đại khái chính là như vậy!” Đại Xa đáp.

Tiêu Chấn Long cười, sau đó tiếp tục gọt quả táo trong tay: “Anh cũng biết tối đó ý định ban đầu của tôi là diệt trừ luôn anh em hai người.” Nói đến đây, Tiêu Chấn Long nhìn lướt qua hai anh em đang nghĩ lại mà sợ: “Hai người biết tại sao tôi lại thay đối ý định không? Bởi khi nhìn thấy vào giây phút liền kề cái chết, anh em hai người vẫn không bỏ rơi anh em bên cạnh mình, người có tình có nghĩa như vậy, tôi nghĩ họ xứng đáng là người được tôi cố gắng giành lấy, dù sao trong hắc đạo cũng không có nhiều người như vậy. Đương nhiên còn phải xem họ đáng được tỏi giành lấy hay không, hai người hiếu chứ?” Nghe đến đây, mặc dù giọng Tiêu Chấn Thiên vẫn bình tĩnh như thường nhưng câu nào cũng thấy có từ giết. Nếu anh em Xa không đạt một trong số điều kiện, vậy có nghĩa hôm nay hai anh em họ không thế ngồi trước giường bệnh Tiêu Chấn Thiên nhìn anh gọt táo.

“Nhớ kỹ từng lời tôi nói, lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực!” Lúc Tiêu Chấn Thiên nói xong câu này cũng là lúc quả táo được gọt xong. Tiêu Chấn Thiên gọt ra hai miếng đưa đến trước mặt anh em Xa, dùng ánh mắt ra hiệu hai người cầm lấy, hai người nhận lấy táo đưa vào miệng rồi nhai kĩ miếng táo, cũng cấn thận nghiền ngẫm câu nói của Tiêu Chấn Long.

“Cỏ thế Lý Thế Vinh sẽ trở lại vào mấy ngày này, tôi sẽ bảo anh ấy điều một phần quân Cờ Đen cho anh em hai người, sau này

anh em hai người chính là hai Chiến xa của tôi, là quân tiên phong thống trị cả hắc đạo Đài Loan của tôi trong tương lai.”

“Vâng, đại ca!” Hai người đồng thời đứng dậy khỏi ghế hô lớn.

“À! Phải rồi, hai người còn chưa làm quen với Lý Thế Vinh. Đợi anh ấy trở về hai người có thế giao lưu với anh ấy nhiều hơn, tôi biết võ của hai người rất tốt, nhưng hai người biết bí danh của Lý Thế Vinh không? Anh ấy chính là “Chiến thần” của xã đoàn chúng ta! Nếu anh em hai người kết hợp đánh thắng được anh ấy, tôi sẽ điều nhản lực gấp đôi cho anh em hai người điều khiến.” Nếu anh em hai người họ kết hợp mới có thể đánh thắng Lý Thế Vinh, đánh chết anh em Xa cũng không tin. Võ của anh em Xa nối tiếng khắp hắc đạo Đài Loan, không biết đã bao nhiêu người bị thương bởi Vô Địch Thoái Công của hai anh em họ, nhưng hôm nay nghe Tiêu Chấn Long nói vậy, dù thế nào hai anh em cũng không tin còn có người mà anh em họ kết hợp cũng không thắng được.

Thấy sự không phục trong ánh mắt anh em Xa, Tiêu Chấn Long cười, trong lòng thầm nói tôi cũng rất mong chờ trận chiến giữa chiến thần và chiến xa này.

Ba ngày sau, Tiêu Chấn Long đã có thế xuống giường đi lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv