Chu Nguyệt Thâm không ngốc, sau khi nghe lời giải thích tỉ mỉ của Lâm Trí, anh phát hiện có người muốn cạy góc tường nhà mình giữa ban ngày ban mặt. Vậy nên, việc đầu tiên ngài luật sư lòng dạ hẹp hòi của chúng ta làm là vui vẻ cầm tiền lương chồng mình nộp lên, sau đó lại âm thầm mài răng cả đêm, cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết.
Sáng hôm sau, Lâm Trí ngồi phía đối diện ngoan ngoãn cầm chén cháo, gương mặt bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang run chân đắc ý vì mình quá thông minh.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động xử lý các mối quan hệ cá nhân, hơn nữa còn đạt được thành tựu lớn.
Lúc trước hắn thường xuyên cảm thấy bản thân tẻ nhạt, sợ sau này Chu Nguyệt Thâm cũng sẽ giống những người khác, kính trọng nhưng lại xa cách hắn. Giờ thì sao, hắn đã bỏ vốn vào rồi! Đương nhiên trừ tiền tài ra thì vẫn cần lao động gán nợ.
Cho nên thầy Lâm vui vẻ lúc lắc, bắt đầu thực hiện lời hứa kể từ khi ngồi vào bàn.
“Cháo hôm nay ngon lắm.”
“Lúc trước cũng ngon lắm.”
“Cháo kê ở nhà ăn không được sánh dẻo, chắc là tỉ lệ nước và gạo không đúng, lâu lắm rồi anh không ăn.”
“Cái chén này cũng đẹp.”
“Nhưng mà nặng quá, chắc gần 100gram.”
“Áo lông lúc trước anh mặc cứ đâm vào cổ, cái em mới mua cho anh rất mềm.”
Sáu câu nói, nếu tính toán thì ít nhất là có ba câu dặn dò của Chu Nguyệt Thâm trước khi ra cửa.
Chu Nguyệt Thâm đang xay hạt cà phê, vốn định hỏi thầy Lâm sắp đi làm vào cuối tuần có muốn thêm sữa bò không, lại nghe đối phương nói một đống rồi đột nhiên dừng lại, nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh, ám chỉ Chu Nguyệt Thâm rõ ràng, đến lượt anh rồi.
Chu Nguyệt Thâm như nhìn thấy hình ảnh luật sư của nguyên đơn và luật sư của bị đơn đang lời qua tiếng lại trên tòa án, anh nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn ngập “Đến em đến em” của Lâm Trí, cảm thấy sai lầm sâu sắc khi không sửa lại nhận thức của thầy Lâm vào ngay lúc ấy.
Chu Nguyệt Thâm quyết định không cho hắn thêm sữa bò.
Lâm Trí ăn hết cháo, bánh cũng sạch nhưng vẫn chưa được trả lời, nãy giờ Chu Nguyệt Thâm luôn rũ mắt an tĩnh chuẩn bị cà phê để hắn mang đến văn phòng. Lâm Trí lại muốn tiếp tục đột phá giới hạn bản thân, nhưng càng muốn nói thì lại càng không nói được, chỉ có thể lúng túng ngồi trên ghế gật gù.
Thì ra cảm giác nói chuyện mà không được đáp lại của Chu Nguyệt Thâm lúc trước là thế này. Nhưng lúc đó dù cho hắn không thích nói chuyện, Chu Nguyệt Thâm vẫn sẽ tiếp tục cười hỏi hắn chiều muốn ăn cái gì, hôm nay có tiết không, hôm qua có ngủ ngon không, chẳng sợ chỉ có thể nhận được vài chữ trả lời, anh vẫn sẽ đưa hắn đến trường dù không thuận đường.
Lâm Trí cảm thấy lúc trước mình không làm tốt, giờ cũng không thể làm theo kế hoạch đã định, cuối cùng vẫn sẽ mất Chu Nguyệt Thâm, vẫn sẽ cô đơn một mình.
Chu Nguyệt Thâm nhận ra sự mất mát của Lâm Trí. Anh vòng qua bàn ăn, đặt cà phê bên cạnh chiếc túi đựng máy tính đặc biệt dành riêng cho người làm khoa học của Lâm Trí, sau đó duỗi tay sửa lại đầu tóc cho hắn, rồi lại ghé sát vào vành tai dần đỏ lên của đối phương, nhẹ giọng: “Thầy Lâm không cần phải tính toán rành mạch như thế, càng không cần phải làm khó bản thân. Thật ra anh nói nhiều hay không cũng không quan trọng, nếu anh muốn thực hiện lời hứa hôm qua, có thể dùng cách khác.”
“Cách, cách gì.” Lâm Trí hoang mang nắm đôi đũa, giọng nói trầm thấp của Chu Nguyệt Thâm vang bên tai làm hắn cảm thấy hơi xa lạ, rồi lại như có từ tính, làm hắn không rời mắt được.
“Anh hôn em một cái, ngày nào em cũng nói chuyện với anh giống như lúc trước, được không.”
Chu Nguyệt Thâm không biết đây có phải là thời cơ tốt hay không, anh lấy nước ấm nấu ếch xanh, ếch xanh còn ngây thơ mờ mịt dạo chơi trong nước ấm.
“Không phải chỉ có em chăm sóc anh, chúng ta là đang sống cùng nhau. Cuộc sống là như vậy, không có chuyện gì là được mất, tròn khuyết thật sự.”
Anh ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Trí, chậm rãi nói: “Anh luôn ở bên cạnh em, em đã rất vui rồi.”
Chu Nguyệt Thâm nghĩ chắc là mặt mình đỏ chót rồi, tựa như năm đó ngồi ở khán phòng lớn nghe thiếu niên thiên tài nghiêm túc dùng hết tri thức của mình để trả lời vấn đề mà chính bản thân cũng không rõ. Năm đó anh đại biểu Học viện luật pháp đặt vấn đề, vắt hết óc mới nhớ đến một câu hỏi về khoa học không tồi: “Bạn học Lâm, cậu có thể giải thích tại sao bầu trời lại màu xanh không?”
Bạn học Lâm của năm đó và thầy Lâm của hiện tại cũng vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi châu xinh đẹp của Chu Nguyệt Thâm, sau đó, giọng nói khàn khàn buổi sáng sớm của Chu Nguyệt Thâm rơi vào lòng hắn theo nhịp thở nặng nề của chính mình.
Ếch xanh đột nhiên cảm thấy chung quanh nóng lên. Lâm Trí dứt khoát hôn lên môi Chu Nguyệt Thâm, dán vào nửa ngày mà vẫn không nhúc nhích, choáng váng như lắp máy va chạm positron điện tử vòng tròn* trong đầu, hắn khẩn trương đến nỗi quên hít thở, cứ nuốt nước miếng liên tục.
(*) Tìm hiểu thêm về Máy va chạm positron điện tử vòng tròn tại đây
Nói chuyện hay hôn cũng được tính là lao động gán nợ, Chu Nguyệt Thâm nói rồi, không cần tính toán rõ ràng như thế, cho nên sau này có thể hôn Chu Nguyệt Thâm thường xuyên, Chu Nguyệt Thâm nói cũng phải trả lời nghiêm túc.
Lâm Trí lén tổng kết, sự phấn khích viết hết lên mặt, qua một lát lại thở dài. Thầy Lâm rất khó chịu vì lịch trình mình đã xếp hôm qua, sao hôm nay lại muốn đến viện nghiên cứu chứ, hôm nay là cuối tuần đó, ai cũng phải nghỉ ngơi, huống chi Chu Nguyệt Thâm còn đang đỏ mặt vùi vào lồng ngực mình.
——
Tiểu kịch trường:
Hôm nay thầy Lâm lại ăn cơm với Thẩm Hối Trạch.
Thẩm Hối Trạch: “Tiền bối, người vợ luật sư kia của anh tên gì thế, sao lại không giới thiệu với em, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè quen biết nhiều năm mà.”
“Tên Chu Nguyệt Thâm.”
“Ầy, bình thường tiền bối xưng hô với luật sư Chu thế nào?”
“Gọi tên.”
“A, vậy cũng bình thường, dù sao trước khi kết hôn tiền bối cũng không quen biết luật sư Chu.”
“Cậu cảm thấy gọi tên không tốt sao?”
“Đương nhiên là không! Tiền bối muốn kêu cái gì thì kêu cái đó, em nghĩ luật sư Chu cũng không để ý đâu.”
“Vậy à.” Lâm Trí làm dáng suy tư.
Vì thế, hôm nay Lâm Trí về nhà, nói: “Hai, chào vợ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Trí: Gian nan khổ cực thì được sống, an nhàn hưởng lạc sẽ diệt vong.
Chu Nguyệt Thâm: Nắm chắc cơ hội trong tay mình.