Thịnh Sầm dẫn theo Thang Thất Viên trực tiếp đi qua cung điện nguy nga lộng lẫy, đi tới Lan cung ở sân sau, nơi này là nơi mà hắn, mẹ và anh trai vẫn luôn sống, từ khi hắn có thể nhớ được, người cha kia của hắn cũng rất ít khi đến đây.
Lan cung khác hẳn phía đằng trước, ở đây khắp nơi đều trồng đủ loại hoa cỏ, ngoài bãi cỏ màu xanh biếc ra là một cảnh sắc rất rực rỡ , có hoa hồng đỏ, hoa hồng hồng, trên cỏ có mấy con thỏ nhỏ được nuôi, cạnh bên những khóm hoa được đặt một cái võng, nơi đây tràn đầy sức sống, khác hẳn so với cung điện lạnh lẽo như băng phía bên ngoài.
"Nơi này thật xinh đẹp!" Thang Thất Viên nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy cái võng thì không khỏi thốt lên một tiếng.
Thịnh Sầm cong môi, "Đều do mẹ tôi làm đó."
Thang Thất Viên gật đầu, cậu chú ý thấy địa hình của Lan cung rất bằng phẳng, những nơi có bậc thang thì bên cạnh cũng có đường dốc, hẳn là được chuẩn bị cho Thịnh Tích để hắn không gặp khó khăn khi đi lại. Trong bãi đất trống ở sân có một khung bóng rổ, chắc hắn là được chuẩn bị cho Thịnh Sầm, từ những chi tiết này có thể nhìn ra rằng Hạ hoàng hậu rất dụng tâm, cũng rất yêu thương hai người con của mình.
Thang Thất Viên đi theo Thịnh Sầm qua cửa nguyệt môn (*), được một người đàn ông trông như quản gia nghênh đón, đầu tiên người đó cúi đầu chào Thịnh Sầm, cung kính nói: "Nhị hoàng tử."
(*) Cửa nguyệt môn:
Ông ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Thang Thất Viên ở bên cạnh Thịnh Sầm. Đây là lần đầu tiên Thịnh Sầm đưa bạn học về, nhưng rất nhanh ông đã thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, mỉm cười lịch sự gật đầu với Thang Thất Viên, "Chào cậu."
"Con chào ông ạ."
"Hôm nay có chuyện gì vậy?" Thịnh Sầm nhìn quản gia hỏi.
Quản gia vội vàng trả lời, "Hôm nay Bệ hạ lại đưa phu nhân Trăn Vi vào cung, hoàng hậu đẩy Đại hoàng tử ra ngoài phơi nắng, đúng lúc gặp, phu nhân Trăn Vi... nói chuyện có chút khó nghe, còn nhân cơ hội nói về đôi chân của hoàng tử, ngài cũng biết, Bệ hạ vẫn luôn ghét chuyện đôi chân của Đại hoàng tử khiến ngài thấy xấu mặt, cho nên nghe thấy những lời nói của phu nhân Trăn Vi, lập tức không vui, yêu cầu hoàng hậu sau này không được đưa Đại hoàng tử ra ngoài nhiều, đừng để mất mặt ngài ấy..."
Thanh âm của quản gia ngày càng nhỏ hơn, nói đến cuối thì không nhịn được thở dài, ông đã làm việc ở đây nhiều năm, mọi việc xảy ra với hoàng tử ông đều nhìn thấy, nhưng ông chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, không có năng lực thay đổi bất cứ điều gì.
Ánh mắt Thịnh Sầm tối sầm, cố nén cơn tức giận: "Còn gì nữa?"
Quản gia nói tiếp: "Sau khi Bệ hạ nói xong, hoàng hậu đã đưa Đại hoàng tử trở về Lan cung, không ngờ một lúc sau Thịnh Liên lại đến, nói bệ hạ yêu cầu cậu ta đến thăm Đại hoàng tử, để hai anh em bọn họ giao lưu tình cảm, đừng lúc nào cũng lạnh như băng, cậu ta ở đây được một lúc, không biết nói cái gì, vừa rồi mới rời đi."
Thịnh Sầm mím môi, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, chú Tiêu, chú cứ đi đi."
Quản gia lo lắng nhìn hắn, muốn khuyên giải hắn vài câu, nhưng thấy Thang Thất Viên đứng ở bên cạnh thì không tiếp tục nhiều lời, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Thịnh Sầm đứng tại chỗ nửa phút để bình tĩnh lại, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới dẫn Thang Thất Viên bước vào nhà.
Thang Thất Viên vốn tưởng rằng tâm trạng của Hạ hoàng hậu và Thịnh Tích lúc này nhất định không tốt, không nghĩ tới khi cậu vào nhà, lại nhìn thấy bọn họ đang cắm hoa, nhỏ giọng bàn luận xem đóa hoa nào đẹp, nhìn qua tâm trạng đang rất tốt, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hạ hoàng hậu mặc một chiếc áo len màu kem, khuôn mặt bà hiền hậu, nét mặt dịu dàng, Thang Thất Viên đã nhìn thấy bà rất nhiều lần trên TV, hiện tại nhìn thấy người thật, mới cảm thấy trông bà còn dịu dàng hơn cả hơn TV, trên người bà có một loại khí chất trang nhã dịu dàng tự nhiên.
Mặc dù phu nhân Trăn Vi có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khí chất lại kém hơn Hạ hoàng hậu nhiều, trên mặt và trong ánh mắt của phu nhân Trăn Vi đều lộ ra một vẻ cay nghiệt, chỉ có Bệ hạ có mắt như mù, nhiều năm qua vẫn luôn xem nhẹ Hạ hoàng hậu, chỉ độc sủng phu nhân Trăn Vi.
Thịnh Tích ngồi trên xe lăn cạnh Hạ hoàng hậu, khuôn mặt giống Thịnh Sầm đến ba phần, bởi vì quanh năm phải ngồi trên xe lăn, không ra ngoài thường xuyên, cũng ít khi phơi nắng, cho nên làn da của hắn có chút trắng bệch, ngũ quan của hắn cũng không sắc bén như Thịnh Sầm, ngược lại nét mặt càng giống Hạ hoàng hậu hơn, có vẻ tính tình của hắn rất tốt.
Hạ hoàng hậu và Thịnh Tích vừa thấy Thịnh Sầm dẫn theo Thang Thất Viên về nhà, liền không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt tất cả đều mang dáng vẻ tò mò và ngạc nhiên nhìn về phía Thang Thất Viên, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Hạ hoàng hậu đầu tiên mỉm cười, sau đó đặt bó hoa trong tay xuống, lau tay rồi đẩy Thịnh Tích lại gần, "Sầm Sầm đã về rồi à, bạn học nhỏ này là ai vậy?"
Thịnh Sầm giới thiệu ngắn gọn: "Thang Thất Viên, bạn cùng bàn của con."
"Xin chào Hoàng hậu, xin chào Đại hoàng tử." Thang Thất Viên theo quy củ thi lễ.
Hạ hoàng hậu vội vàng nắm tay cậu, cười nói, "Nơi này không có nhiều quy củ như vậy đâu, con gọi ta là cô là được rồi."
Thịnh Tích ở bên cạnh gật đầu, nhìn Thang Thất Viên mỉm cười nói: "Cứ gọi anh là anh như Sầm Sầm là được."
Thang Thất Viên nhìn Thịnh Sầm, Thịnh Sầm khẽ gật đầu, "Nghe theo bọn họ đi."
"Cô ạ, anh ạ." Thang Thất Viên ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Hạ hoàng hậu và Thịnh Tích lập tức nở nụ cười, trên khuôn mặt hai người đều lộ ra sự hiền lành dịu dàng.
Thịnh Sầm cố nặn ra một nụ cười, làm bộ không biết chuyện gì đã xảy ra, giả vờ thoải mái ngồi xuống ghế sô pha.
Thịnh Tích ngồi trên xe lăn, giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười với Thang Thất Viên: "Sầm Sầm chưa từng đưa bạn cùng lớp về, em là người đầu tiên đấy."
Thịnh Sầm nhíu mày, "Em phải làm sáng tỏ một chút, em sợ cậu ta tiếp tục làm phiền em, cho nên mới đưa cậu ta tới đây."
Thang Thất Viên nhìn Thịnh Sầm, lại nhìn Thịnh Tích, cậu cảm thấy mối quan hệ của họ trông không hề tệ hại như những lời đồn bên ngoài.
"Không được bắt nạt Tiểu Thất." Thang Thất Viên còn chưa kịp phản bác Thịnh Sầm, Hạ hoàng hậu đã trừng mắt với Thịnh Sầm, dẫn Thang Thất Viên ngồi xuống ghế sô pha.
Quản gia bưng trà, họ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện một lúc, Hạ hoàng hậu rất dịu dàng, luôn quan tâm đến Thang Thất Viên, Thịnh Tích rất hiếm khi nói chuyện, nhưng rất cẩn thận, luôn có thể đúng lúc nói vài lời để điều tiết không khí, Thịnh Sầm ngồi một bên, hắn cũng không hay nói chuyện, nhưng nếu trà trước mặt ai đã cạn, hắn sẽ ngồi dậy và yên lặng rót thêm cho mọi người.
Thang Thất Viên ngồi một lúc, dưới ánh mắt yêu thương của Hạ hoàng hậu, cậu dần thả lỏng, không còn căng thẳng nữa.
"Đêm nay cô sẽ tự mình nấu ăn, Tiểu Thất con ở lại nếm thử tay nghề của cô nhé." Hạ hoàng hậu hừng hực hào hứng đứng lên, căn bản không cho Thang Thất Viên cơ hội từ chối, trực tiếp vào nhà bếp
Thịnh Tích nhìn theo bóng lưng Hạ hoàng hậu mỉm cười, sau đó nói với Thang Thất Viên: "Em ở lại ăn cơm đi, anh có thể nhìn ra mẹ anh rất thích em, đã rất lâu rồi bà mới vui vẻ như vậy."
Thang Thất Viên nhìn Thịnh Tích, gật đầu: "Vậy được ạ, cảm ơn anh."
Thịnh Tích mỉm cười, gật đầu, bản thân cũng đẩy xe lăn vào nhà bếp giúp Hạ hoàng hậu.
Sau khi bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt Thịnh Sầm chợt tắt, hắn nhìn về phía nhà bếp, cau mày, không nói một lời nào cầm điếu thuốc đi ra ngoài.
Thang Thất Viên do dự một lúc rồi đi ra ngoài cùng hắn.
Bầu trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã tối sầm, một cơn gió lạnh quét sạch mặt đất, phía xa là những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, dường như sắp có bão.
Thịnh Sầm đứng ở dưới mái hiên, tựa lưng vào tường, hắn rút điếu thuốc ra, bật lửa chợt sáng rồi lại tắt, hắn nhả khói, điếu thuốc cầm trên tay mang theo ánh sáng yếu ớt lập lòe lúc sáng lúc tối.
Thang Thất Viên mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bước tới lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
Không biết qua bao lâu, Thịnh Sầm đột nhiên mở miệng, giọng nói trong trẻo thường ngày của hắn dường như có chút khàn đặc trong bóng tối: "Bọn họ sợ tôi lo lắng, cho nên giả vờ vui vẻ."
Thang Thất Viên khẽ gật đầu: "Anh trai và mẹ của cậu đều là người tốt."
Tính cách không tranh không giành của Hạ hoàng hậu và Thịnh Tích, nếu được sinh ra trong một gia đình bình thường, nhất định sẽ rất hạnh phúc, đáng tiếc bọn họ sinh sống ở hoàng gia.
Thịnh Sầm rít một hơi thuốc thật dài, bóng tối gần như hòa vào làm một với đôi mắt của hắn, hắn nhìn ánh trăng trên bầu trời, khẽ cong môi cười, "Đúng, bọn họ đều là người tốt, đáng tiếc người tốt thì không có kết cục tốt đẹp... Cho nên tôi sẽ là người xấu, bảo vệ bọn họ là được."
"Không được, cậu cũng phải làm người tốt, chỉ có người tốt mới thật sự bảo vệ được người tốt." Thang Thất Viên đột nhiên trở nên nghiêm túc, cậu nhìn Thịnh Sầm nói với giọng điệu nghiêm túc.
Thịnh Sầm nhả một làn khói, không tỏ rõ ý kiến, hỏi: "Biết chân anh tôi bị thương như thế nào không?"
Thang Thất Viên lắc đầu, đây vẫn là bí mật của hoàng thất, Thịnh Tích bị thương ở chân năm năm tuổi, hoàng thất vẫn luôn thông báo với bên ngoài rằng chân Thịnh Tích bị thương vì hắn vô tình bị rơi từ trên tường xuống khi đang trèo tường, nhưng tất cả mọi người đều biết sự việc không đơn giản như vậy, lúc ấy Thịnh Tích là vị hoàng tử duy nhất của Đế quốc, tất cả mọi người trong cung đều rất chú ý đến hắn, người chăm sóc hắn rất nhiều, căn bản sẽ không để hắn một mình trèo lên tường rồi rơi từ trên tường xuống.
Thịnh Sầm lại rít một hơi, chậm rãi mở miệng, "Vào ngày tôi được sinh ra, mẹ tôi đột ngột chuyển dạ, nhưng cha tôi lại nhận được tin tức báo phu nhân Trăn Vi cũng sắp sinh, cho nên trên đường đến bệnh viện, ông ta bỏ lại mẹ tôi và chúng tôi lại, bắt một chiếc ô tô khác đến gặp bà ta, ông ta đi rồi, xe của chúng tôi gặp tai nạn, chân của anh tôi hoàn toàn bị phế, mẹ tôi cũng thiếu chút nữa thì chết vì khó sinh, tôi cũng suýt không được sinh ra."
Hắn dừng một chút, đột nhiên lạnh lùng cười lạnh, "Cậu nói trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Thịnh Liên chỉ sinh muộn hơn tôi mấy tiếng đồng hồ, nếu đêm hôm đó cả mẹ tôi, anh tôi và tôi đều bị giết chết, hiện tại, nó và mẹ nó có phải đã danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu và vị hoàng tử duy nhất của Đế quốc hay không?"
Giọng nói của Thịnh Sầm tràn ngập ý lạnh, dường như trong đêm đen tối tăm càng lạnh lẽo hơn, Thang Thất Viên bất giác chạm vào cánh tay hắn.
Thịnh Sầm lại lấy ra một điếu thuốc muốn châm lửa, Thang Thất Viên đi lên cướp điếu thuốc, "Vừa rồi cậu đã hút một điếu, đừng hút nữa."
Trong lòng Thịnh Sầm thấy khó chịu, không khỏi cau mày nói: "Trả lại cho tôi."
Thang Thất Viên hít sâu một hơi, nhìn hắn nói: "Bạn học Thịnh, mình không biết chuyện xảy ra năm đó có thực sự do họ làm hay không, và mình cũng không biết bọn họ xấu xa đến mức nào, nhưng cậu không thể chỉ bởi vì họ là người xấu nên biến mình thành người xấu, việc cậu phải làm là dùng họ để cảnh cáo bản thân, đừng để bản thân mình trở thành người giống như bọn họ."
Thịnh Sầm giật mình, bầu trời đột nhiên đổ mưa, mưa nhỏ tí tách rơi xuống mái hiên, trong chốc lát không khí trở nên yên tĩnh.
Khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói, "Trong người của tôi chảy dòng máu của cha tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ trở nên ích kỷ và thờ ơ giống như ông ta, hoặc có thể tôi vốn là người xấu."
"Nếu gen thực sự mạnh đến thế thì cậu đã không học kém đến vậy."
Thang Thất Viên thở dài, cảm thấy bạn cùng bàn suy nghĩ nhiều rồi, tuy rằng nhân phẩm của bệ hạ có chút kém, nhưng thành tích năm đó cũng không đến mức thảm thương không nỡ nhìn giống hắn đâu.