Thang Ngũ Viên ăn nốt miếng dưa hấu cuối cùng, lau tay rồi hỏi: "Họp còn chưa kết thúc, sao cậu đã vội vã kéo tôi ra ngoài rồi?"
Tống Kiêu Bạch nghe vậy thì nhướng mày, thành thật trả lời, "Tôi không muốn bọn họ ngửi được tin tức tố của cậu."
Thang Ngũ Viên ném khăn giấy vào thùng rác, lại liếc nhìn anh, môi khẽ nhếch nói: "Bá đạo!"
Một năm này cậu hoàn toàn cảm nhận được tính chiếm hữu và bá đạo vốn có trong cơ thể Alpha của Tống Kiêu Bạch, mỗi lần chỉ cần tin tức tố của cậu tỏa ra một chút thôi, Tống Kiêu Bạch chỉ hận rằng không thể lập tức giấu cậu đi.
Tống Kiêu Bạch cũng không hối lỗi, "Tin tức tố của bọn họ đều quá khó ngửi, tôi không muốn mùi hương của cậu dính vào người bọn họ."
Thang Ngũ Viên lúc đầu thì đỏ bừng hai má, sau khi phản ứng được thì ngạc nhiên ngẩng đầu, "Cậu có thể ngửi được mùi hương trên người bọn họ rồi?"
Tống Kiêu Bạch ngơ ngác một chút, sau đó cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống Thang Ngũ Viên, trước khi Thang Ngũ Viên nói anh cũng chưa chú ý tới, rõ ràng anh không ngửi được mùi hương, sao lại biết tin tức tố của những người khác có mùi gì?
Bọn họ kinh ngạc nhìn nhau, Thang Ngũ Viên vội vàng cầm dưa hấu trong đĩa lên, đưa tới trước mặt Tống Kiêu Bạch, cho Tống Kiêu Bạch ngửi, sau đó căng thẳng cùng chờ mong hỏi: "Cậu có thể ngửi được là mùi gì hay không?"
Tống Kiêu Bạch cúi đầu ngửi một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn đôi mắt vì chờ mong mà sáng lấp lánh của Thang Ngũ Viên, cong môi nở nụ cười, "Ngọt...Có điều không ngọt bằng cậu."
Thang Ngũ Viên vui vẻ nhảy dựng lên, kích động nói: "Cố gắng một năm này của chúng ta không uổng phí, cậu thật sự có thể ngửi thấy mùi hương, thật sự quá tốt rồi!"
Tống Kiêu Bạch nhớ tới quá trình "cố gắng" một năm này của hai người, vẻ mặt không khỏi trầm xuống, anh đứng dậy ôm cậu vào lòng, nói mập mờ: "Không bằng chúng ta lại cố gắng một chút, nói không chừng tôi sẽ càng hồi phục tốt hơn."
Thang Ngũ Viên lại không cho anh cơ hội ve vãn, đưa tay đẩy anh ra, nắm tay của anh đi ra bên ngoài: "Đừng lãng phí thời gian, nhanh nhanh nhanh, bây giờ chúng ta đi đến bệnh viện, phải nhanh để chú Đông kiểm tra cẩn thận lại mới được."
Tống Kiêu Bạch bất lực cong môi, đành phải đuổi theo bước chân của cậu.
Hai người đến bệnh viện, sau khi làm các hạng mục kiểm tra, chờ một lúc mới nhận được kết quả kiểm tra, những phần kiểm tra này Tống Kiêu Bạch đã làm qua vô số lần, lần nào cũng đều thất vọng đi về, tuy nhiên lần này.... Tống Kiêu Bạch nhìn Thang Ngũ Viên đang hồi hộp nắm chặt lấy tay anh ở bên cạnh, không nhịn được mà mỉm cười, lần này có lẽ sẽ không có kết quả tương tự, như lúc này đây đã có thêm một người cùng chờ đợi với anh.
Bác sĩ Đông đeo kính, cúi đầu nhìn kỹ mấy con số ở các hạng mục trên tờ xét nghiệm, càng nhìn mắt càng mở lớn, kích động đến không nói ra lời, ông dừng lại một lát, mới vươn tay lên đè xuống đôi mắt chua xót, kìm nén nước mắt trực trào, kích động nói cho bọn họ, khứu giác của Tống Kiêu Bạch về cơ bản đã hồi phục, chỉ cần khoảng thời gian này chú ý đừng để khứu giác lại bị kích thích, thì có thể hồi phục trăm phần trăm, đợi đến lúc đó, Tống Kiêu Bạch có thể ngửi được mùi hương giống mọi người.
Thang Ngũ Viên vui vẻ nhào vào lồng ngực Tống Kiêu Bạch, giống như một con chim sẻ nhỏ vui vẻ, "Kiêu Bạch, cậu khỏe rồi!"
"Ừm." Tống Kiêu Bạch mỉm cười xoa đầu cậu, "Ngũ Viên của chúng ta thật lợi hại, chữa khỏi cho tôi rồi."
Thang Ngũ Viên kiêu ngạo giương cằm, "Đó là đương nhiên."
Tống Kiêu Bạch nhìn bộ dạng hớn hở của cậu, không nhịn được nắm cái cằm cậu hôn cậu một chút, nhìn nhau cười, sau đó quay sang nói với bác sĩ Đông: "Chú Đông, cảm ơn chú, vậy bọn con đi về trước."
"Ừ, được được được, thuốc lần trước kê cho cháu, nhớ tiếp tục uống thêm một khoảng thời gian nữa, một tháng sau thì dừng thuốc." Bác sĩ Đông cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt vui mừng, hiện tại Tống Kiêu Bạch chẳng những chữa khỏi được khứu giác, còn ân ân ái ái với Thang Ngũ Viên, đây là điều ông mong muốn được nhìn thấy nhất, hiện tại cuối cùng ông cũng có mặt mũi nhìn mặt anh Tống rồi.
Sau khi hai người chào tạm biệt bác sĩ Đông thì lái xe về nhà.
Trên đường trở về Thang Ngũ Viên không nhịn được phấn khích, vui vẻ nói không ngừng, "Bây giờ khứu giác cậu đã khôi phục, chờ đến ngày nghỉ chúng ta đến vườn hoa chơi, cậu có thể ngửi mùi của các loại hoa, còn có thể đi vườn trái cây, mùi hương của hoa quả cũng rất dễ chịu, mỗi một loại đều có mùi hương khác nhau... Đúng, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn rồi hẵng về nhà, đi đâu đó chúc mừng đi?"
Tống Kiêu Bạch vừa lái xe, vừa cười nói: "Đi đến nhà hàng lần trước đi, không phải cậu thích uống canh của bọn họ sao?"
"Được, vậy thì đi chỗ đó, bánh ngọt của bọn họ ăn cũng rất ngon." Thang Ngũ Viên vui vẻ gật đầu, cậu mở trí não muốn tìm nghe một bài hát vui vẻ, nhưng có tin tức hiện lên, tình cờ là video Thịnh Sầm ban bố đạo luật, cậu liền ấn mở ra xem.
Cậu cúi đầu xem, không khỏi vui vẻ nói với Tống Kiêu Bạch: "Thịnh Sầm chính thức tuyên bố, trong tương lai về sau Omega sẽ được hưởng sự đãi ngộ công bằng ở nơi làm việc giống như Alpha và Beta, công ty không được có bất kỳ hành vi phân biệt đối xử nào, trong đó bao gồm cả quân đội và các bộ phận chính trị. "
Sau khi sắc lệnh này chính thức được thực thi, Thang Ngũ Viên dù không phải là bạn đời của Tống Kiêu Bạch, cũng có thể ở lại bộ đội, không còn bị thân phận Omega ràng buộc, đây là một ngày đáng chúc mừng của tất cả Omega.
Tống Kiêu Bạch nghe được tin vui, cũng cười nói: "Lần này nhờ có Lục Viên kịp thời phát triển một loại thuốc ức chế tăng cường hiệu quả, để Omega không còn gặp rắc rối bởi tin tức tố nữa, sau này có thể an tâm ở cùng Alpha, Beta, không phải bị hạn chế ở nơi làm việc nữa, có thể phát huy hết thế mạnh của mình. "
Nói đến chuyện đầy nở mày nở mặt của em trai, Thang Ngũ Viên cực kỳ vui mừng cong môi: "Đương nhiên, đây là ước muốn từ trước đến nay của Lục Viên, hiện tại cuối cùng đã thực hiện được."
Tống Kiêu Bạch cong môi, cũng cảm thấy vui vẻ giống cậu, mọi thành kiến trên đời này chỉ cần mọi người nỗ lực thì đều có thể xóa bỏ từng chút một, mỗi một thành kiến được gỡ bỏ, đều là 1 lần việc rất vui vẻ, cho nên Tống Kiêu Bạch dù cho không phải Omega, cũng có thể cảm nhận được niềm hưng phấn của nhóm Omega lúc này, huống chi anh một đường nhìn Thang Ngũ Viên đi lên, biết Thang Ngũ Viên thân là Omega ở trong bộ đội không dễ dàng đến cỡ nào, hiện tại càng cảm thấy vui vẻ vì cậu.
Thang Ngũ Viên đóng lại trí não, không khỏi vỗ tay, cảm thán: "Thật sự là quá tốt, hiện tại chẳng những bệnh của cậu được chữa khỏi, tôi cũng có thể quang minh chính đại ở lại quân đội, không nghĩ tới chỉ dùng thời gian một năm, đã giải quyết hết thẩy."
Thang Ngũ Viên nói xong, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại, trong chớp mắt trở nên ngây người, nụ cười trên mặt Tống Kiêu Bạch cũng nhạt đi, bởi vì bọn họ cùng lúc nghĩ đến một vấn đề...Hiện tại tất cả đã được giải quyết, lý do buộc họ phải kết hôn lúc trước đều đã không còn nữa.
Tống Kiêu Bạch vươn tay xoa xoa mi tâm, ánh mắt nặng nề nhìn con đường phía trước.
Thang Ngũ Viên im lặng một hồi, trở thành người đầu tiên lên tiếng: "Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, bây giờ... Có phải chúng ta cũng không cần phải bên nhau nữa, đã có thể... ly hôn rồi?"
Tống Kiêu Bạch nghe tới hai chữ "ly hôn", sắc mặt tối sầm lại, bàn tay lập tức nắm chặt vô lăng, "Cậu..."
Thang Ngũ Viên quay đầu nhìn về phía anh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đồng tử mở lớn, không chút nghĩ ngợi liền bổ nhào qua ôm chặt lấy anh, chắn trước người anh.
Cùng với tiếng súng vang lên, Tống Kiêu Bạch dồn sức phanh xe lại, máu đỏ tươi tràn ra từ phần lưng Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên đau đến nghẹn ngào một tiếng, mặt không còn chút huyết sắc.
Sau khi khứu giác Tống Kiêu Bạch khôi phục, lần đầu tiên ngửi được mùi máu, nhưng máu này lại chảy ra từ trên người Thang Ngũ Viên, lần đầu tiên anh biết hóa ra mùi vị của máu là như vậy, mỗi một giọt đều làm cho người ta đau đến nghẹt thở.
Anh nhất thời không thở nổi, toàn thân run rẩy không ngừng, anh nhanh chóng ôm chặt Thang Ngũ Viên, lấy súng trong xe ra bắn về phía sát thủ.
Nơi này là quảng trường, sát thủ thấy bắn trượt nên vội vàng lái xe chạy trốn, Tống Kiêu Bạch bắn vào lốp xe khiến xe bị ép dừng lại, bọn chúng đành phải xuống xe chạy đi, sát thủ có tổng hai tên, Tống Kiêu Bạch híp mắt, lại bắn vào đùi một tên, tên kia lập tức che chân ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng súng, có người sợ hãi ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, có người hoảng sợ la hét, đường phố hỗn loạn, bóng người trùng trùng điệp điệp, Tống Kiêu Bạch nhất thời không có cách nào nhắm chuẩn hai tên sát thủ, tên sát thủ còn lại đỡ lấy tên sát thủ bị thương chạy trốn, thỉnh thoảng nổ súng bắn vào hướng người đi đường, tận lực gây rối, thuận tiện cho bọn chúng chạy trốn.
Người ở đây quá nhiều, vì để tránh làm bị thương người đi đường vô tội, Tống Kiêu Bạch không thể tiếp tục nổ súng, khuôn mặt anh âm trầm nhìn hai tên sát thủ, xác nhận phương hướng sát thủ chạy trốn, không thể không hạ súng xuống.
Anh lập tức cúi đầu kiểm tra vết thương trên người Thang Ngũ Viên, vết thương ở vai, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng máu trào ra vẫn đâm vào mắt khiến mắt anh đỏ bừng.
Anh vừa khởi động xe, vừa gọi điện thoại để người đi theo giám sát tiếp tục truy tìm sát thủ, tuyệt đối không được để bọn chúng trốn đi.
"Đau quá..." Thang Ngũ Viên co mình trong vòng tay Tống Kiêu Bạch, khẽ kêu đau một tiếng.
Sau khi nhập ngũ cậu đã chịu rất nhiều thương tích, nhưng mỗi lần bị thương cậu đều âm thầm chịu đựng, không khóc cũng không kêu đau, cậu chưa từng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói với người khác là cậu đau, thế nhưng khi được Tống Kiêu Bạch ôm vào trong lòng, cậu chỉ muốn nói với Tống Kiêu Bạch là cậu thấy rất đau.
Bàn tay đang ôm cậu của Tống Kiêu Bạch run lên, cúi đầu hôn đỉnh đầu của cậu, "Ngoan, cố gắng chút, sau khi đến bệnh viện thì lập tức sẽ không đau nữa."
Thang Ngũ Viên cảm giác được cơ thể Tống Kiêu Bạch đang nhẹ nhàng run rẩy, vội vàng nhỏ giọng nói: "Cũng không phải rất đau, có chút xíu thôi..."
Trong xe yên tĩnh một lát, giọng Tống Kiêu Bạch mới lại vang lên lần nữa, giọng nói của anh khàn khàn như bị ép ra khỏi cổ họng "Tôi thổi cho em một chút, thổi một chút là không đau nữa."
Anh cúi đầu thổi vào vết thương của Thang Ngũ Viên vài lần, trên người Thang Ngũ Viên có những giọt nước mát lạnh.
Cho tới bây giờ Thang Ngũ Viên cũng chưa từng nghe qua giọng nói đầy hoảng sợ như vậy của Tống Kiêu Bạch, cậu giật mình, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, chỉ là khẽ động mà cơn đau lập tức trở nên trầm trọng hơn, cậu không nhịn được hít một hơi, ngũ quan nhăn lại.
Tống Kiêu Bạch xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu vỗ về, nghiêm nghị nói:"Đừng nhúc nhích."
Thang Ngũ Viên chịu đựng một trận đau nhói, nhưng vẫn kiên quyết ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch hơi mím môi, hai mắt đỏ hoe, gân xanh trên cánh tay đang cầm vô lăng nổi lên.
Cậu nhìn một hồi, đột nhiên khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Hóa ra anh cũng sẽ thấy sợ hãi, em còn tưởng rằng anh sẽ không sợ gì cả..."
Giọng của Thang Ngũ Viên yếu dần, rồi dừng lại.
Tống Kiêu Bạch cúi đầu, Thang Ngũ Viên đã ngất đi, ánh mắt của anh đau nhói, anh đạp ga, lái xe nhanh hơn, đánh tay lái nhanh chóng, chạy nhanh về phía bệnh viện.