Sáng sớm, Thang Ngũ Viên vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp trai của Tống Kiêu Bạch ở trên giường đối diện, ánh mắt cậu không khỏi đờ ra một chút.
Tống Kiêu Bạch mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Thang Ngũ Viên đang co mình lại trong chăn, đang nhìn anh ngẩn ngơ, bởi vì vừa tỉnh ngủ, hai má Thang Ngũ Viên ửng hồng, mái tóc mềm mại, không còn thấy vẻ sắc bén trước đó, cả người mềm mại đến mức khiến người ta muốn xoa nắn một chút.
Hai người nhìn nhau một lúc, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc và không thoải mái trong mắt đối phương, sau đó đồng thời ngồi dậy.
Thang Ngũ Viên vuốt tóc, cảm giác buổi sáng mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là đối thủ, thật đúng là chua chết đi được.
Cậu ngẩng đầu nhìn bên ngoài phòng, ánh nắng ban mai trong trẻo tươi đẹp, một ngày trôi qua, rốt cuộc cậu cũng không cần tiếp tục ở cùng một mái hiên với đối thủ nữa, cậu nhanh chóng xuống giường thu dọn, chỉ muốn nhanh rời khỏi bệnh viện, hiển nhiên Tống Kiêu Bạch có cùng suy nghĩ với cậu, đã trực tiếp vào phòng tắm tắm vòi sen.
Lúc Thang Ngũ Viên đánh răng trong phòng tắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, cậu tưởng rằng Chu Cường đến nên không để ý nữa. Cậu nghe thấy Tống Kiêu Bạch mở cửa, tiếng nói chuyện vang lên một hồi, sau đó trong phòng lại an tĩnh trở lại.
Chờ cậu đánh răng xong đi ra ngoài, phát hiện trên bàn đã có bữa sáng, cậu đi qua nhìn một chút, bên trong có không ít những món ăn cậu thích, "Bữa sáng ở đâu ra vậy?" Cậu cảm thấy nếu là Chu Cường mua bữa sáng thì tuyệt đối sẽ không có phần của cậu.
"Em trai cậu đưa đến." Tống Kiêu Bạch lần lượt dọn bữa sáng ra, không nhiều không ít, vừa đủ hai phần.
Hôm qua Thang Ngũ Viên bảo Thang Lục Viên mua hai tấm ga giường, cho nên Thang Lục Viên biết ở đây trừ Thang Ngũ Viên ra hẳn là còn có một người khác, cho nên mua hai phần ăn sáng đưa đến.
Thang Ngũ Viên gật đầu, tiểu Lục mặc dù có hơi lạnh lùng, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận chu đáo, đối với gia đình thì càng đặc biệt săn sóc. Khi còn bé sức khỏe tiểu Thất không được tốt, chỉ có tiểu Lục và tiểu Thất ở cùng một trường, có thể nói tiểu Lục là người chăm sóc tiểu Thất nhiều nhất.
Cậu đi qua cầm cốc sữa bò mà cậu thích nhất lên uống một ngụm, rồi thỏa mãn híp mắt, lông mày cong cong giống như hai vầng trăng đáng yêu.
Tống Kiêu Bạch hơi cong môi, nói: "Nhà cậu đặt tên thật thú vị, em trai của cậu lại tên là Thang Lục Viên, người nào không biết còn tưởng là nhà cậu có tổng cộng sáu đứa."
Tim Thang Ngũ Viên trật một nhịp, cảnh giác nhìn Tống Kiêu Bạch, thấy vẻ mặt Tống Kiêu Bạch vẫn như bình thường mới bình tĩnh lại, ra vẻ bình thường nói: "Rất nhiều người hiểu nhầm như vậy."
Đây đúng là hiểu lầm, bởi vì nhà bọn họ không phải chỉ có sáu đứa, mà là bảy đứa.
Tống Kiêu Bạch ngồi xuống đối diện cậu, không suy nghĩ nhiều, hiện tại tinh tế ủng hộ ưu sinh ưu chất, gia đình thường chỉ có một hai con, nếu có sáu đứa, trên thực tế có chút không tưởng tượng nổi, gần như là không có khả năng.
Thang Ngũ Viên quan sát vẻ mặt anh, không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, may là bình thường Tống Kiêu Bạch không thường xem tin tức giải trí, bằng không nếu biết còn có cả một Thang Tam Viên, có lẽ anh sẽ thực sự nghi ngờ rồi.
Hai người đều không nói gì thêm, cúi đầu an tĩnh ăn bữa sáng.
Chu Cường cầm bữa sáng mua cho ân nhân cứu mạng trên tay, khi hắn nở nụ cười bước vào phòng bệnh, hắn thấy Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch đã ăn xong bữa sáng.
Nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng phai nhạt, lông mày rậm chán nản nhíu lại, vốn hắn còn muốn khoe khoang với Thang Ngũ Viên một chút, hiện tại đành phải buồn bực tự mình ăn sạch bữa sáng.
Sau khi Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên ăn sáng xong, thì đi làm "thủ tục xuất viện".
Quân đội phái xe tới đón họ, Thang Ngũ Viên muốn đi chào tạm biệt Thang Lục Viên, tiếc là Thang Lục Viên không ở trong văn phòng, nghe y tá nói là hắn đang họp, Thang Ngũ Viên không tiếp tục làm phiền nữa, nhờ y tá truyền đạt lời rồi rời đi.
Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch cùng đi ra khỏi bệnh viện, bởi vì trời mưa suốt đêm qua, không khí bên ngoài hết sức trong lành, sau cơn mưa trời trong xanh, bầu trời xanh thẳm khiến lòng người cảm thấy vui vẻ.
Xe của quân đội có việc nên đến chậm, còn chưa tới, Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch sóng vai nhau đứng đợi dưới mái hiên, Chu Cường ở phía sau cách bọn họ không xa, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, giống như đang lo lắng Thang Ngũ Viên sẽ ăn Tống Kiêu Bạch vậy.
Thang Ngũ Viên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong như được gột rửa bằng nước, đôi mắt thuần khiết lại sạch sẽ, con ngươi sáng ngời dưới ánh sáng mặt trời.
Tống Kiêu Bạch chỉ nhìn Thang Ngũ Viên một chút, ánh mắt liền bất động.
Anh rất ít khi được nhìn thấy bộ dạng này của Thang Ngũ Viên, hàng ngày ánh mắt Thang Ngũ Viên nhìn anh, trong mắt luôn luôn có tia lửa giận, đôi mắt to tròn trừng lớn, hoạt bát sinh động, nhưng ánh mắt Thang Ngũ Viên hiện tại rất yên tĩnh, bên trong giống như chứa một hồ nước trong vắt, còn trong hơn cả bầu trời xanh thẳm trên kia.
Ánh mắt anh bất giác dừng lại, sau đó....Nhìn thấy gương mặt phóng đại của Chu Cường.
Tống Kiêu Bạch lập tức lui lại một bước, khóe miệng chùng xuống, dời ánh mắt.
Chu Cường thò đầu vào giữa hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi, vừa rồi thiếu tướng lại nhìn chỉ huy đến xuất thần, chuyện này không ổn chút nào, chỉ huy lớn lên xinh đẹp như vậy, thiếu tướng mà nhìn tiếp, nhất định sẽ bị chỉ huy câu mất hồn.
Nếu như thiếu tướng thích chỉ huy, vậy thì thật là nguy hiểm, nếu như bọn họ thật sự ở bên nhau, sau khi kết hôn thì hắn không thể đi vào phòng tân hôn bảo vệ thiếu tướng được, nếu thiếu tướng bị chỉ huy đánh thì phải làm sao bây giờ, mặc dù hắn đánh không lại chỉ huy, nhưng có thể lấy thịt đỡ đó.
Thang Ngũ Viên không biết Chu Cường đã tính đến việc xảy ra sau khi cậu và Tống Kiêu Bạch kết hôn, nhưng khi nhìn thấy Chu Cường lại gần, cậu lập tức lùi lại một bước giống như Tống Kiêu Bạch.
"..." Chu Cường nhìn hai vị trưởng quan hai bên đều giữ một khoảng cách với hắn, cảm nhận được sự ghét bỏ sâu sắc.
Xe quân đội rất nhanh đã tới, Chu Cường ngồi vào vị trí kế bên tài xế, Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch ngồi đằng sau.
Thang Ngũ Viên nhìn Chu Cường đang đóng cửa xe trước mặt, đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào Tống Kiêu Bạch, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Tống Kiêu Bạch hơi cúi đầu, hạ thấp tai xuống.
Thang Ngũ Viên nhỏ giọng hỏi: "Có phải Chu Cường yêu thầm cậu không?"
Trong giọng nói của cậu mang theo vẻ hiếu kì, lại hỏi cực kì nghiêm túc.
"..." Tống Kiêu Bạch nghe cậu nói vậy, vẻ mặt giống như nuốt phải ruồi, dừng một chút, quay đầu đi, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng chìm xuống, khuôn mặt anh lúc này còn đen hơn cả làn da của Chu Cường.
Thang Ngũ Viên cảm thấy bộ dáng hờn dỗi của Tống Kiêu Bạch có mấy phần đáng yêu, nhưng... không phải Chu Cường thực sự yêu thầm Tống Kiêu Bạch đấy chứ?
Thang Ngũ Viên nhìn Chu Cường mặc dù ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cũng cố chấp quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cậu và Tống Kiêu Bạch, phát ra một màn tra tấn linh hồn.
Lúc xuống xe, Chu Cường lo lắng cho cơ thể Tống Kiêu Bạch, lập tức đi đỡ anh, Tống Kiêu Bạch im lặng né tránh, còn cho hắn một ánh mắt một lời khó nói hết.
Chu Cường vô tội gãi đầu, sao hắn lại cảm thấy ánh mắt thiếu tướng nhìn hắn là lạ.
Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch trở lại quân đội, mọi người nhao nhao liếc nhìn, thấy Tống Kiêu Bạch cùng Thang Ngũ Viên đều hoàn hảo như lúc ban đầu, không giống bộ dạng bị "trọng thương" chút nào, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng không ai hỏi, cũng không có người nào dám hỏi.
Chỉ có phó tướng mang theo mấy người sau lưng, mỉm cười đi tới nói: "Cơ thể thiếu tướng và chỉ huy đã bình phục rồi sao?"
Thang Ngũ Viên gật đầu, đối với việc có thể sớm "bình phục như lúc ban đầu" cũng không đỏ mặt chút nào, dù sao chỉ cần giải quyết chuyện ra trận, cậu và Tống Kiêu Bạch có thực sự bị thương hay không cũng không còn quan trọng.
Tống Kiêu Bạch nhìn về phía sau lưng phó tướng, có mấy người lính theo phía sau hắn, đều là khuôn mặt mới, trước kia chưa từng thấy ở quân đoàn kim ưng.
Phó tướng mỉm cười giới thiệu: "Đây là tân binh mới được phân đến năm nay, nghe nói người nào người nấy đều là nhân tài."
Những lời này hầu như hàng năm đều được nói một lần, bởi vì người có thể được phân tới quân đoàn kim ưng đều là những người xuất chúng, binh lính bình thường thì thậm chí còn không bước qua được cửa.
Phó tướng nói với binh lính sau lưng: "Hai vị này là thiếu tướng và chỉ huy, mọi người chia nhau giới thiệu chút về bản thân."
"Rõ!" Những thiếu niên đứng ở tư thế chuẩn, giọng nói khi chào đầy nhiệt huyết, mang theo khát vọng về tương lai và kính trọng đối với cấp trên, vừa vang dội vừa rõ ràng.
Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên dừng lại, nghe bọn họ giới thiệu lần lượt, binh lính chung quanh còn chưa bắt đầu huấn luyện, bọn họ đều tò mò đi qua xem tân binh.
Các tân binh đều nghiêm túc, khi giới thiệu về bản thân, đôi mắt của họ sáng rực lên, bọn họ tự hào và phấn khích, bởi vì họ đã được vào quân đoàn ưu tú nhất quân đội, nhìn thấy những vị trưởng quan lợi hại nhất, có thể tiến vào quân đoàn kim ưng, là sự công nhận năng lực của họ, bọn họ sẽ càng cống hiến nhiều cho đế quốc trong tương lai.
Chu Cường đứng ở sau lưng Tống Kiêu Bạch nhìn hồi lâu, không khỏi lầm bầm một câu, "Tại sao không có người nào cường tráng hơn mình vậy...."
Hắn luôn là người đàn ông cường tráng nhất quân đoàn kim ưng, các công việc thể chất thường xuyên do hắn làm, cho nên hắn vẫn luôn mong chờ ai đó có thể thế chỗ hắn, khiến hắn trở nên "nhỏ nhắn xinh xắn" một chút.
Tống Kiêu Bạch nghe thấy giọng nói của hắn xuất hiện sau lưng mình, nhíu mày, bình tĩnh cách ra một bước.
Chu Cường: "...." Vì sao hắn lại cảm nhận được sự ghét bỏ sâu đậm đến từ thiếu tướng nhỉ.
Tân binh thay phiên nhau giới thiệu một hồi, đến lượt tân binh cuối cùng giới thiệu, đầu tiên hắn chào tiêu chuẩn với Tống Kiêu Bạch cùng Thang Ngũ Viên, sau đó lớn tiếng nói với Tống Kiêu Bạch: "Xin chào ngài, thiếu tướng!"
Lúc hắn nhìn về phía Thang Ngũ Viên, lại tạm ngừng, gương mặt thanh tú đỏ bừng: "Chỉ, chỉ huy Thang, chào ngài, tôi đến từ đơn vị thứ bảy, Khương Thắng Lượng..."
Thang Ngũ Viên không khỏi liếc hắn một cái, Khương Thắng Lượng vuốt cái đầu húi cua, mặc một thân quân trang thẳng tắp, giống một gốc bạch dương nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, khiến người ta không nhìn ra được nước da ban đầu của hắn, giọng nói hơi run lên vì hồi hộp.
Phó tướng ở bên cạnh nhìn thấy vậy, không nhịn được cười, "Làm sao vậy? Nghe nói cậu là người xuất sắc nhất trong số tân binh, không phải vừa rồi nói rất trôi chảy sao? Sao bây giờ ở trước mặt thiếu tướng và chỉ huy lại có phản ứng như vậy? Cậu cần phải cư xử tốt một chút, cẩn thận thiếu tướng và chỉ huy đuổi cậu khỏi quân đoàn kim ưng."
Từ trước đến nay, trong quân đội, hắn vẫn luôn là một người hiền lành, cho dù đối với tân binh thì thái độ cũng dịu dàng giống những người bạn già với nhau vậy.
Gương mặt Khương Thắng Lượng càng đỏ hơn, ngẩng đầu trộm nhìn Thang Ngũ Viên một chút, nhìn thấy Thang Ngũ Viên đang nhìn hắn thì lại vội vàng cúi đầu xuống.
Thang Ngũ Viên cảm thấy phản ứng của hắn có chút thú vị, cố ý đi đến trước mặt hắn, trêu chọc: "Cậu sợ tôi?"
Khương Thắng Lượng nhanh chóng lắc đầu, đỏ mặt: "Ngài, ngài là thần tượng của tôi..."
Tống Kiêu Bạch rũ mắt, nhìn hắn một cái, ánh mắt lưu lại một chút, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Thang Ngũ Viên ngơ ngác một chút, cái từ thần tượng này thật mới mẻ, cậu bất giác nhìn Tống Kiêu Bạch, người trong quân đội đều càng ngưỡng mộ những người có loại khí thế áp đảo người khác như Tống Kiêu Bạch, Alpha có vóc dáng cường tráng, đây là một loại sùng bái trời sinh của những người đàn ông đối với kẻ mạnh.
Khương Thắng Lượng không thích Tống Kiêu Bạch, mà lại thích cậu?
Cậu không khỏi cảm thấy mới lạ mỉm cười, nhướng mày, hỏi: "Thần tượng? Cậu ngưỡng mộ tôi ở điểm nào?"
Binh lính chung quanh đều nhìn Khương Thắng Lượng, hết sức tò mò đáp án của hắn.
Khương Thắng Lượng đỏ mặt một hồi, giống như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Thang Ngũ Viên lớn tiếng nói: "Thưa trưởng quan, ngài trông rất xinh đẹp!"
Mọi người nghe thấy đáp án của hắn, lập tức cười ầm lên, trong đó Chu Cường cười lớn nhất, giống như cười đến sắp tắt thở.
Mọi người thường tập luyện cùng nhau, cùng nhau ra chiến trường, là anh em vào sinh ra tử, tuy quân đội có kỷ luật nghiêm khắc, Thang Ngũ Viên là trưởng quan, nhưng trước giờ Thang Ngũ Viên cùng Tống Kiêu Bạch không hề ra vẻ kiểu cách nhà quan, cho nên mọi người không cố kỵ nhiều, trừ lúc tác chiến và huấn luyện, đều giống như anh em tốt, cho nên giờ phút này cười không chút lưu tình.
Thang Ngũ Viên nghe thấy tiếng cười liên tục vang lên xung quanh, đối diện với ánh mắt vô tội của Khương Thắng Lượng, khóe miệng không khỏi giật giật, "..." Cậu có thù oán với tôi sao?
Giữa tiếng cười của mọi người, Tống Kiêu Bạch nhìn Khương Thắng Lượng một cái thật sâu, quay người không nói một lời rời đi, bước đi vững vàng, dáng người thẳng tắp.