Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 101: Hôn lễ ( Kết thúc)



Yến Tần Dã ngồi trên ghế sô pha, trên mắt đeo cặp kính gọng vàng mỏng, con ngươi đen nhánh nhìn màn hình máy tính, hơi nhíu mày, ngón tay với khớp xương rõ ràng thỉnh thoảng lướt trên bàn phím, cổ áo sơ mi mở rộng hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trông vừa cấm dục vừa gợi cảm.

Thang Tứ Viên ghé vào bên giường cách đó không xa, ôm gối đầu hai mắt nhìn anh chằm chằm, sau đó xoay người hướng lên trên, duỗi tay lên trần nhà, hai mắt nhìn vào chiếc nhẫn lấp lánh tỏa sáng trên ngón tay mình. Kiểu dáng chiếc nhẫn đơn giản mà xinh đẹp, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng trơn bóng, cậu càng ngắm càng hài lòng, không nhịn được cười lộ ra hàm răng trắng đều.

Mấy ngày trước đó Yến Tần Dã chính thức cầu hôn cậu, cậu đã đồng ý rồi.

Yến Tần Dã không chỉ mua nhẫn cùng hoa, mà còn nhẹ nhàng đưa cậu một cái sổ tiết kiệm, trong sổ tiết kiệm kia là tất cả tích góp của Yến Tần Dã trong những năm này, còn có phí bao dưỡng của cậu cho anh, gộp lại cũng là một con số không nhỏ.


Lúc này Thang Tứ Viên mới phát hiện hóa ra tình nhân nhỏcó tiền như vậy, cậu nhận lấy sổ tiết kiệm, bỏ vào bên trong kho bạc nhỏ, bởi vì cậu biết, trong lòng Yến Tần Dã vẫn luôn áy náy về chuyện bao dưỡng, cậu làm như vậy, Yến Tần Dã mới có thể an tâm một chút.

Thang Tứ Viên ngơ ngác nghĩ, về sau chẳng những cậu không cần bớt ăn bớt mặc bao dưỡng tình nhân nhỏ, tình nhân nhỏ còn có thể kiếm tiền bổ sung vào kho bạc nhỏ của cậu, cậu cảm thấy mình nhất định là kim chủ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Yến Tần Dã làm xong, ngẩng đầu lên từ màn hình vi tính, liền thấy Thang Tứ Viên vừa cười vừa nhìn chiếc nhẫn trên tay, khóe miệng anh không khỏi cong lên.

Anh đặt máy tính xuống, đi đến bên giường. Thang Tứ Viên vừa tắm rửa xong, trên người mang theo hơi nước ẩm ướt, anh đưa tay vén lọn tóc ướt của Thang Tứ Viên, tiến tới hôn chóp mũi cùng bờ môi cậu.


Lúc anh cúi đầu xuống muốn hôn sâu, Thang Tứ Viên lại quay đầu né tránh anh, còn lườm anh một cái, "Mặc dù em đã đồng ý lời cầu hôn của anh, nhưng anh vẫn chưa nói rõ chuyện về Ngụy Hân Nhiên đâu đấy."

Yến Tần Dã không khỏi cười rộ lên, đưa tay véo chóp mũi của cậu, "Không phải anh từng nói rồi sao? Anh với cô ấy thực sự trong sạch, không có chút tư tình nào, chỉ gặp nhau hai lần vì công việc thôi, giấm tinh nhỏ vẫn còn suy nghĩ chuyện này vậy."

Thang Tứ Viên hừ nhẹ một tiếng, không hài lòng với lời giải thích này của anh: "Anh đi ăn kem với cô ấy, còn lúc đi với em lại chỉ uống cà phê."

"Anh không ăn kem, ngay cả cà phê cũng không uống, chỉ uống hai ngụm nước lọc thôi."

"Thật sao?" Ánh mắt Thang Tứ Viên nghi ngờ nhìn anh.

"Thật, ngày mai anh với em đi ăn kem, em muốn anh ăn bao nhiêu, thì anh ăn bấy nhiêu." Trước mặt kim chủ nhỏ Yến luật sư không còn chút nguyên tắc nào, có thể thỏa hiệp sẽ thỏa hiệp.


Đôi mắt Thang Tứ Viên sáng lên, lập tức muốn nói được, nhưng mà không biết nghĩ đến cái gì, nhụt chí lắc đầu: "Thôi, em còn muốn sinh một bé con ưu tú nhất, chờ sau khi sinh bé con lại đi đi."

Cậu luôn ghi nhớ lời bác si nói không thể ăn đồ lạnh, không thể bị kem đánh bại được.

Trong lòng Yến Tần Dã mềm mại, cong lên một nụ cười ngọt ngào, tới gần cậu hỏi: "Thìa nhỏ, em sốt ruột muốn có bé con rồi sao?"

"Không có..." Thang Tứ Viên nhìn ánh mắt anh dần tối lại, không khỏi lui về sau một chút, "Làm gì vậy?"

Yết hầu Yến Tần Dã lên xuống, đặt cậu lên cái đệm mềm mại, hôn lên tai cậu, đè thấp giọng nói: "Muốn bé con."

"Cánh tay của anh..."

Yến Tần Dã cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài của cậu, "Hôm nay anh đi bệnh viện, bác sĩ nói anh đã hồi phục kha khá, không bê vác đồ nặng là được."
Thang Tứ Viên vẫn giãy dụa, "Nhưng ngày mai là ngày tụ họp gia đình mỗi tháng một lần, chúng ta phải qua đó sớm một chút."

"Không sao đâu, sẽ không đến trễ." Yến Tần Dã hôn lên yết hầu xinh xắn, hơi lưu luyến trên đó, khiến cậu có chút ngứa.

"Nhưng mà..." Thang Tứ Viên chịu đựng tiếng nghẹn ngào sắp thốt ra, còn đang lúng túng cố gắng tìm cớ, Yến Tần Dã bị thương đã lâu chưa làm, một khi để Yến Tần Dã làm loạn, thì trong chốc lát không thể dừng lại được.

Yến Tần Dã hơi nhíu mày, không cam lòng khẽ cắn một chút lên yết hầu của cậu, "Thìa nhỏ, em thay đổi rồi."

"Hả?"

"Trước kia lúc lên giường, em tích cực lắm mà, chưa bao giờ từ chối anh cả."

Thang Tứ Viên chớp đôi mắt hơi ẩm ướt, như lẽ dĩ nhiên nói: "Trước đây anh là tình nhân nhỏ mà em bao dưỡng, đương nhiên làm một lần là lãi một lần, có thể làm thêm được lần nào thì hay lần đấy, hiện tại chúng ta sắp kết hôn, là đôi chồng chồng hợp pháp, làm hay không làm, đều không lỗ."
Yến Tần Dã càng nghe càng đen mặt, cúi đầu trực tiếp chặn lại cái môi đỏ của Thang Tứ Viên, anh phải dậy cho Thang Tứ Viên biết cái gì mới gọi là "không lỗ".

Sáng hôm sau khi Thang Tứ Viên chật vật ngồi dậy khỏi chăn, thì ánh nắng bên ngoài đã treo cao trên bầu trời xanh.

Yến Tần Dã sảng khoái tinh thần đi ra từ phòng tắm, vừa cài khuy áo vừa nói: "Anh vừa mới gọi cho bác trai, nói với ông chúng ta sẽ đến trễ một chút."

Thang Tứ Viên nhìn anh trách cứ, sao bảo sẽ không đến trễ mà?

Yến Tần Dã đi qua, hôn một cái lên môi cậu, xoa mái tóc rối tung, "Đều tại Thìa nhỏ quá mê người, tối hôm qua chồng không nhịn được."

Thang Tứ Viên hầm hừ đẩy anh ra, đứng lên mặc quần áo, lúc nhìn thấy vết đỏ trên người, không nhịn được tìm một cái áo cao cổ mặc vào.

Chờ lúc bọn họ đến Thang gia, trừ Thang Ngũ Viên không ở thủ đô ra, mọi người đều đến rồi, đang ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.
Sau khi chào hỏi mọi người, họ ngồi xuống ghế sô pha.

Khi mọi người thấy họ thong dong đến muộn, không khỏi trêu chọc vài câu.

Thang Nhị Viên tự vào người Lê Xán, Lê Xán bóc vỏ nho, thỉnh thoảng đút cho cậu ăn. Cậu vừa ăn nho vừa uể oải nói: "Yến đại luật sư, vết cào trên gáy anh là của ai vậy nè?"

Thang Tứ Viên liếc mắt nhìn phần gáy Yến Tần Dã, trên da thịt trắng nõn quả nhiên có một vết cào màu đỏ, hẳn là do cậu đêm qua, quá kích động, không cẩn thận cào ra. Cậu nhỏ giọng khụ một tiếng, không chút chột dạ nói xấu chó con nhà mình: "Xu nhỏ cào."

Thang Tam Viên rót một cốc cà phê đưa tới trước mặt Yến Tần Dã, lại rót một cốc cà phê đưa Thang Tam Viên, cười nhạo nói: "Em nói như vậy, đã được Xu nhỏ đồng ý chưa?"

Thang Thất Viên quan sát tỉ mỉ vết đỏ trên cổ Yến Tần Dã, "Theo em phân tích, vết cào như này, không thể nào do Xu nhỏ gây nên, bởi vì nhìn từ hình dạng, góc độ, đều không giống như vết tích do chó gây nên, em đã từng nhìn thấy trong sách..."
Gương mặt Thang Tứ Viên hơi đỏ lên, ngắt lời Thang Thất Viên đang nghiêm túc, khoát tay với cà phê Thang Tam Viên đưa, "Anh, gần đây em không uống cà phê."

Thang Lục Viên lập tức cười, "Anh cả là do mang thai mới không uống cà phê, chẳng lẽ em cũng mang thai rồi?"

Thang Tứ Viên liếc mắt nhìn sữa bò trước mặt Thang Nhất Viên, lại nhìn cái bụng tròn vo của hắn, không nhịn được tới sờ bụng anh trai mình, lần này thì không xấu hổ chút nào, thậm thậm chí là có chút kiêu ngạo nói: "Em cũng chuẩn bị có bé con."

Nhất thời tất cả mọi người đều kinh ngạc, không tự giác ngồi ngay ngắn lại, lúc này mới bất giác phát hiện của cậu và Yến Tần Dã có gì đó thay đổi, có một loại thân mật khó diễn tả đang bao xung quanh hai người.

Thang Tam Viên nhíu mày, mỉm cười hỏi: "Không phải em nói em không sinh con cho tình nhân được bao dưỡng à?"
Từ trước đến nay Thang gia không hoàn toàn cấm cản việc Thang Tứ Viên bao dưỡng Yến Tần Dã, thậm chí thường xuyên xem cái này như tình thú giữa Thang Tứ Viên cùng Yến Tần Dã mà trêu chọc. Lần trước hắn thấy Yến Tần Dã nghe bọn họ nói chuyện, muốn nhân cơ hội này để Thang Tứ Viên giải thích rõ ràng, không muốn sinh ra hiểu lầm.

Yến Tần Dã cong môi, nắm tay Thang Tứ Viên lắc lắc: "Ai nói bọn em là quan hệ bao dưỡng? Bọn em sắp kết hôn."

Lúc này mọi người mới nhìn thấy chiếc nhẫn sáng loáng trên tay Thang Tứ Viên, không khỏi đều trở nên vui vẻ, vây quanh chúc mừng hai người họ liên tục, Thang Tam Viên cũng yên lòng, xem ra hiểu lầm giữa hai người cuối cùng đã sớm được giải quyết.

Sau khi Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu nghe được tin này, trực tiếp chạy ra từ trong phòng bếp, bắt đầu nhiệt tình nghiên cứu ngày kết hôn.
Thang Bá Đặc kích động vỗ vai Yến Tần Dã, cười đến không ngậm được miệng, con trai nhà mình cũng không còn giày vò con nhà người ta nữa, ông cũng có thể an tâm rồi.

Ông đối với việc củ cải trắng bị cướp đi này hết sức vui mừng, dù sao Yến Tần Dã đã sớm là con rể mà ông tán thành.

Sau khi Lục Thành cùng mọi người chúc mừng xong, ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt tươi cười của Thang Bá Đặc, nghĩ lại lúc mà mình kết hôn với Thang Nhất Viên, không khỏi kề tai Thang Nhất Viên khóc hu hu nói nhỏ: "Anh cảm thấy từ khi có em rể thứ hai, thứ ba, thứ tư, địa vị của anh trong lòng ba giảm xuống kịch liệt."

"Không sao đâu..."

Lục Thành tưởng là Thang Nhất Viên muốn an ủi mình, đang có chút cảm động, liền nghe thấy Thang Nhất Viên tiếp tục nói với khuôn mặt vô cảm: "Về sau anh sẽ còn em rể thứ năm, thứ sáu, thứ bảy."
Lục thành: ". . ." Không muốn sống nữa!

Lục Thành buồn bực méo miệng, rất lâu cũng không nói ra lời.

Thang Nhất Viên nhìn khuôn mặt chán chường của chồng mình, không nhịn được mỉm cười xích lại gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Nhưng em mãi mãi chỉ có một Alpha là anh thôi."

Lục Thành đột nhiên cười ngây ngô, dùng sức ôm chặt lấy vợ, há há há, Thành Thành có vợ liền thành bảo! (*)

(*) Ý nói anh Thành có vợ thì trở nên tốt đẹp hơn

....

Ngày Thang Tứ Viên và Yến Tần Dã kết hôn, thời tiết sáng sủa, hương hoa bốn phía, người thân bạn bè đều có mặt đông đủ để chúc mừng.

Trên cổ Xu nhỏ buộc một cái nơ đỏ, vui sướng đuổi theo bong bóng màu hồng trên bãi cỏ, cái đuôi vui vẻ đong đưa, hai ba ba có tình cũng trở thành người nhà, nó cuối cùng cũng sẽ không là một con chó mồ côi nữa, mà nói không chừng tương lai còn sẽ có một chủ nhân nhỏ có thể chơi đùa với nó nữa.
Thang Tứ Viên kết hôn, đương nhiên Thang Ngũ Viên sẽ chạy về thủ đô tham gia hôn lễ. Điều khiến Thang Tứ Viên ngạc nhiên vị đối thủ Tống Kiêu Bạch của Thang Ngũ Viên cũng đến dự hôn lễ.

Tống Kiêu Bạch đứng bên cạnh người Thang Ngũ Viên, khuôn mắt anh tuấn mang vẻ nghiêm túc lạnh lùng, Thang Tứ Viên thật sự lo lắng bọn họ không cẩn thận sẽ đánh nhau ở hôn lễ của mình.

Ngụy Hân Nhiên cũng tới hôn lễ, tự mình đến đây chúc mừng, đi cùng cô là bạn trai mới, dáng vẻ bạn trai cô mặc dù không bằng Yến Tần Dã, nhưng nhìn hào hoa phong nhã, bộ dáng tinh anh, rất ân ái với Ngụy Hân Nhiên. Thang Tứ Viên rốt cục triệt để yên lòng, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

Cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn và hoa tươi lộng lẫy khắp nơi, hôn lễ chính thức bắt đầu. Khi tuyên thệ, Thang Tứ Viên chợt nhớ đến những quy tắc mà cậu đặt ra cho Yến Tần Dã những ngày đầu bao dưỡng, má cậu hơi đỏ lên, ngẩng đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Yến Tần Dã. Trong mắt Yến Tần Dã là ý cười dịu dàng, cũng nhớ đến những quy tắc bao dưỡng khi ấy, hai người không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, cong môi nở nụ cười hạnh phúc.
Dù họ dùng cách gì để ở bên nhau thì cuối cùng vẫn chỉ bởi vì tình yêu.

Đi cùng hai tiếng "Tôi đồng ý" kiên định, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, bọn họ môi kề môi, hoàn thành dấu ấn ngọt ngào của hôn lễ.

Tuyên thệ kết thúc, lúc chuẩn bị chụp ảnh tập thể, Thang Tứ Viên phát hiện Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch không biết đi đâu rồi, cậu lo lắng hai người bọn họ đánh nhau, lôi Yến Tần Dã, tự mình tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy bọn họ ở góc tường sân sau.

Trên mặt Tống Kiêu Bạch bao một tầng sương lạnh, chặn Thang Ngũ Viên ở góc tường, hai tay Thang Ngũ Viên khoanh trước ngực, phách lối ngẩng đầu, mặt vô cảm giằng co với hắn.

Thang Tứ Viên cho rằng hai người bọn họ lại muốn đánh nhau, cất bước muốn đi qua ngăn cản, Yến Tần Dã lại nắm tay cậu, lắc đầu với cậu.
Cậu quay đầu nghi ngờ nhìn Yến Tần Dã.

Yến Tần Dã cong môi, hất hàm về phía Thang Ngũ Viên.

Thang Tứ Viên quay đầu, nhìn thấy Tống Kiêu Bạch mới vừa rồi còn lạnh như sương, đang tiến đến phàn gáy của Thang Ngũ Viên, mềm giọng nói: "Tiểu tổ tông, em để tôi ngửi một chút đi."

Thang Tứ Viên thoáng chốc sững sờ tại chỗ, không hiểu lắm nhìn bọn họ.

Yến Tần Dã nắm tay Thang Tứ Viên đang ngu ngơ rời đi, đi đến một bãi cỏ cách xa đám người, nơi này cỏ xanh như tấm đệm, mọc đầy hoa dại, cách đó không xa có một hồ nước trong veo, mặt hồ lấp lánh, trông rất đẹp.

Thang Tứ Viên từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhìn cảnh đẹp nơi đây, hai mắt không khỏi bừng sáng nở nụ cười, đưa tay ôm lấy eo Yến Tần Dã: "Sao lại đưa em đến đây?"

Yến Tần Dã cúi đầu dán vào trán cậu, khóe miệng nở nụ cười: "Bởi vì bỗng nhiên anh muốn hôn Thìa nhỏ một cái, Thìa nhỏ có đồng ý không?"
"Đồng ý." Thìa nhỏ mãi mãi đồng ý hôn Yến Tần Dã.

Mắt Thang Tứ Viên cong cong, hói nhón chân lên, hôn lên môi anh, làn gió thoảng qua trên mặt họ mang theo hương hoa nhẹ nhàng.

Những người chờ chụp ảnh tập thể trong hôn lễ phát hiện không chỉ Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch đã biến mất, mà ngay cả hai nhân vật chính của hôn lễ cũng không thấy đâu, đợi đến lúc bọn họ quay lại đều ửng hồng hai má, môi đỏ mọng, trên người đều mang theo hương vị của hạnh phúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv