“Chúng ta đã lâu không có luyện tập , không bằng đến rèn luyện, rèn luyện gân cốt, để tránh cho lâu năm rỉ sét .”.
“Ách…… Hai ngày nay trẫm cảm thấy thắt lưng hơi đau, vẫn còn yếulắm.” Nói đùagì vậy? Đã lớn tuổi như vậy,nếu lại đánh thua nàng, gươngmặt già nua này làm sao mà nâng lên được?
Sắc mặt của Linh Lung nghiêm lại.“Đây chính là nguyên nhân lâu rồikhông vận động, từ hôm nay trở đi, chúng ta mỗi ngày đều đánh nhau mộtlần, cam đoan xương sống của chàng sẽ không đau nửa nha.”.
“Nàng tạm tha trẫm đi!” Hắn ăn nói khép nép cầu xin,“ Địa vị hiện tại của trẫm là thái thượng hoàng, nàng chừa chút mặt mũi cho trẫm đối diện với tôn tử, cháu gái nửa chứ.”.
“Chàng đâu còn là hoàng đế con, chuyện chàng khi còn trẻ đã sớm làthủ hạ bại tướng của thiếp …chuyện này từng người truyền nhau đến taitôn tử, cháu gái lâu lắm rồi, còn cần lưu mặt mũi gì nha?” Nàng phì cười nói.
Hắn nổi trận lôi đình rống to,“Đáng chết! Sớm biết miệng hắn lớn nhưvậy, lúc trước hắn vừa sinh ra, trẫm nên vá lại nhỏ một chút, thật sự là đau đầu nha !”.
“Thật hết cách với chàng, đã lớn tuổi như vậy,cơn tức còn lớn như thế.”.
Linh Lung khẽ thở dài.
“Suy nghĩ một chút, trên đời này ta là người tốt với Linh Lung nhất.” Hắn gọi vợ bằng tên,cũng đã thật lâu chưa gọi tên này.“Nàng hối hận làm hoàng hậu của trẫm sao?”.
“Chàng nói đi?”.
“Nhưng trẫm không cho nàng hối hận.” Hắn không thay đổi bản tính báđạo,“Trẫm từng thề, sống với nàng thật lâu, sống đến già, hôm nay trẫmđã làm được , cho dù tương lai có một ngày trẫm băng hà , trẫm cũng muốn nàng chôn cùng.”.
Nàng có chút xấu hổ.“Không phải thiếp, chẳng lẽ chàng tưởng chàng cótìm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp khácsao? Nếu chàng dám làm như thế, thiếp sẽ không để yên cho nàng.”.
“Trẫm nào dám, ai không hiểu được trẫm trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ nha đầu nàng nha.”.
Nàng lên tiếng,“Hừ! Đã là lão thái bà, còn nha đầu cái gì.”.
“Cho dù nàng già đi, ở trong mắt trẫm, nàng vĩnh viễn nha đầu đánhcho trẫm bảy ngày cúng một lần, tức giận đến nghiến răng ,không ai cóthể thay thế địa vị của nàng trong long trẫm.”.
“Đừng nói nữa, tuổi đã lớn lắm rồi, còn nói nửa sẽ buồn nôn nha, sẽ làm người ta chê cười .”.
“Hừ! Ai dám cười, trẫm liền chém đầu hắn.”.
“Được, được, chàng là thái thượng hoàng! Muốn chém mấy cái đầu mà không được.”.
Phía sau vang lên tiếng cười lớn nhỏ không đồng nhất.
Vẻ mặt Nạp Lam khốn quẫn, trừng mắt nhìn trừng bạn già bên người, còn có một đám người hầu phía sau.
“Đừng trừng mắt nhìn, đi thôi! Thái thượng hoàng của thiếp nha.” Linh Lung cười khanh khách , đưa tay vòng sang cánh tay hắn,nhìn nhau mỉmcười.Mỗi người đều tìm được ý nghĩ của riêng mình.