“Mẹ, dùng bữa.” Linh Lung hiếu thuận giúp mẫu thân chia thức ăn, đemtất cả các món ngon để trong bát bà.Thấy dáng vẻ mẫu thân như có tâm sựnặng nề, trong lòng nàng càng nghi ngờ.
Đêm đó, hai mẹ con ngủ chung một giường, mắt thấy trời cũng sắp sángKhương Thị vẫn trằn trọc khó ngủ,bên tai nghe được bên ngoài truyền đếntừng tiếng gà gáy, bà nhẹ nhàng choàng áo đi đến phòng bếp nhóm lửachuẩn bị đồ ăn sáng.
Linh Lung ngủ không say cho nên khi mẫu than ngồi dậy,nàng cũng mởhai tròng trắng đen phân minh,mẹ nàng lặng lẽ mang đôi giầy thêu màuhồng nhạt,rời khỏi phòng.
Mẹ nhất định có tâm sự. Linh Lung có thể trăm phần trăm kết luận,chẳng qua là giữa hai mẹ con nàng cho đến giờ không có bí mật, tại saochuyện này lại lén giấu đi, trì trệ không muốn nói ra ?
Nhìn bóng dáng mẫu thân bận rộn, nàng tiến lên gọi một tiếng,“Mẹ”.
“Ừm!” Khương Thị bị nữ nhi gọi giật mình, tay phải run rẩy múc gạotrắng rớt đầy đất.“Linh Lung, con nha!Hôm nay con tại sao lại dậy sớmnhư vậy?”.
Linh Lung nắm cổ tay gầy của mẫu thân, ngăn lại động tác mẹ lục gạo trắng.“Mẹ,mẹ đi theo con”
“Con muốn đi đâu?” Khương Thị để nữ nhi kéo đi,vào tới phòng.
Nàng ấn mẫu thân ngồi ở trên giường, trên mặt Linh Lung toát ra thành thục vượt quá tuổi.“Mẹ, rốt cuộc xảyra chuyện gì? Không cần gạt con nữa ,mẹ mỗi lần có tâm sự, buổi tối mẹ nhất định sẽ ngủ không yên,mẹ đừngnghĩ rằng việc nhỏ này có thể lừa gạt được con.”.
Khương Thị lại buồn phiền lộ vẻ xúc động,“Xem ra chuyện phải trái không thể giấu”.
“Mẹ không đem tâm sự nói cho con biết, còn có thể nói cho ai biếtnha?” Linh Lung cố ý trêu chọc nói:“Mẹ nói đi!Con sẽ chăm chú lắngnghe.”.
Vì thế, Khương Thị đành phải chậm rãi đem chuyện ban ngày hoàng tháihậu đích thân tới đây nói lại một lần nửa, bao gồm chuyện hai người nóivới nhau, và lời thỉnh cầu của hoàng thái hậu, còn có lo lắng và kiêngkỵ chính mình,toàn bộ nói ra hết.
“Thành thật mà nói,mẹ cũng không tán thành con tiến cung,mẹ biết rõtiểu hoàng đế hiện nay tính tình rất khó chịu, chỉ cần không thuận mắthắn, hắn sẽ giận dữ, trong triều có vài đại thần bởi vì nói thẳng vớiHoàng thượng mà thiếu chút nữa bị đưa tới ngọ môn trảm thủ, giống nhưbất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng. Mẹ đương nhiên không hy vọngcon mạo hiểm. Mẹ đã mất đi cha con,mẹ không thể mất them con,tuy làhoàng thái hậu thỉnh cầu,mẹ vẫn quyết định cự tuyệt.” Mặc dù mấy nămtrước có…… Nhưng như thế nào? Hôm nay mọi chuyện đều khác a!
Linh Lung sớm đã quên chuyện trước kia,biểu hiện của nàng tương đốibình tĩnh.“Con và Tần bá bá làm xiếc ở ngoài đường,cũng nghe thấy khôngít chuyện liên quan đến tiểu hoàng đế,bản thân con cho rằng hắn thật sựthiếu người giáo huấn.Nếu cứ như vậy, giang sơn sớm hay muộn sẽ bị hắnphá hủy, có lẽ vì chuyện như vậy nên hoàng thái hậu mới không có cáchnào khác đến tìm chúng ta.”.
“Cách nói chuyện của con rất giống cha, lúc trước ông ấy cũng là tràn ngập chính nghĩa, một lòng muốn vì triều đình làm chút chuyện, vì tiênđế san sẻ, kết quả không công đã đánh mất mạng mình,còn hai mẹ con chúng ta thì trốn đông trốn tây,cuộc sống như vậy mẹ đã quá sợ.” Nói đến chỗkích động,khăn tay trong tay khương Thị xoắn lại run rẩy.
Linh Lung đưa hai tay ôm lấy mẫu than yếu đuối.“Mẹ,cuộc sống cực khổđã qua,con sẽ không để “Người kia” làm tổn thương chúng ta nửa .”.
Khương Thị nói dồn dập:“Mẹ không hy vọng con gặp nguy hiểm, khôngbằng chúng ta lập tức chuyển nhà, tốt nhất là rời khỏi kinh thành, vĩnhviễn không trở về đây”.
“Mẹ, trốn tránh cũng không phải cách hay.” Trong mắt Linh Lung lóesáng nghiêm túc nhìn mẫu thân, thốt ra,“Những năm gần đây,con ngày ngàyđêm luyện võ, chính là hy vọng có một ngày có thể tự tay báo thù chocha, hiện tại cơ hội đã đến , chỉ cần có thể vào cung,con sẽ có cơ hộinhìn thấy “Người kia”, con sẽ điều tra rõ năm đó cha chết như thế nào”.
“Linh Lung, con trăm ngàn lần không thể làm việc ngốc như thế!”Timcủa Khương Thị suýt nữa ngưng đập, nàng vốn tưởng rằng nữ nhi tập võ chỉ là vì kiếm ăn, không nghĩ tới con nàng lại dấu diếm kế hoạch lớn nhưvậy.
Linh Lung xoay mình cười vui vẻ.“Mẹ, nhìn bộ dáng khẩn trương, sắc mặt trắng bệch của mẹ,con chỉ là nói giỡn thôi”.
“Thật là chuyện này có thể nói giỡn sao?” Khương Thị vẫn hoài nghi.
Linh Lung phụt cười, ra vẻ thoải mái nói:“Đương nhiên là thật , mưusát hoàng thân quốc thích là tột chết,con còn có mẹ,cho nên tuyệt khôngthể mạo hiểm .”.
Khương Thị nghe thế này mới khôi phục hô hấp và tiếng đập bình thường.“Con thật làm mẹ sợ .”.
“Nhưng mà, nếu hoàng thái hậu tự mình đến cầu chúng ta giúp đỡ ,chúng ta từ chối hình như không tốt lắm, không bằng con tiến cung gặp hoàngthái hậu, nói qua mọi chuyện, nếu thật sự không giúp được, con có thểkhéo léo từ chối, như vậy thì tốt hơn”.
“Như vậy sẽ không thất lễ, cũng chỉ còn cách như vậy.” Khương thị đem tất cả tâm sự kể ra, cuối cùng thoải mái hơn.“Tốt lắm,Linh Lung, connằm xuống ngủ thêm chút nửa, mẹ vào phòng bếp nấu a9n”.
Linh Lung nở nụ cười đưa mắt nhìn theo mẫu thân ra ngoài, trong chớp mắt, tươi cười trên mặt đã biến mất……
Thù giết cha không đội trời chung, nàng phải bắt lấy cơ hội tốt do trời ban cho.
Không có chú ý tới vẻ mặt của Linh Lung chợt lóe lên tia lạnh lùng,Trầm Hương đứng một bên phối hợp nói:“Cô nương hẳn là đói bụng? Nô tỳlập tức đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”.
“Trầm Hương, ta muốn gặp hoàng thái hậu, phải làm như thế nào mớinhìn thấy người?” Linh Lung không phải hỏi để hiểu, dù sao cũng làchuyện nhiều năm trước, trí nhớ sớm không còn tồn tại.
“Nô tỳ đi tìm Quế công công, hắn là người nhân bên cạnh hoàng thái hậu, có thể nhờ hắn giúp cô chuyển đạt.” Trầm Hương trả lời.
Linh Lung chau mày lại.“Vậy phiền ngươi .”.
“Đây là chuyện nô tỳ nên làm. Cô nương nếu không có việc gì căn dặn,nô tỳ ra ngoài trước.” Trầm Hương hành lễ, rất nhanh rời đi.
Hoàng thái hậu rốt cuộc đưa ra chủ ý gì? Vì cớ gì an bài nàng ở nơi này? Linh Lung trăm điều khó hiểu thầm nghĩ.
“Hoàng Thượng giá lâm!”.
Ngoài điện truyền đến giọng nói làm cho Linh Lung sửng sốt mộtchút,người còn chưa phản ứng,đã thấy Nạp Lam một thân long bào quý giá,từng bước đến gần, mà vẻ mặt của Tiểu Thuận Tử như không ngủ đủ hai mắtquầng thâm đi theo phía sau, hoàn toàn không có thần thái sáng láng.
“Làm càn! Thấy trẫm còn không quỳ xuống hành lễ?” Nạp Lam căn bản chờ không kịp đến hừng đông đã tới .
Linh Lung nhấp một chút làm môi đỏ mọng, chậm rãi đứng dậy, quỳxuống, hai tay giơ lên,“Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạntuế vạn tuế vạn vạn tuế.”.
Hai tay của Nạp Lam hoàn ngực đứng trên cao dùng lỗ mũi nhìnngười.“Trẫm muốn nàng lập tức ra khỏi Phượng Minh Điện, mặt khác ta sẽbảo Tiểu Thuận Tử giúp nàng an bài chỗ ở.”.
“Hoàng Thượng muốn dân nữ rời xa chổ này, bất quá, tốt nhất là nênhỏi qua hoàng thái hậu.” Nàng là cầu còn không được, chẳng qua khôngmuốn yếu thế trước mặt hắn.
Nạp Lam nhất thời trố mắt căm tức.“Đừng nghĩ lấy hoàng thái hậu đểdọa trẫm, trẫm là Hoàng Thượng, mỗi câu nói đều là thánh chỉ, ai dámkhông theo chính là kháng chỉ.”.
Linh Lung khẩu khí lãnh đạm cãi lại,“Ngay cả hoàng thái hậu cũng phải nghe Hoàng Thượng sao?”.
“Xú nha đầu này thật to gan, cư nhiên dám chống đối trẫm, đừng tưởngrằng có hoàng thái hậu là chỗ dựa của nàng, liền vọng tưởng bay lên làmphượng hoàng, trẫm sẽ không cho nàng như ý .”.
Linh Lung nghe xong trong lòng thật không vui. Chính mình bị tội gìnha,đến nơi đây tự rước lấy nhục,chẳng qua chuyện nàng đáp ứng nàng phải làm được, đây là nguyên tắc cơ bản làm người, cũng là chuyện khi chacòn sống đã dạy nàng.
“Được, dân nữ và Hoàng Thượng đánh cuộc như thế nào?”.
Ánh mắt của Nạp lam chợt lóe lên,“Đánh thắng nàng chứ gì?”.
“Chỉ cần Hoàng Thượng có bản lĩnh đánh bại dân nữ, như vậy dân nữ sẽ tự động biến mất.”.
Nạp Lam không tin nghiêng người hỏi,“Thật sự? Đến lúc đó nàng thật sự nguyện ý buông tha?” Trên đời này nữ tử đều muốn làm hoàng hậu chấpchưởng đông cung, đây chính là quang vinh, nàng không có khả năng ngoạilệ.
“Dân nữ đã nói sẽ giữ lời,ý Hoàng Thượng như thế nào?” Vừa vào hầumôn giống như biển, huống chi là hoàng cung. Linh lung không hề nghĩngợi quá.
“Được, một lời đã định! Nếu nàng dám lật lọng, cũng đừng trách trẫm định nàng tội khi quân.” Nạp Lam ngưỡng mũi, cao ngạo nói.
Linh Lung giương cằm lên, nghiêm mặt nói:“Một lời đã định.”.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng.” Trầm Hương không đoán được lại gặpđược vạn tuế gia ở chỗ này, vẻ mặt kinh hoàng vội vàng quỳ xuống hànhlễ.
Tiểu Thuận Tử thấp xích,“Ngươi lđang làm gì?”.
Trầm Hương run rẩy nói:“Hồi Thuận công công, nô tỳ được phái tới hầu hạ cô nương .”.
“Không có gì nói liền lui ra, không phát hiện Hoàng Thượng và Linh Lung cô nương đang nói chuyện sao?”.
Trầm Hương mang đồ ăn tới đặt xuống.“Dạ!Dạ.”.
Thấy Nạp Lam không tính rời đi,Linh Lung liếc mắt nhìn thức ăn thịnhsoạn trên bàn. Sức ăn của nàng không lớn, chỉ sợ lại phải lãng phí .
“Hoàng Thượng dùng đồ ăn sớm chưa?” Nàng thuận miệng hỏi một chút.
Nạp Lam không đoán được nàng hỏi như vậy, cũng thẳng thắn nói:“Còn chưa có ăn nha.”.
“Như vậy, Hoàng Thượng có phải cần phải đi hay không?” Cứ ở chỗ này cùng nàng mắt to trừng đôi mắt nhỏ là có ý gì chứ.
Quả nhiên, lời nàng vừa ra, lập tức mặt rồng có chút hờn giận.
“Nàng dám đuổi trẫm sao?Mỗi chỗ trong hoàng cung này đều thuộc vềtrẫm , trẫm muốn ăn ở nơi nào thì ở nơi ấy, không ai có tư cách đuổitrẫm.”.
Linh Lung trợn mắt nhịn xuống xúc động.“Ý Dân nữ là, Hoàng Thượngcũng đã đói bụng, sao không trở về ăn uống no đủ, buổi chiều mới có tinh thần cùng dân nữ luận võ.”.
Hừ! Nàng càng muốn đuổi hắn đi! Hắn lại càng không đi.Giọng nói củaNạp lam lạnh lùng:“Trẫm quyết định ở trong này dùng bữa, không đượcsao?”