“Ừm! Ta tin tưởng chàng.” Cho dù nàng chỉ tạm thời chìm đắm trong trong mộng đẹp, chỉ cần thoáng một lát thôi cũng được.
Hắn nâng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, nhìn chằm chằm đôi môiđỏ mọng hé mở của nàng.“Trẫm rất muốn hôn nàng, nhưng mà lại sợ nàngtát.”.
Vẻ mặt Linh lung khôi hài,“Hoàng Thượng không phải trời không sợ, đất không sợ sao?”.
“Nàng đừng giễu cợt trẫm .” Nạp Lam chậm rãi cúi đầu xuống, trán đụng với trán nàng,“Bất quá, cho dù chịu một cái tát, trẫm cũng nguyện ý mạo một lần.”.
Cảm nhận được hơi thở của hắn tới gần,Linh Lung rũ mí mắt xuống, không có kháng cự, chỉ có tim vui mừng khuất phục.
Nạp Lam hôn môi nàng ách nói nhỏ,“Linh lung, trẫm thật sự muốn ôm nàng.”.
“Ưm……” Linh Lung khinh ngâm một tiếng,theo bản năng ngả gần hắn.
Hơi thở của hắn khô ráp, nóng lòng ôm nàng động tác vô ý tác động vết thương trên vai,làm cho hắn đau đến sắc mặt trắng bệch .
“Đáng chết! Trẫm thiếu chút nữa đã quên mình bị thương.”Hết lần nàyđến lần khác cố tình chọn thời điểm mấu chốt phá hư hắn, làm cho hắn tức giận đến muốn kêu to.
Linh Lung đầu tiên là lộ ra một tiếng cười, sau đó ôm bụng cười cười to, cười đến nước mắt chảy ra .
“Nàng còn cười được?” Nạp Lam phát ra tiếng rống xấu hổ và giận dữ.
Nàng vẫn là cười đến như thế nào cũng không dừng được.
Nạp Lam tức đến đỏ mặt, đơn giản dùng miệng chặn miệng của nàng, quả nhiên thành công ngăn lại tiếng cười.
Nạp Lam theo thường lệ cách mấy ngày liền đến Nam Huân Điện thỉnh an hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu bất động thanh sắc, càng xác định lúc trước quyết định không có sai. Ít nhiều Linh Lung cũng tô luyện cho hắn, bằng không chỉsợ không có người nào trị được hắn, bất quá, tối vui vẻ nhất là nàngkhông có nhìn lầm người.
“Vết thương của hoàng thượng tốt lên chút nào chưa?” Nàng từ ái hỏi.
Nạp Lam trả lời kính cẩn,“Để cho mẫu hậu quan tâm ,vết thương của nhi thần đã sớm không có việc gì ,.”.
“Nghe hoàng thượng nói như vậy, ai gia cũng an tâm .” Trong mắt củahoàng thái hậu hiện lên một chút ý cười, ra vẻ lơ đãng nói:“Bằngkhông,Thái quý phi lại vì chuyện hoàng thượng bị thương đến chất vấn aigia, thậm chí đối với Linh Lung chứa nhiều bất mãn, ai gia thật đúng làkhông biết trả lời như thế nào mới tốt.”.
Lời nói này quả nhiên làm cho Nạp Lam nhăn lại chân mày.“Bà ta còn nói gì với mẫu hậu?”.
Hoàng thái hậu hít một hơi,“Còn không phải cho rằng Linh Lung bất quá chỉ là dân nữ, lại có thể độc sủng ái của hoàng thượng, vì nàng, hoàngthượng đã trúng một kiếm, liền nhận định nàng là hồng nhan họa thủy,nàng kêu ai gia đem nàng đuổi ra cung đi tức khắc, miễn cho tương lai làmphiền hà đến hoàng thượng, gây họa cho triều đình.”.
“Buồn cười! Mẫu hậu,mẫu hậu đừng tín lời của bà ấy, cứu Linh Lung làtrẫm cam tâm tình nguyện.Nếu ngay cả nữ nhân chính mình thích mà bảo vệkhông được, đừng nói hoàng đế , trẫm ngay cả nam nhân đều không xứnglàm!” Nạp Lam dùng lòng đầy căm phẫn biện bạch giúp Linh Lung,“Thái quýphi cư nhiên chạy đến bịa đặt trước mặt mẫu hậu.”.
Hoàng thái hậu không chút hoang mang đè lại cánh tay của NạpLam,“Hoàng thượng trước đừng nóng giận, nàng nói như vậy cũng không cógì đáng trách, nhân chi thường tình.”.
Nạp Lam ác thanh ác khí nói:“Nàng dám lên tiếng hại Linh Lung, trẫm không thể ngồi xem mặc kệ.”.
“Nhưng mà nàng dù sao cũng là phi tử của tiên đế, là trưởng bối củahoàng thượng, nào có đạo lý vãn bối giáo huấn trưởng bối? Huống chi nàng cũng cháu gái của mình, Hoàng thượng không chịu lâm hạnh Hạ Tiệp Dư,khó tránh khỏi làm cho nàng có chút nóng vội.” Hoàng thái hậu trầm ngâmmột lát, có chút khó mở miệng nói:“Ách…… Ai gia muốn, hoàng thượng đãmuốn trưởng thành, có phải nên lo lắng lưu lại con nối dòng cho hoànggia?”.
Vẻ mặt của Nạp Lam kinh ngạc.“ Ý của mẫu hậu là muốn trẫm lâm hạnh Hạ Tiệp Dư?”.
“Hoàng Thượng là người lớn, việc này không có gì thẹn thùng.”.
“Nhưng mà trẫm căn bản không thích nàng!” Hắn thầm nghĩ chỉ ôm nữ nhân mình thích.
Hoàng thái hậu không khỏi bật cười,“Hoàng Thượng không ở chung vớinàng, đương nhiên không sinh ra cảm tình, chỉ cần lâm hạnh , chậm rãihiểu biết lẫn nhau, cảm tình tự nhiên sẽ được bồi dưỡng, đế vương vànhóm phi tần năm đó đều trải qua cửa ải này, năm đó mẫu hậu cũng nhưvậy.”.
“Vạn nhất trẫm vẫn không thích?” Hắn cưỡng từ đoạt ý hỏi.
Hoàng thái hậu cười giả dối,“Ít nhất hoàng thượng lâm hạnh quá nàng , ai gia cũng có thể nói chuyện với Thái quý phi.”.
Mình hình như là một con ngựa đực, còn phải bị đưa đi lai giống. Nạp Lam tự nghĩ giễu cợt nói.
Hắn rầu rĩ nói:“Trẫm sẽ xem xét .”.
“Vậy làm phiền hoàng thượng xem xét .” Sâu trong đáy lòng của hoàng thái hậu cười trộm không thôi.