Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 67: Người phụ nữ thần bí



Bệnh viện chỗ nào cũng ngập trong mùi thuốc khử trùng, cánh cửa từ từ được mở ra, một cơn gió lập tức lùa vào xua tan mùi thuốc khử trùng khó ngửi này.

Sau khi cửa mở, chỉ có âm thanh của gió, bên trong bên ngoài cánh cửa đều vô cùng yên tĩnh.

Vương Cường là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, trên phương diện này có nhiều kinh nghiệm Lâm Miểu Miểu không thể nào bằng, anh ta nghe động tĩnh ở cửa chừng mười giây, mới từ từ dịch chuyển cơ thể, động tác của anh ta rất chậm, giống như đang thử thăm dò, kế đó mới là đầu, sau đó nói khẽ dặn dò Lâm Miểu Miểu một câu: "Núp ở phía sau tôi."

Lâm Miểu Miểu nghiêm túc gật đầu, động tác tiếp theo của Vương Cường rất chậm rãi, lại nhanh nhẹn như mãnh hổ sổng chuồng, một bước nhảy ra ngoài, Lâm Miểu Miểu theo sát phía sau. Tầng thượng có một nửa là sân bóng, ngoài ra có một góc để dụng cụ nhựa bỏ đi xếp chồng chất, những chỗ khác liếc qua là thấy hết.

Mục đích của Vương Cường chính là đống phế liệu chất lên tít cao kia, đó là nơi duy nhất trên sân thượng có thể ẩn núp, lúc anh ta xông ra sân thượng, động tác mau lẹ hoàn toàn không giống một người đàn ông trung niên, Lâm Miểu Miểu theo sát phía sau anh ta, cái đầu không ngừng chuyển động quan sát bốn phía.

"Không có ai." Vương Cường cau mày nói, sau đó lại chạy về phía cửa ra sân thượng.

Lâm Miểu Miểu chạy theo sát, đến lối vào, vẻ mặt của cả Vương Cường lẫn Lâm Miểu Miểu đều biến đổi, cánh cửa sắt không biết lúc nào đã đóng lại không một tiếng động, Lâm Miểu Miểu đi sau, cô nhớ rất rõ, mình đã mở bung cửa, mặc dù bây giờ có gió, nhưng không mạnh đến mức thổi một cánh cửa sắt đóng lại, cho dù gió thổi đi nữa, cũng phải phát ra âm thanh cửa sắt va đập. Khả năng lớn nhất là có người cố ý đóng lại.

Vương Cường nhanh nhẹn tiến lên vài bước, một cước đạp lên cửa, cửa bật ra.

Vẻ mặt hai người đều có phần bất ngờ, vốn tưởng rằng sau khi ra sân thượng cửa sắt bị người ta khóa lại, hóa ra chỉ khép hờ, không hề khóa.

Như vậy là có mục đích gì? Có cần thiết hay không?

Rất nhanh, Lâm Miểu Miểu đã biết mục đích của người đó, một mảnh giấy màu trắng từ trên cửa sắt rơi xuống, Vương Cường khom lưng nhặt lên, lật đi lật lại quan sát hai lần mới đưa cho cô.

Trên mặt giấy có bản kê đơn thuốc, trên đó viết tên một số loại thuốc, mặt sau là chữ, nét chữ ngay ngắn.

"Có người muốn giết tôi, tôi không tin ai cả, muốn biết sự thật, cô chỉ được đến một mình. Mười lăm giờ, Tượng David, quảng trường Tân Thế Kỷ."

Sau khi Lâm Miểu Miểu xem xong, đưa lại mảnh giấy cho Vương Cường, lúc Vương Cường nhận mảnh giấy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, giống như nghĩ tới điều gì, mắng một câu "Là người phụ nữ kia", rồi lập tức chạy về phía cửa cầu thang, Lâm Miểu Miểu cũng chạy theo, vẻ mặt nghiêm trọng.

Đẩy cánh cửa nhỏ màu xanh ở lối thoát hiểm, trở lại hành lang bệnh viện, trên sàn hàng lang, vang lên tiếng bước chân mất trật tự, cùng với tiếng chuông điện thoại bất ngờ đổ vang.

Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Miểu Miểu giật mình hoảng hốt, nhưng một giây kế tiếp nét mặt lại thả lỏng, là Tông Chính gọi đến, anh đã đến Bệnh viện thứ 3, hỏi cô đang ở đâu.

Lâm Miểu Miểu nói trọng điểm sự việc một lần, bước chân vẫn đuổi theo Vương Cường băng qua hành lang, đi tới chỗ thang máy, thang máy báo đang xuống tầng một.

Vương Cường lại chửi tục một câu, ấn liên tục nút thang máy mấy lần, lại chạy đến ấn nút thang máy bên cạnh, thang máy này đã đến tầng ba, trong khoảng thời gian hai người chờ thang máy, Lâm Miểu Miểu mới có cơ hội hỏi, đã xảy ra chuyện gì.

"Cô còn nhớ vị bác sĩ đi chung thang máy với chúng ta không?"

Lâm Miểu Miểu gật đầu, Vương Cường tức tối giải thích: "Nét chữ trên mảnh giấy kia giống nét chữ một người phụ nữ, mà quan trọng nhất là, ở trong thang máy người phụ nữ kia từ đầu đến cuối đều cúi đầu xem đơn thuốc trong tay, không thấy được khuôn mặt, lúc đó tôi đã cảm thấy có gì đó khác thường, bây giờ mới nghĩ ra, tầng cao nhất của bệnh viện này chỉ để thiết bị y tế, mà bà ta lại cầm đơn thuốc viết viết gì đó."

Vương Cường mở mảnh giấy trong tay, mặt sau viết mấy hàng chữ, mặt trước là hóa đơn thuốc.

Thang máy rất nhanh đã đến tầng cao nhất, bên trong không có ai, sau khi hai người đi vào, giữa chừng ngừng lại mấy lần mới đến được tầng một, ra khỏi cửa thang máy, phòng khám bệnh nào cũng có người, cho nên không thể tìm được người phụ nữ kia từ trong này.

Vương Cường lại quay lại thang máy, thấy bên trong có lắp đặt camera giám sát, vẻ mặt mới hơi dịu đi một chút, Lâm Miểu Miểu thì ở cửa đại sảnh phòng khám tụ họp với Tông Chính, Tông Chính vừa nhìn thấy cô, mày nhíu chặt mới giãn ra nhưng ngay sau đó lại nhíu lại, anh kéo cô đến trước mặt mình, hỏi: "Có bị thương không?"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, Tông Chính thả cổ tay của cô ra, cười tức giận: "Lâm Miểu Miểu em giỏi thật đấy."

Lâm Miểu Miểu có phần xấu hổ, cô tự nhận có thể tự bảo vệ bản thân, hơn nữa cô cũng không phải đi một mình, Tông Chính không nói cô nữa, vì Vương Cường đã quay lại, vừa thuật lại tường tận chuyện đã xảy ra vừa đưa mảnh giấy kia cho Tông Chính, nói được một nửa, một nhóm người vừa đi vừa nói ở bộ phận an ninh của bệnh viện đã đến, muốn ra kiểm tra camera giám sát trong thang máy.

Mấy người không phải cảnh sát, đương nhiên không thể tùy ý xem camera giám sát của bệnh viện, sau khi bị đội trưởng đội bảo an từ chối, Vương Cường nghiêm mặt tìm một lý do đơn giản làm cho đối phương không cách nào khước từ.

Anh chỉ chỉ Lâm Miểu Miểu, dữ dằn nói với đội bảo an, "Nhẫn kim cương của cô này bị mất, giá trị một trăm triệu nhân dân tệ."

Lâm Miểu Miểu sờ sờ chiếc nhẫn trong túi, chẳng trách vừa rồi Vương Cường bảo cô tháo nhẫn xuống, sau đó cô lại bắt đầu cảm thán, vật này đắt thật đấy, đoán chừng bán cô cũng không đáng nhiều tiền đến vậy, nhưng sau đó trong lòng lại thấy ngọt lịm.

Cô theo bản năng liếc nhìn Tông Chính, Tông Chính dường như cũng có cảm ứng, đương nhiên anh vẫn đang tức giận, trừng mắt nhìn cô, đôi mắt toả ra tia sắc bén hung hãn.

"Một trăm triệu?" Đội trưởng đội bảo an nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, rõ ràng không thể nào tin được, nhưng nhìn cách ăn mặc của họ thì không phải người bình thường, Vương Cường lại nói thêm vài câu, ép đội trưởng đội bảo an bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, bảo người đi lấy camera giám sát.

Vương Cường rất nhanh đã tìm được người phụ nữ kia trong hình, thời gian trên camera giám sát là mười ba giờ, Lâm Miểu Miểu, Vương Cường và người phụ nữ kia lên tầng cao nhất, camera giám sát chỉ đặt ở hai chỗ, một cái trong thang máy, một cái ngoài cửa thang máy, sau khi Lâm Miểu Miểu và Vương Cường đi về phía lối thoát hiểm, không đến một phút, người phụ nữ kia lại xuất hiện ở cửa thang máy, sau đó bước nhanh về hướng của Lâm Miểu Miểu và Vương Cường.

Mấy phút sau, bà ta lại quay lại chỗ thang máy, đi thang máy xuống dưới, sau đó biến mất khỏi camera giám sát.

"Không quay được mặt, hình như bà ta nắm rất rõ vị trí của camera, cho nên luôn tránh thoát được." Vương Cường quay lại hỏi đội trưởng đội bảo an, trong bệnh viện có bác sĩ nào như vậy không.

Đội trưởng đội bảo an chần chừ không dám định đoạt, thứ nhất không quay được mặt của người phụ nữ này, thứ hai nếu quả thật đánh mất vật quý giá như vậy, kẻ trộm còn mặc áo bác sĩ, đến lúc đó bệnh viện cũng sẽ không thừa nhận.

Vương Cường sao chép lại một bản ghi hình, ba người cùng rời khỏi Bệnh viện thứ 3, lúc ra khỏi bệnh viện đã mười ba giờ bốn mươi tám phút. Quảng trường Tân Thế Kỷ không phải ở khu vực nội thành, mà là ở vùng ngoại thành, từ Bệnh viện thứ 3 đến đó, cả quãng đường cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, bây giờ gần đến giờ làm việc, tình hình giao thông ở gần Bệnh viện thứ 3 cũng không tốt, rất có thể còn bị tắc đường, sau khi mọi người không tìm được tin tức có ích, liền đi thẳng đến địa điểm gặp mặt kế tiếp.

Lâm Miểu Miểu vừa rời bệnh viện, đã lặng lẽ đeo lại nhẫn lên ngón tay, vật này đeo trên tay vẫn an toàn hơn. Trên xe chỉ có cô, Tông Chính, và lái xe, trừ lúc vừa gặp mặt, anh nói với cô hai câu, còn sau đó anh liền giữ bộ dáng không nóng không lạnh, không muốn để ý tới cô, Lâm Miểu Miểu im lặng một lúc rồi hỏi: "Gióng trống khua chiêng đi như vậy, đối phương có thể sẽ không ra gặp mặt." Giống như lần đầu tiên, để lại tờ giấy liền đi mất.

"Thì sao đây? Em muốn đi một mình, hử?" Tông Chính liếc nhìn cô, không khách khí giễu cợt, "Cho rằng mình một lần vô địch thế giới đã trở thành siêu nhân ư?"

Lâm Miểu Miểu hết chỗ nói rồi, mặc dù cô không trở thành siêu nhân, nhưng cũng không phải người thường, huống hồ cô tự nhận có thể bảo vệ bản thân hoàn toàn không có vấn đề.

Cô tìm lại tin nhắn kia từ trong điện thoại, cảm xúc phập phồng. Lý Yên chết như thế nào, trong báo cáo khám nghiệm tử thi viết nguyên nhân cái chết là do não bộ bị thương nặng dẫn đến tử vong. Khi cô cũng gặp tai nạn, ngày đó đột nhiên nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Lý Yên, nhưng đã qua hai mươi năm, tất cả chứng cứ và manh mối đều đã bị thời gian vùi lấp, đến hôm nay lại có biến chuyển mới.

Những lời này tiết lộ rõ một thông tin, tai nạn giao thông của Lý Yên, cái chết của bà, là do người khác gây ra.

Cô nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi, trên mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, tay của Tông Chính đặt lên tay cô, sau đó nắm thật chặt.

"Đừng lo, bất cứ chuyện gì rồi cũng sẽ có một ngày được làm sáng tỏ."

Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, hỏi ngược lại: "Sẽ có một ngày sáng tỏ ư? Lại phải qua hai mươi năm nữa sao?" Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, "Tông Chính, đến bây giờ em vẫn chưa làm được chuyện gì cho bà, đây là việc duy nhất em có thể làm cho mẹ của mình."

Anh yên lặng nhìn cô, cũng không lên tiếng, qua một lúc lâu mới nói, "Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng anh lại không muốn em bị thương."

"Chuyện rốt cuộc là như thế nào, chúng ta không ai biết. Người phụ nữ kia nói có người muốn giết bà ta, bà ta không tin bất kỳ ai, cho nên mới đến tìm em, có thể những gì bà ta nói là thật chăng?"

Tông Chính nhíu mày, có chút bực tức với sự cố chấp này của Lâm Miểu Miểu, "Tại sao nhất định phải gặp mặt một mình em, nếu bà ta chỉ đơn thuần muốn nói ra sự thật, một cú điện thoại, một mẩu tin nhắn là có thể nói rõ ràng, tại sao phải gặp mặt một mình em cơ chứ?"

Lâm Miểu Miểu cũng nghĩ mãi không ra vì sao bà ta chỉ muốn gặp một mình cô, lúc mới nhận được tin nhắn đó, cô cảm thấy có thể bà ta muốn dẫn cô đến một nơi nào đó, nhưng bây giờ cô đã không thể xác định, có lẽ người phụ nữ kia có ẩn tình.

"Nếu là một cái bẫy thật, vậy hiện tại bà ta thấy em thông báo cho anh, sao vẫn còn muốn hẹn gặp lần nữa?"

"Nếu như không phải bẫy, tại sao bà ta không dám đường đường chính chính đến gặp em? Mà cứ phải thần thần bí bí như vậy?"

Cô muốn thử một mình gặp người phụ nữ kia, nhưng Tông Chính lại cương quyết không đồng ý, hai người đều có lý do của mình, ai cũng không thuyết phục được đối phương, mãi tới khi đến quảng trường Tân Thế Kỷ vẫn còn đang tranh luận vấn đề này.

Đoàn người dừng xe ra khỏi bãi đỗ xe, Quảng trường Tân Thế Kỷ năm ngoái vừa xây dựng xong, bên cạnh có một con sông chảy quanh, hoàn cảnh môi trường rất tốt, vào buổi chiều trên quảng trường có nhiều người dân tới uống trà phơi nắng, cho nên người khá đông, đặc biệt hôm nay còn là cuối tuần.

Hỏi thăm người qua đường, mọi người tìm được địa điểm gặp mặt, Tượng David(1). Lâm Miểu Miểu ngồi trên ghế dài cách Tượng David mấy mét, Tông Chính và Vương Cường ngồi xuống bàn giả vờ làm người qua đường ngồi uống trà, đánh cờ.

Lâm Miểu Miểu không nói chỉ nghĩ, mấy người đàn ông cao lớn, lại mặc âu phục đen giống nhau, bề ngoài không ăn khớp với nơi quảng trường thư thái này, như vậy mà còn muốn đóng giả làm người đi đường? Chính cô cũng nhìn không được, liệu người phụ nữ khôn khéo cẩn thận ấy có đến hay không? Cô nghi ngờ. Mà thái độ của Tông Chính đợi người đó đến lại rất ung dung.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, lúc gần mười lăm giờ, cô gần như có thể nghe thấy âm thanh nhè nhẹ tích tắc của kim giây.

Mười lăm giờ.

Không ai đến.

Bọn người Tông Chính và Vương Cường đứng lên, nhìn về phía cô, Lâm Miểu Miểu lắc đầu, đang lúc thất vọng, điện thoại bỗng vang lên, là một tin nhắn, dãy số lần này hoàn toàn không giống lần đầu tiên.

"Mười sáu giờ, khách sạn Hynix, phòng 1201. Một mình cô đến, đây là lần cuối cùng. Nếu như cô lo lắng, có thể bảo bọn họ đợi ở tầng 11, nhưng không thể lên tầng 12, bằng không tôi sẽ không xuất hiện."

Chú thích:

(1) Tượng David là một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv