Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 2: Ai là con mồi



Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm Miểu Miểu rất nhanh vang lên: “Tôi muốn cùng anh đặt phòng, anh muốn cái gì?”

“Khụ khụ……”

“Phốc……”

Mọi người luôn trông chờ sự tình phát triển, toàn bằng loại biểu tình kỳ quái giống nhau, đây là cô gái tên gọi Nina có tính cách rất đặc biệt sao, giọng nói bình thản hời hợt này, trong nháy mắt khiến mọi người nảy sinh cái loại rung động nhất thời một cách mãnh liệt, bên cạnh đã có người cười lên, giễu cợt nói: “Tông thiếu, người ta hỏi anh muốn làm gì kìa?”

Tông Chính bị một câu của Lâm Miểu Miểu chất vấn lửa giận bốc lên, cười gằn một tiếng, còn không đợi câu trả lời, Lâm Miểu Miểu đã ung dung truy hỏi tiếp: “Anh muốn làm gì?”

Tông Chính nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Miểu Miểu ngày càng lạnh, người phụ nữ này chẳng lẽ muốn dùng loại phương pháp này, thu hút sự chú ý của anh, rất tốt, cô ta đã thành công.

Mắt thấy sắc mặt Tông Chính ngày càng khó coi, Đỗ Thiếu Khiêm nhìn chằm chằm hai người này, nhao nhao nhìn có chút hả hê(1) cười lên, Tông Chính lạnh lùng liếc mắt lướt qua mọi người, Đỗ Thiếu Khiêm nhe răng cười: “Giá trị con người Tông thiếu, chúng ta có thể hỗ trợ tính toán thật tốt!”

Đỗ Thiếu Khiêm bộ dạng giống như dùng điện thoại tính toán, còn cố ý hỏi Cố Khải: “Ê, cậu nói Tông Chính sẽ không phải là xử nam chứ? Đêm đầu tiên này phải trở mình lên trên vài lần rồi!”

Tông Chính mặt mày u ám ngồi không yên, bình thường anh cũng châm chọc Đỗ Thiếu Khiêm không ít, Đỗ Thiếu Khiêm thật vất vả mới bắt được cơ hội, còn không tìm mọi cách chế giễu? Tông Chính đột nhiên đứng dậy, tiến lên từng bước dùng sức khóa trụ cổ tay mảnh khảnh của Lâm Miểu Miểu, đi về phía cửa, Lâm Miểu Miểu bị anh kéo đi lảo đảo một chút, lại ngoan ngoãn theo sát bước chân của anh dời khỏi gian phòng.

Đỗ Thiếu Khiêm chán muốn chết mặt dày đi theo xem một chút việc phát sinh tiếp theo, nhưng lại bị con mắt lạnh lẽo của Tông Chính lườm cho phải quay trở lại, Đỗ Thiếu Khiêm vuốt cằm dưới, nhịn không được hỏi xung quanh: “Mọi người đoán xem Tông Chính vẫn còn là xử nam hay không? Tuy rằng trước đây cậu ta và Trương Vy sống chung mấy năm, nhưng Đỗ Chính đối với Trương Vy thái độ gì, chúng ta cũng biết, ……lại quay lại nói, các em gái bây giờ đều như vậy……, dũng mãnh?”

Trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm lúc đầu còn rất tiếc nuối buồn bực, nhưng vừa nãy dùng lời lẽ bức Tông Chính đến khuôn mặt cũng đen lại, Đỗ Thiếu Khiêm liền dễ chịu hẳn, gần đây Tông Chính đặc biệt không vui, xem như hắn đem người tặng cho Tông Chính, giúp Tông Chính giải sầu, xoa dịu tâm tình một chút.

Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính túm đến một góc không người, Tông Chính mới thả cổ tay của cô ra, ánh mắt sắc bén bước từng bước tới gần, đem cô hạn chế trong góc phòng nhỏ hẹp mà tối tăm.

Ánh mắt Tông Chính giống như lưỡi dao, cắt từng miếng trên khuôn mặt tinh tế của Lâm Miểu Miểu, con ngươi của cô rất đen, tựa như chứa một viên ngọc bích đen sáng long lanh, ánh mắt cực kỳ trong suốt, hai người nhìn nhau chừng ba phút đồng hồ, Tông Chính mới lạnh lùng hỏi, “Cô muốn theo tôi đặt phòng?”

Lâm Miểu Miểu lạnh lùng đáp một tiếng.

Tông Chính xem xét kỹ khuôn mặt còn khá ít tuổi, “Thành niên chưa?”

“Thành niên rồi.”

Khóe môi Tông Chính nhếch lên một tia đùa cợt ác ý, giọng điệu của anh cực kỳ ngả ngớn, “Đáng tiếc, tôi chỉ lên giường cùng xử nữ, cô phải sao?”

Ánh mắt của Lâm Miểu Miểu khẽ nhúc nhích, đối mặt với loại câu hỏi có hàm ý nhục nhã này, giữa hàng lông mày của cô nhíu lại một chút, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước, “Tôi phải.”

“Cô nói phải thì là phải sao?” Giọng điệu của Tông Chính càng biểu đạt sự mỉa mai, đưa tay đặt vào sườn mặt của cô, gần như khóa Lâm Miểu Miểu vào giữa anh và vách tường.

Trong lòng Lâm Miểu Miểu có vài phần mất tự nhiên, cô và hắn dựa vào nhau quá gần, hơi thở nóng bỏng của hắn toàn bộ lướt trên gương mặt của cô, khiến mặt của cô có chút ngứa ngáy. Cô nhẹ nhàng rủ đôi mắt xuống, che giấu sự không thoải mái vì cùng đàn ông xa lạ tiếp xúc.

“Muốn kiểm tra không?”

“Bây giờ?” Tông Chính hất lông mày, thanh âm có phần thờ ơ, tầm mắt của anh dao động trên mặt ngực đùi của Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu lùi lại phía sau, sau lưng chạm vào vách tường lạnh băng, cô không thích ánh mắt Tông Chính nhìn mình, trắng trợn, giống như người thợ săn xem xét kỹ con mồi của mình, tràn đầy ý chí giành thắng lợi.

Lâm Miểu Miểu giấu diếm thanh sắc điều chỉnh hô hấp một chút, lẳng lặng nhìn Tông Chính, “Không dám sao?”

Thanh âm của cô vẫn bình tĩnh như trước, vẻ mặt cũng rất bình thản, ngay cả một chút hứng thú châm chọc đều không có, nhưng Tông Chính lại từ trong ba chữ đó, nghe ra sự khiêu khích vô hạn.

Tông Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô đột nhiên nở nụ cười, cái vẻ tươi cười của anh vào ban đêm u tối lại chẳng khác gì ban ngày vậy, vô cùng khoa trương và tự tin, đôi mắt của anh tựa như có vì sao đang chuyển động, ánh sáng rực rỡ trong vẻ tươi cười và đôi mắt thoải mái này, làm cho khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh dưới ánh sáng mờ tối, trở lên đẹp đẽ lạ thường, giống như vị thần cổ Hy Lạp từ trong bức tranh bước ra.

Lâm Miểu Miểu chăm chú nhìn vào dáng vẻ tươi cười của anh có chút ngây người, vẻ tươi cười này chẳng khác nào ánh mặt trời chói chang mang theo hào quang sâu thăm thẳm, khiến cho cô bỗng nhiên nghĩ đến tiền tài và thế lực to lớn đại diện đứng đằng sau lưng anh. Chắc là chỉ có thiên chi kiêu tử(2) như vậy, mới có thể có dáng vẻ tươi cười hiển nhiên ở nơi cao nhất đến cực điểm thế này.

Tông Chính từ từ thu lại vẻ tươi cười, giống như diều hâu nhìn xuống Lâm Miểu Miểu, cho dù biết rõ là phép khích tướng, e rằng trên thế giới, bất luận người đàn ông nào đều sẽ không lảng tránh sự khiêu khích thế này, anh một người đàn ông còn sợ một người phụ nữ? Chuyện cười!

Có lẽ anh thực sự cần một người phụ nữ, buông xuống một chút ưu tư dồn nén trong lòng? Mà người phụ nữ này ngoại trừ ngực nhỏ một chút, còn lại tất cả đều rất phù hợp với sở thích của anh.

“Bất kể cô có mục đích gì......”

Tông Chính dùng lại vài giây, đưa tay nắm lấy cằm của cô, đem mặt của cô ngẩng lên.

Thanh âm của anh trầm thấp mà ngạo mạn, giống như tuyên cáo của bậc đế vương, “Như cô, mong muốn!”

Đỗ Thiếu Khiêm nhìn bóng lưng Tông Chính và Lâm Miểu Miểu dời khỏi, trong lòng tức giận nói: “Mẹ kiếp! Nhanh như vậy! Mới có mấy phút mà thôi, tốc độ nướng này cũng quá nhanh đi!”

Cố Khải vỗ vỗ bả vai của Đỗ Thiếu Khiêm, “Cái việc này, cậu ao ước mà không được!”

Trong đêm cuối tháng 4, gió đêm vẫn còn mang theo ít hơi lạnh cuối xuân, vừa mới ra cửa, Tông Chính bất thình lình nghiêng đầu hỏi một câu: “Lạnh không?”

Vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu có hơi dừng lại giây lát, trước thái độ Tông Chính thể hiện ra ngoài cũng không thể nào có ý tốt, sau cùng Tông Chính bằng lòng theo cô đi đặt phòng, Lâm Miểu Miểu đã có phần bất ngờ, cô ngước mắt nhìn Tông Chính một cái, ngữ khí lãnh đạm: “Vẫn tốt.”

Áo vét Tông Chính cầm trông tay mở ra, choàng lên người Lâm Miểu Miểu, bả vai và thân trên của Lâm Miểu Miểu bất chợt ấm áp, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tông Chính, vì ngược phía ánh sáng, đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, một đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi mắt sáng lưu chuyển, giấu đi ánh mắt bá đạo tràn đầy tính xâm lược.

Tông Chính đi phía trước, Lâm Miểu Miểu khoác tây trang của anh đi phía sau hai bước.

Đến trước xe, Tông Chính quay đầu liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, cô khoác áo vét của anh, giống như trẻ em đang mặc quần áo người lớn, tâm trạng của Tông Chính bỗng tốt hẳn lên, cô gái này tuy rằng hơi lãnh đạm, còn có tật xấu cau mày nhăn mặt, nhưng nhìn kỹ xuống, cũng có chỗ đáng yêu, nhất là lúc này, bỗng nhiên khiến anh không hiểu tự dưng có một cỗ nhiệt nóng trong lòng.

Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phố Kim Chung Hà màn đêm buông xuống, chẳng khác nào một viên minh châu trong bụi cỏ rơi vào bóng tối, đèn đường cùng đèn trang trí hòa lẫn vào nhau, nhưng không thấy sáng rõ, ánh đèn say mê không cách nào chiếu rọi hết mọi ngóc ngách, mà bóng tối ở khắp những nơi đó, lại khiến cho con phố này toát ra sự mê hoặc chết người.

Phố Kim Chung Hà không chỉ dừng lại là một con phố lớn, mà là cả một khu vực, đằng sau con phố này tập hợp quán bar, hội sở, nhà hàng đủ loại, hiển nhiên cũng không ít quán rượu, từ bãi đỗ xe của “Mộ Sắc Sâm Lâm” đi ra, năm sáu phút đã đến một khách sạn.

Tông Chính dùng thẻ phòng mở cửa, chờ Lâm Miểu Miểu đi vào trong, anh đóng cửa lại, mạnh mẽ dùng sức đem Lâm Miểu Miểu kéo vào trong lòng.

Cơ thể Lâm Miểu Miểu bị lôi kéo đụng vào lồng ngực của Tông Chính, nhưng vẻ mặt lại không chút kinh hoảng.

Tông Chính đem theo Lâm Miểu Miểu trong ngực xoay người một cái, vị trí hai người đổi ngược lại, sau lưng Lâm Miểu Miểu bị anh đẩy đụng vào trên cửa, Tông Chính dùng một tay kéo cà vạt, hướng Lâm Miểu Miểu lộ ra vẻ tươi cười tàn khốc, dáng vẻ này giống như người thợ săn dán mắt nhìn vào con mồi sập bẫy, đứng trên cao nhìn xuống mà lại ở tình thế bắt buộc.

Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh cũng cười, như thấy lại được ánh mặt trời, Tông Chính thấy dáng vẻ tươi cười bỗng như hoa nở của Lâm Miểu Miểu, làm cho hơi giật mình, trong lòng chợt hiện lên một tia sáng, thì ra cô ta cũng biết cười, chẳng qua còn không chờ Tông Chính trả lời điều gì, bụng dưới lại đột nhiên nhận được một đòn nghiêm trọng.

Lâm Miểu Miểu gập một chân, đá vào bụng dưới của Tông Chính, Tông Chính bị đá phải liên tiếp lùi về sau 2 bước, anh khom lưng ôm bụng rên lên một tiếng, rất nhanh từ trong kinh sợ tìm về lý trí, anh ngẩng đầu trợn tròn mắt, vừa muốn mở miệng giận dữ trách mắng, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho anh không kịp thể hiện ra bất cứ phản ứng nào, nửa thân mình của Lâm Miểu Miểu đã bay lên không, một cái chân thon dài thẳng tắp giống như tia chớp, đánh về phía sau gáy của anh.

Thân phận thợ săn và con mồi, trong khoảnh khắc thay đổi!

“Bang——“ Thân thể Tông Chính cao tới 1m8, nặng nề đập trên mặt đất, sự nổi giận trên khuôn mặt anh dần dần mất đi theo ý thức của đại não, đến cuối cùng trở về sự bình lặng.

Đợi sau khi Tông Chính bất tỉnh, Lâm Miểu Miểu kéo người lên trên giường, rất nhanh nhoài người về phía trước cởi quần áo Tông Chính, sau đó lấy ra máy ảnh trong túi nhỏ của mình, tách tách chụp lại, một lúc chụp hơn mười kiểu, Lâm Miểu Miểu mới thu tay, bỏ lại Tông Chính hôn mê bất tỉnh, nghênh ngang dời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

P/S: Trước hết nói một chút về thân thế của nữ chính, là con gái tư sinh, nhưng ta chưa từng nói mẹ nàng là tiểu tam!!

Về thân thế của nữ chính, cái này nhanh phải 40 chương mới có thể chầm chậm vạch trần chân tướng năm đó.

Nữ chính là con gái tư sinh, nhưng mẹ của nàng Lý Yên cũng không phải tiểu tam.

Bởi vì bố trí tình tiết trong này dẫn ra một số nhân vật, ta để lộ trước tình tiết, 19 năm trước, cô gái nông thôn Lý Yên 16 tuổi đi đến Z thị, sau đó xảy ra một loạt sự cố, bị người ta đưa lên giường của Lâm Thế**, nên xem là bị**, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện, cô lặng lẽ mà trở về quê, đợi đến lúc biết mình mang thai, đã được mấy tháng rồi…

Cuối cùng cô vẫn quyết định sinh đứa bé.

Cái khác thì không nói nhiều, hi vọng có độc giả xem xong sẽ bình luận.

Lúc gửi bài vẫn thấp thỏm lo âu, thử đề tài không quá am hiểu.

Vẫn luôn cho rằng tình yêu và hôn nhân có gì tốt để viết cơ chứ? XX nói chính là sau khi cưới nam chính sủng nữ chính a BALABALA……

Nhưng……

Một câu không thể đem ra hơn nha.

Từ đây, hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống tính phúc không biết xấu hổ không biết thẹn thùng!

Hắc!

Chú thích:

(1): 幸灾乐祸: cười trên nỗi đau của người khác, vui sướng khi thấy người ta gặp tai họa.

(2): 天之骄子: con cưng của trời, được trời hậu đãi, người được xem trọng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv