- Ba ba...
-...
- Ba ơi...
Du mở đôi mắt mệt mỏi ra, dường như có tiếng ai đó vừa gọi cậu thì phải. Kì lạ thật nha, chẳng phải là cậu đang ở chỗ của vị thần kia để xin được sống lại hay sao? Ở đây còn có thêm ai nữa à?
- Ai? Ai vậy? - Không đúng, khung cảnh xung quanh kì lạ quá, mờ mờ ảo ảo, phủ đầy khói sương.
- Là con đây, ba ba! - Một đứa nhỏ đang ngồi đối diện với Du, mỉm cười.
- Con có thể nói sao?
- Đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn, ba nhỉ...
- Ừ ha! - Du có chút khó hiểu - Lại đây cho ba ôm con nào.
Đứa trẻ ngoan ngoãn ngay lập tức để ba nó ôm lấy. Thì ra, con của cậu là một bé trai.
- Xin lỗi con, ba không nên đưa con đến thế giới này...
- Không sao đâu ạ! Bây giờ chúng ta đã có thể sửa được sai lầm ấy rồi mà.
-...
- Ba ơi, con có thể biết được mẹ yêu ba nhiều như thế nào đấy.
Đứa trẻ cười, một nụ cười hồn nhiên, non nớt đến đau lòng...
- Con trai ngốc, ai cần con để ý những chuyện này?
- Mẹ sẽ rất vui nếu như người sống lại là ba ba đó! - Cậu nhóc mỉm cười - Nhưng mà...
Nếu cơ hội này bị con cướp mất thì sao?
- Nhưng gì chứ, ba sẵn sàng nhường chỗ cho con! - Du hôn con trai, hạnh phúc nói.
- Con...
- Không nói nữa, một chút nữa đây, cơ hội thuộc về ai thì sau này người đó phải cố gắng làm cho mẹ luôn hạnh phúc, vui vẻ, có biết không?
- Được ạ! - Đứa nhỏ giơ ngón tay út bé xíu ra, lập ngay với ba nó một giao ước.
*
Thân xác của người mà cả hai sắp phải nhập vào kia rồi. Bởi vì đó chỉ là một con người bình thường nên hồn phách đã được siêu thoát ngay sau lúc mất đi, chứ không như Du - một hồn ma cứ mãi hữu danh vô thực.
Báo hại là kéo theo cả đứa nhỏ vô tội đáng yêu kia nữa...
Vị thần Chủ quản Linh hồn đã ưu ái giúp cậu giành được cơ hội lần này, có lẽ là do ông cảm thấy động lòng với tình yêu của cậu dành cho cô gái kia chăng?
Nhưng, chính vị thần quyền năng ấy cũng không thể khống chế được để cơ hội hoàn toàn thuộc về cậu. Quy luật cuộc sống luôn là thế: Mạnh được yếu thua!
- Sẵn sàng rồi chứ con trai? - Du bế con mình trên tay, mỉm cười.
- Rồi ạ, con yêu ba nhiều lắm. Nếu người sống lại là ba ba thì nhớ nói với mẹ rằng: con cũng yêu mẹ thật nhiều đó nha... - Đứa trẻ kia nói thật nhanh, như rằng cậu sợ thời gian quá ngắn ngủi.
- Ba biết rồi, yêu con... - Du hôn con trai, cậu đang cố gắng ghi nhớ thật kĩ khuôn mặt đáng yêu, xinh xắn này.
- Đến giờ rồi đấy! - Tiếng vị thần cao quý chợt vang lên, phá tan bầu không khí đang có phần ngưng đọng - Đã chuẩn bị rồi chứ?
Du lại hôn lên đôi má non mềm của con mình một lần, cậu yêu thằng bé biết bao...
Tiếc thay, họ không có duyên làm ba con ở kiếp này!
*
- May ơi, việc gì mà con phải lo lắng như thế? Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà... - Thấy con gái cứ bồn chồn không yên, Mie xót xa nói.
- Mẹ, rồi ai sẽ trở về đây? - Cô đưa đôi mắt u buồn lên nhìn mẹ - Mất ai con cũng không muốn...
Rồi May bất giác đặt tay lên bụng, vì sao lúc này cảm giác lại lạ lùng như thế? Có phải hay không, đứa nhỏ đã đi rồi?
Lòng cô đau nhói, nơi này không còn đứa nhỏ nữa, bản thân chợt cảm thấy có chút không quen...
- Con đừng buồn nữa, dù cho người trở về kia là ai thì cũng rất tốt mà, không phải sao?
Từ phía xa có dáng người đi lại, cánh cửa cổng lập tức mở ra...
- Về rồi! Về rồi! - Tiếng ai đó kêu lên, đủ để May giật mình.
- Mẹ...
- Đây là?
Phải, trước mặt mọi người giờ đây có lẽ là đứa nhỏ ấy. Vậy là Du...
- Con đấy ư? Thế còn ba con, đâu rồi? - May vui mừng, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó nhói đau.
- Con đã thắng, thắng trong cuộc chạy đua giành lấy sự sống kia! - Đứa trẻ mỉm cười, ôm chầm lấy May.
Không phải là rất tốt hay sao? Ai sống lại mà chả được. Nhưng, tại sao May lại cảm thấy hụt hẫng quá?
Du! Em đâu rồi?