Du vừa lái xe vừa vu vơ hát. Những giai điệu chẳng có trật tự cứ thế được cất lên. May ngoài việc còn hơi tức về sự việc lúc sáng thì cô thấy Du lúc nào cũng đáng yêu.
- Vẫn còn giận em à?
- Không có...
- Thế sao không nói chuyện?
- Biết nói gì đây?
- Chị biết không? Chỉ cần được ôm chị thôi, với em đó quả là một ước mơ thật xa xỉ.
Câu nói đó làm May giật mình, ý Du là bản thân cậu sẽ trở nên thật vô dụng khi là một hồn ma. Đúng thật là cô đã sai khi cứ mãi giận Du như vậy. Ban đầu chỉ định chọc cậu một chút thôi, ai ngờ cậu trả đũa lại quá hay. Thế là giận. Chứ thật ra, lúc nhận ra có đôi bàn tay đang ôm mình chặt như thế, có ai biết được May đã hạnh phúc biết chừng nào?
- Xin lỗi May, đừng giận em nữa nhé! - Du lại nói, câu nói đó đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Không hiểu sao May lại trả lời bằng hành động: ôm Du. Một cái ôm vừa đủ để cậu giật mình, suýt chút nữa thì lạc tay lái.
- Chị làm gì đấy?
- Đừng nói xin lỗi mà. Chị đã sai khi cứ trẻ con mãi như thế.
- Chị hiểu là được rồi. Đừng ép mình phải làm vậy. - Du nhìn cô và mỉm cười.
- Ngay cả khi chị cảm thấy thích thú với nó sao?
- Sao cơ? Chị vừa nói gì?
- Tập trung lái xe đi nào. Đừng hỏi mãi thế chứ!
- Sao lại lảng đi như vậy nhỉ? - Du vỗ nhẹ vào lưng cô mỉm cười.
*
- Giờ chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?
- Về ký túc xá của chị. Giờ thì chị có thể làm sáng tỏ việc lúc trước chỉ đi ra ngoài có một mình rồi đấy! - Du nháy mắt.
- Ừ, phải ha.
Và rồi chiếc xe dừng lại trước cổng ký túc xá. Thanh và Lam đi ra giúp dìu cô xuống xe.
- Em chào hai chị! - Du bước ra.
- Chào cậu! - Thanh nói và nhìn sang May - Mọi chuyện là vậy phải không?
Lúc May đang lúng túng không biết nói gì thì Du bẽn lẽn:
- Em đưa chị May về đây. Phiền hai chị chăm sóc chị ấy nhé!
- Cậu trông May làm sao mà để cậu ấy bị thành ra thế này hở? - Lam chọc.
- Vâng, xin lỗi ạ! - Rồi cậu quay sang May - Chị chắc là sẽ ổn chứ?
- Uhm, được mà. Em về đi! - May xua tay.
- Vậy thì em về nhé! Tạm biệt. - Du đeo lại chiếc kính và đi ra xe.
- Tạm biệt cậu nhóc!
Hai cô bạn dìu May vào, vừa đi vừa chọc:
- Tớ không nghĩ là cậu lại thích các nhóc nhỏ tuổi.
- Trông đẹp trai đấy chứ.
- Còn có vẻ rất kinh tế nữa.
- Các cậu đừng chọc tớ thế mà!
- Xem kìa, xấu hổ rồi nha!
Họ nói Du đẹp trai, ở chỗ nào nhỉ? May không biết và có suy nghĩ mãi cũng không biết, là cậu đẹp thật ư? Có lẽ là do ngắm nhiều thành quen, đến nỗi May đã không còn nhận ra rằng cậu đặc biệt ở điểm nào nữa?
Sẽ ra sao khi mọi người biết được, người mà họ đã khen không tiếc lời kia, thực chất là một hồn ma, không hơn không kém?
*
Hôm nay là lần đầu tiên May được Du đưa đi học bằng xe hơi ở đây. Ánh mắt của toàn trường dán vào May khi thấy Du bước ra từ chiếc xe sang trọng ấy. Cậu định bế May vào lớp nhưng cô lại xấu hổ:
- Mọi người đang nhìn đấy! Chị ổn rồi, có thể đi được mà.
- Chị chắc chứ?
May bước xuống thật chậm với cái chân vẫn còn đau. Những cô bạn nữ sinh tốt bụng đi ra giúp một tay dìu cô vào lớp.
Thế là mọi người bao quanh lại hỏi thăm May và hỏi về Du. Tất cả họ dường như rất hứng thú với chuyện của cô nữ sinh dễ thương này. Cô cảm thấy rất ngại, chẳng biết trả lời làm sao. Bỗng có tiếng đập bàn từ cuối lớp:
- Này! Các cậu sao cứ thích hỏi về chuyện riêng tư của người khác thế? - Là giọng của một bạn nam.
- Nè, lớp trưởng Minh An! Bọn tớ chỉ muốn quan tâm cậu ấy một tí thôi mà. - Một bạn nữ nói - Đâu liên quan gì đến cậu?
- Nhưng tớ thấy các cậu hỏi quá xa rồi đấy!
- Thôi nào mọi người! Cho tớ xin đi. Chúng ta cùng là bạn với nhau cả mà! - May lên tiếng can ngăn.
Mọi người không muốn làm cô khó xử nên ai nấy đều trở về chỗ ngồi của mình. Giờ học cũng bắt đầu sau đó.
Lớp trưởng? May nghĩ con người này sao mà khó gần quá đi!