Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cảm xúc không rõ: “Em biết mà, anh sẽ không đến mức bát cẩn như vậy, biện pháp an toàn vẫn sẽ làm.”
Trần Mộng Dao không có tiếp thêm lời. Cô tổn thương không nổi anh, đây cũng chỉ là khiến mình ngột ngạt thêm.
Càng tới gần đích đến nội tâm cô càng không giữ được thăng bằng. So cái khác cô không so nổi, so đời sống tình cảm, cô không muốn thua! Thời điểm đến dưới chung cư, cô cởi dây an toàn xong liền vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, tôi có bạn trai rồi, là kiểu mối quan hệ lâu dài. Nếu về sau có kết hôn, tôi nhất định sẽ phát thiếp mời cho anh.”
Nói xong, cô dương dương đắc ý đưa tay đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống xe. Một chân vừa bước ra cả người đã bị túm trở về trong xe. Gương mặt Kính Thiếu Khanh phóng đại ngay ở trước mắt cô. Ánh mắt kia…
Giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Một giây sau, anh chợt cười: “Sao nào? Kĩ thuật cậu ta tốt hơn anh?”
Cô có chút hoài nghi vừa rồi chỉ là nhìn lầm. Một giây trước anh ánh mắt còn đáng sợ như vậy, hiện tại lại khôi phục như bình thường…
Đối mặt với câu hỏi trần trụi như thế cô vừa thẹn lại giận: “Đúng! Như thế nào? Tốt hơn anh ngàn vạn lần!
Sau khi ở cạnh anh ấy tôi mới biết được cái gì gọi là hưởng thụ. Bây giờ được rồi chứ? Buông tay!”
Kính Thiếu Khanh không có buông ra, ngược lại kéo lấy cổ tay áo cô, nở nụ cười ái muội, chỉ là đáy mắt ẩn chứa tức giận: “Cảm giác của em sai rồi thì phải? Lâu không làm đều như thế, anh giúp em ôn lại một chút, sau đó em nói lại xem ai lợi hại hơn nhé…” Nói xong, anh điều chỉnh chỗ ngồi, ghế ngồi dần ngả bằng xuống.
Trần Mộng Dao giãy dụa lại bị anh gắt gao ấn xuống.
Ban đầu anh níu lấy sau tay áo cô, chậm rãi ma sát phần cỗ sau tai. Cô cảm giác tay của anh giống như mang theo dòng điện, khiến cô bắt an đến cực độ. Cô khẩn trương kêu lên: “Anh thả tôi ra! Nếu không tôi không khách khí đâu! Tôi thật sự sẽ động thủ đáy!”
Một tay khác của anh từ phía dưới vạt áo dò xét vào: “Phải không? Vậy cứ tới đi, trước kia là anh nhường em thôi. Nếu không đến cơ hội phản kháng em cũng không có.”
Cô đưa tay muốn tát lên gương mặt tuấn tú của anh nhưng theo động tác trên tay của anh, toàn thân cô lại mềm nhũn. Một bạt tai vốn dĩ mang theo khí thế hung hăng đến khi rơi vào trên mặt anh lại biến thành mềm nhữn, giống như đang vuốt ve anh. Cô vô ý thức rên nhẹ một tiếng, luống cuống lại ai oán nhìn anh: “Anh khốn nạn… Anh nhất định là có bệnh rồi!”
Dưới ánh sáng lờ mờ, Kính Thiếu Khanh sắc mặt trầm xuống. Bàn tay thăm dò vào trong quần áo cô càng thêm không kiêng nẻ gì cả. Thời điểm anh cúi đầu hôn lại bị cô quay đầu sang chỗ khác né tránh.
Thân thể của anh gần như không phát giác được mà cứng đờ, bóng tối che giấu một cách hoàn hảo sự cô đơn vụt lóe trong mắt anh, anh buông cô ra, ngồi ngay ngắn lại, mang theo một tia trêu chọc nói: “Em chưa ngủ với người khác, thân thể của em cũng sẽ không gạt được người. Không có bạn trai cũng không phải chuyện mắt mặt gì. Nếu em quá tịch mịch thì quay lại tìm anh. Anh cũng có thể miễn cưỡng suy xét một chút. Đều là người trưởng thành, không có gì phải ngượng ngùng cả. Dù sao chúng ta cũng “hiểu rõ ngọn ngành” nhau, kiểu gì cũng tốt hơn tìm một người xa lạ chứ?”
Trần Mộng Dao vội vàng chỉnh lý lại quần áo xốc xéch rồi xuống xe, dùng sức đóng lại cửa xe: “Quỷ mới cùng anh hiểu rõ ngọn ngành, không phải ai cũng sa đọa như anhl”
Không khí đột nhiên an tĩnh đến đáng sợ.
Không phải ai cũng sa đọa như anh…
Đây mới là lời thật lòng của cô? Cô vẫn luôn nghĩ như Vậy…
Trần Mộng Dao phát giác được lời nói của mình có chút quá đáng, quay người hốt hoảng chạy trốn. Muốn trách thì trách chính hắn, ai bảo anh lúc ở trong xe lại đối xử với cô như vậy? Còn nói những lời quá quất kia.
Trở lại chung cư, cô đói gần chét, náu một gói mì tôm rồi ăn như hồ đới ba năm.
An Nhã thấy tư thế như quỷ chết đói đầu thai của cô, nhịn không được hỏi: “Cô sao thế? Đi làm gì vậy?
Cũng không nhớ đến phải ăn hả?”
Trần Mộng Dao dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì… tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây. Bát đũa sáng mai thu dọn sau, cô cứ để đó không cần quản.”
Nằm ở trên giường, cô lăn qua lộn lại thế nào cũng đều không ngủ được. Luôn cảm thấy nói câu nói kia đối với Kính Thiếu Khanh thật quá đáng, có suy nghĩ đi xin lỗi song lại cảm thấy như vậy có chút mất mặt.
Cô gửi tin nhắn cho Ôn Ngôn xin giúp đỡ, đem quá trình đơn giản kể lại một lần, Ôn Ngôn rất nhanh đã trả lời: “Đã thấy mình quá đáng vậy cũng không cần keo kiệt một lời xin lỗi. Nếu không trong lòng cậu cũng sẽ một mực bát an, coi như vì khiến chính mình an tâm.
Nói lời xin lỗi cậu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Cái vòng này lớn như vậy, về sau cũng không phải không thấy mặt nữa.”
Có được sự ủng hộ của Ôn Ngôn, cô không do dự nữa. Gửi cho Kính Thiếu Khanh một tin nhắn: “Thật xin lỗi, tôi nói chuyện hơi quá đáng, anh chớ để ở trong lòng.”
Nhìn thấy lời nhắc tin nhắn gửi thành công, lòng cô tràn đầy chờ mong hồi đáp của anh. Thế nhưng đợi trái đợi phải đều không có động tĩnh, tên này… Cô tốt xấu gì cũng nói xin lỗi rồi, anh đến thái độ cũng không thèm cho cô?
Sau khi xác định anh sẽ không trả lời cô cũng lười quản, ném di động sang một bên rồi đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông dựng cô dậy từ cơn mơ. Cô có tính cáu lúc rời giường, lúc ngủ mà bị đánh thức thì cả người đều ở trong trạng thái táo bạo, trực tiếp tiếp giận mắng: “Ăn nhiều rửng mỡ à? Hơn nửa đêm còn gọi điện thoại đòi mạng?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh có chút mông lung của Kính Thiếu Khanh: “Anh chính là đến đòi mạng, có ý kiến gì không?”
Cô cả người nhất thời thanh tỉnh, dụi dụi con mắt, thấy rõ ràng thời gian trên điện thoại di động là mười hai giờ năm mươi rạng sáng, tên này… Khẳng định lại uống rượu. Lửa giận tiêu tan hơn phân nửa: “Làm gì thế? Dựa theo cái tốc độ uống rượu này, khi tôi còn trẻ trung xinh đẹp anh đã dần dần già đi nằm ở trên giường cần người hầu hạ rồi. Anh cho rằng mình còn trẻ sao? Suốt ngày uống rượu không cần mạng, giày vò cái rắm, mau đi về tắm một cái rồi đi ngủ.”
Kính Thiếu Khanh tựa hồ đang cười: “Coi như thật sự đến thời điểm phải nằm ở trên giường cần người hầu hạ, anh cũng hi vọng người hầu hạ mình kia là em…
Anh uống nhiều quá rồi, trở về không được, em đến đón anh đi.”. đam mỹ hài
Thật sự là anh uống say rồi, nếu không anh sẽ không nói như vậy, càng sẽ không chủ động liên hệ cô…
Trần Mộng Dao biết mình không nên đi, đang trong lúc do dự, Kính Thiếu Khanh đột nhiên lại nói: “Em nếu là không đến, anh liền đi cùng người phụ nữ khác, đến lúc đó, em cũng đừng hối hận…” Nói xong, anh cố ý đem điện thoại mở khuếch đại âm thanh, hướng về phía người phụ nữ bên cạnh. Rất nhanh, có âm thanh nũng nịu tiếp lời: “Kính Thiếu Khanh, đêm nay định thế nào? Muốn đổi một chỗ tiếp tục chơi hay không?”
Cô không kèm được: “Anh con mẹ nó ở yên một chỗ không được động đậy cho tôi! Tôi lập tức tới, đến lúc đó anh nếu dám mượn rượu làm càn, tôi liền tát vỡ mặt anh!”
Nói xong, cô đứng dậy phủ thêm áo khoác rồi đi ra cửa. Biết Kính Thiếu Khanh khẳng định là lái xe đi cho nên cô gọi xe tới. Áo khoác choàng ngoài áo ngủ nhìn sao cũng thấy kì quái. Tài xế lái xe taxi cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm máy lần: “Cô gái muộn như vậy còn mặc thế này là định đi làm gì?”
Cô có chút xấu hổ: “Không có gì… đi đón người thôi nhưng cháu lười thay quần áo. Lạnh chết mắt!”