Trần Mộng Dao vừa cười vừa nói: “Dì, anh ấy đi cùng bạn gái dì liền để anh ấy đi đi, việc gì phải kéo anh ấy tới? Nhưng mà… Cô bé kia nhìn hơi trẻ, còn đang đi học nhỉ?”
Kính Thiếu Khanh trầm trầm nói: “Cô ấy thành niên rồi.”
Cô nhíu mày: *Ò? Phải không? Suýt nữa không nhìn ra. Khẩu vị của anh thay đổi rồi à? Gần đây thích kiểu cỏ non?”
Kính Thiếu Khanh sắc mặt tái xanh, ngay trước mặt trưởng bối, anh không dám nói lời nào quá tùy ý, chỉ có thể để cô mỉa mai.
Hạ Lam ngược lại được khai sáng, theo Trần Mộng Dao cùng nhau tổn hại anh: “Ánh mắt con hỏng rồi à?
Cô gái nhỏ kia có chỗ nào tốt? Gầy đến chỉ còn lại xương cốt, dáng dấp cũng vậy, không có tướng vượng phu chút nào…”
Kính Thiếu Khanh đầu sắp nỗ tung: “Được rồi, con không trêu trọc được nhưng ít nhất vẫn trốn được hai người. Mọi người ngồi trước, con đến phòng bếp giục đồ ăn, miễn cho miệng mọi người nhàn rỗi…”
Anh vừa đi, Hạ Lam liền lộ ra thần sắc tràn đầy ghét bỏ: “Không biết phân biệt tốt xấu, sau khi tách ra khỏi con ánh mắt đều không tốt…”
Trần Mộng Dao cúi thấp đầu trầm thấp cười, nụ cười có chút đắng chát.
Có lẽ là sợ cùng ba cô gái ở chung, Kính Thiếu Khanh hồi lâu đều không ra ngoài. Chờ lúc anh đến, đồ ăn cũng lên hết. Trần Mộng Dao không nhìn anh, bản thân chăm chú ăn cơm, món thứ nhất liền nếm ra được đồ ăn là anh xào, mặc dù nhìn thoáng qua hương vị giống như đầu bếp phòng ăn xào, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Cô có thể nếm ra được. Dù sao trong quá khứ cũng ăn đồ anh tự nấu nhiều lần như Vậy.
Trong quá trình dùng bữa cũng không có ai nói chuyện phiếm, chỉ có Hạ Lam hung hăng giúp cô gắp thức ăn. Hết lần này tới lần khác là bốn người ngồi, Hạ Lam cùng Kính Thiếu Khanh ngồi đối diện cô, An Nhã ở bên cạnh cô. Cô tựa hồ có thể cảm giác được Kính Thiếu Khanh đang ngó chừng mình nhưng lại không dám ngẳắng đầu tìm tòi hư thực…
“Ăn ngon không?”
Đột nhiên, Hạ Lam cùng Kính Thiếu Khanh đồng thời mở miệng hỏi.
Trần Mộng Dao nhanh chóng ngắng đầu nhìn bọn họ: “Vẫn luôn ăn rất ngon…” Nói xong cô lại cảm thấy không thể để cho Kính Thiếu Khanh đắc ý liền thêm một câu: “Nhưng mà đồ ăn ngon đến mấy ăn nhiều cũng sẽ ngán.”
Ý trong lời nói sắc mặt Kính Thiếu Khanh trầm xuống, anh đứng dậy: “Con còn có việc, mọi người từ từ ăn, con đi trước.” Nói xong, không đợi Hạ Lam có bất kỳ phản ứng nào, anh đã nhanh chóng bỏ đi.
Hạ Lam tức giận đến mức ném đũa: “Không ăn nữa!
Cái đứa con hỗn hào này, ăn bữa cơm đều không yên tính!”
Trần Mộng Dao cười gắp đồ ăn vào bát Hạ Lam: “Không ăn thì phí lắm, con mời khách đây này. Đừng lãng phí, món này… còn là do anh ấy tự làm đấy.”
Hạ Lam hơi kinh ngạc: “Làm sao con biết? Nó đến phòng bếp nửa ngày không chịu ra là để làm đồ ăn?
Bác thấy không khác hương vị do phòng bếp xào mà HN”
Trần Mộng Dao không nói chuyện. Đến giờ cô cũng không hiểu rõ Kính Thiếu Khanh tại sao lại làm đồ ăn, còn hỏi cô ăn có ngon hay không…
Sau khi đi ra từ phòng ăn, Kính Thiếu Khanh trở lại trên xe, gọi điện thoại cho Sa Sa: “Đang ở đâu?”
Âm thanh mang theo ủy khuất và kinh hỉ của Sa Sa truyền ra: “Em… Em đang ở tiệm trà sữa gần nhà.
Anh… muốn tới tìm em à?”
Anh để cô đứng yên ở giao lộ đừng nhúc nhích, sau Cái đứa con hỗn hào này, ăn bữa cơm đều không yên tính!”
Trần Mộng Dao cười gắp đồ ăn vào bát Hạ Lam: “Không ăn thì phí lắm, con mời khách đây này. Đừng lãng phí, món này… còn là do anh ấy tự làm đấy.”
Hạ Lam hơi kinh ngạc: “Làm sao con biết? Nó đến phòng bếp nửa ngày không chịu ra là để làm đồ ăn?
Bác thấy không khác hương vị do phòng bếp xào mà nhí::”
Trần Mộng Dao không nói chuyện. Đến giờ cô cũng không hiểu rõ Kính Thiếu Khanh tại sao lại làm đồ ăn, còn hỏi cô ăn có ngon hay không…
Sau khi đi ra từ phòng ăn, Kính Thiếu Khanh trở lại trên xe, gọi điện thoại cho Sa Sa: “Đang ở đâu?”
Âm thanh mang theo ủy khuất và kinh hỉ của Sa Sa truyền ra: “Em… Em đang ở tiệm trà sữa gần nhà.
Anh… muốn tới tìm em à?”
Anh để cô đứng yên ở giao lộ đừng nhúc nhích, sau đó cúp điện thoại.
Tiếp sau đó, anh trực tiếp lái xe đến khách sạn. Trên đường đi, Sa Sa đoán không được anh đang nghĩ gì, nhìn anh trầm mặt cũng không dám tùy tiện đặt câu hỏi.
Vừa xuống xe, Kính Thiếu Khanh liền nắm lấy cổ tay của cô bước nhanh đến phòng đã đặt trước. Sau khi vào cửa liền đè cô ở trên tường.
Kịch liệt hôn như thế khiến Sa Sa vừa kinh vừa sợ.
Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là vui vẻ. “chị Đan” nói không sai, Kính Thiếu Khanh trong chuyện này kỹ xảo vô cùng tốt, dù là mang theo hương vị thô bạo, cũng có thể cảm giác được, càng có thể dễ dàng khiến thân thể cô như nhữn ra.
Rất nhanh cô liền thích ứng với tiết táu của anh, đưa tay vòng lấy cổ của anh chủ động dâng nụ hôn. Nhận ra anh cũng chỉ hôn chứ không có hành động khác, cô chủ động nắm lấy tay của anh dời đến ngực mình, còn to gan cởi nút áo anh. Lần thứ nhất gặp mặt cô còn rất sợ hãi, bởi vì vừa tiếp xúc với vòng tròn dạng này, sợ gặp phải loại hình biến thái. Sau khi phát hiện anh không có đam mê kì quái gì, còn đẹp trai nhiều tiền, trong đầu cô chỉ có một ý niệm – Chinh phục người đàn ông này!
“Đồ ăn dù có ngon ăn nhiều cũng sẽ ngán.”
Hiện tại trong đầu Kính Thiếu Khanh đều là tái diễn câu nói này của Trần Mộng Dao. Ý tứ của cô là đã chán anh sao? anh cũng không phải không có cô thì không thể. anh còn biết hưởng thụ “đồ vật mới mẻ”
hơn cô nhiều!
Anh bỗng nhiên ôm lấy Sa Sa đặt trên trên giường lớn mềm mại. Thời điểm đè xuống, nhìn thấy gương mặt ngây ngô lạ lãm này, anh làm thế nào đều xúc động không nổi. Mùi nước hoa trên người cô ta khiến anh phản cảm. Trần Mộng Dao không thích dùng nước hoa…
Thấy anh chậm chạp không có động tác kế tiếp, Sa Sa chủ động đưa tay vuốt ve ở trên người anh, thử khiến anh tiếp tục nảy sinh sự kích thích với mình, nhưng đổi lại chỉ là bị ném xuống một cách vô tình.
Anh mặt lạnh lấy đứng dậy sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch: “Lần sau đừng xịt nước hoa.”
Sa Sa thần sắc cứng đờ, cô không biết anh không thích mùi nước hoa. Hôm nay ra còn tận lực ăn mặc một phen, xịt không ít nước hoa, không nghĩ tới lại vì nước hoa mà hỏng chuyện tốt. Không chờ cô nói chuyện, Kính Thiếu Khanh đã đi. Cô ngồi quỳ chân trên giường có chút ảo não. Cô phát hiện mình không chỉ muốn có tiền tài của người đàn ông này. Cô thích anh… Không giờ khắc nào ngừng chờ mong lần gặp mặt tiếp theo, không giờ khắc nào không muốn trở thành người phụ nữ của anh…
Cô có suy nghĩ giống đám người “chị Đan” kia, đều muốn trở thành người đặc biệt nhất, người có thể ở cạnh anh sau cùng.
Ngày thứ hai, Hạ Lam mở ra “hình thức cho ăn”, đem tất cả những thứ bà biết Trần Mộng Dao thích ăn chuyển hết đến chung cư của Trần Mộng Dao.Từ nguyên liệu nấu ăn cao cấp đến hoa quả đồ ăn vặt, chất đầy toàn bộ tủ lạnh.
Trần Mộng Dao nhìn trợn mắt hốc mồm, mỏi mệt do cả ngày đi làm cũng bị dọa cho bay mất hết: “Di…
cháu cảm thấy Kính Thiếu Khanh hẳn là càng cần dì che chở hơn… Chỗ này của cháu thật sự không cần đến nhiều đồ như vậy đâu. Cháu phải ăn đến tận ngày tháng năm nào cơ chứ?”
Hạ Lam bĩu môi: “Nó mới không cần dì, khi nó còn bé dì bận bịu không có cách nào bầu bạn, chiếu cố nó, hiện tại nó không cần. Nó bên kia đến cửa nhà cũng chẳng cho dì vào, nói cái gì mà cảm thấy không được tự nhiên, dì có thể làm sao? Bình thường đưa đồ ăn dì đều đưa đến công ty, nó còn bày ra bộ mặt không chịu nổi. Dì cũng lười đi lấy lòng. Chú của cháu đến Hải Thành bên kia triển lãm tranh, dì ở nhà một mình cũng không có chuyện làm nên muốn qua tìm cháu tâm sự.”
Trần Mộng Dao không rõ trong lòng Hạ Lam đang suy nghĩ gì, có lẽ là còn kỳ vọng cô và Kính Thiếu Khanh có thể quay lại, cũng có lẽ chẳng qua là cảm thấy vừa ý cô. Đối với sự quan tâm của Hạ Lam cô nhận lấy thì ngại, lại không biết làm như thế nào mở miệng: “Cái kia… Dì, dì còn chưa ăn cơm nhỉ? Nếu dì không ngại, cháu xuống bếp làm chút đồ ăn cho dì nhé?”
Hạ Lam khoát tay áo: “Không cần đâu, đồ trang sức bác định chế tháng trước đến rồi, dì phải đi lấy một chuyến nên không lưu lại ăn cơm được. Hôm khác nhé, chỉ cần cháu không cảm thấy phiền thì dì sẽ thường xuyên đến. Đúng rồi… Cái kia… dì biết bên người Thiếu Khanh có người phụ nữ khác, hai đứa cũng không có khả năng ở bên nhau nữa. Bác làm những chuyện này chỉ là muốn đối xử tốt với cháu thôi chứ không có ý tứ gì khác. Cháu đừng suy nghĩ nhiều.”