Lời nói của cô đã đủ rõ ràng và thẳng thắn, Thiếu Kính Khanh không thể nào nghe không hiểu. Một tia cô đơn thoáng qua trong đáy mắt của anh, anh vờ như không quan tâm: "Được, vậy tôi chúc hai người một tương lại tốt đẹp. Trước khi đi nhớ nói câu tạm biệt với người từng sống trong quá khứ của hai người là tôi đây nhé."
Ôn Ngôn còn tưởng bọn họ đang đùa giỡn với nhau, nên mỉm cười thản nhiên. Chỉ có Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh là mỗi người một tâm trạng. Một người đưa ra quyết định, người còn lại đành phải tôn trọng lựa chọn của người kia.
Sau bữa cơm, nghĩa vụ thu dọn bát đũa đều đổ lên đầu hại người phụ nữ. Lúc này Kính Thiếu Khanh nói thêm một câu: "À phải rồi Ôn Ngôn, cô không phải muốn tôi xin lại mèo từ Đình Sâm sao? Đình Sâm nói không trả."
Ôn Ngôn bắt đầu nóng nảy: "Tại sao lại không cho chứ? Anh ấy không thích mèo, trước đây cũng không cho tôi nuôi mèo, tại sao bây giờ lại không chịu trả mèo cho tôi?"
Kính Thiếu Minh vội vã nói: "Cô chớ nổi nóng đã, cậu ấy chỉ nói hai chữ không trả thôi, lý do gì thì Đình Sâm không nói thì làm sao tôi biết được? Cô yên tâm đi, nếu cô thật sự rời khỏi đây thì có đem theo con mèo cũng bất tiện. Để nó ở Mục trạch thì thế nào cũng có người chăm sóc thôi. Cho dù Đình Sâm không lo cho con mèo của cô thì vẫn còn má Lưu và Lâm quản gia mà. Người làm của Mục trạch nhiều như vậy không lẽ chăm sóc không nổi cho một con mèo sao?"
Quả thật là như vậy, má Lưu nhất định sẽ thay cô chăm sóc cho Bánh Trôi. Nghĩ tới đây, tâm trạng cô mới nguôi ngoại một chút: "Đành vậy... nếu anh ấy không trả, thì tôi chỉ có thể nhờ tới mả Lưu thôi."
Trước khi rời đi, cô có gặp qua má Lưu và Lâm quản gia, Ngoại trừ nhờ họ chăm sóc cho Bánh Trôi, lần đó cũng để cô nói lời tạm biệt với họ. Hai người họ đối xử với cô vô cùng tốt, từ bé đến lớn luôn cho cô cảm giác ấm áp như một gia đình. Thế nên trước khi rời đi, cô không thể nào không một lời từ biệt. Còn về phần của Đình Sâm... cô không muốn gặp anh nữa. Cô thậm chí không dám nghĩ về những chuyện trước đây, không thể đối mặt với đối phương mà cười nói nữa. Cô chỉ có thể đặt anh trong trái tim mình... cả đời này.
Cô đã chọn một buổi chiều nắng đẹp để quay lại Mục trạch, cô cũng không quên gọi trước cho mả Lưu để xác nhận rằng Mục Đình Sâm không có ở đó.
Lúc mả Lưu nhìn thấy Ôn Ngôn, hốc mắt bà lập tức đỏ hoe, Bà đi tới nắm chặt tay cô không buông: "Ngôn Ngôn, thật sự con sẽ rời đi ư? Má không yên tâm chút nào... Những ngày mà con không có ở đây, má không biết phải làm sao. Thiếu gia cũng thường hay ngổi thức cả đêm, cậu ấy cũng không vui vẻ gì."
Ôn Ngôn cố gắng nén lại nước mắt, cô cố gắng nhìn lấy khuôn mặt của mả Lưu. Cô dặn lòng phải mãi mãi ghi nhớ người trước mặt này đã ghi lại dấu ấn quan trọng trong cuộc đời cô: "Không sao đâu, con sẽ sống thật tốt, má không phải lo lắng cho con đâu, Anh ấy cũng vậy, sẽ sống thật tốt thôi, ngay từ ban đầu con và anh ấy đã không nên qua lại gì với nhau rồi. Thôi, không nói những chuyện này nữa. Con về đây là muốn gặp má và chú Lâm, Bánh Trôi rồi tiện thể thu dọn đồ đạc và để lại những thứ không thuộc về con.
Lâm quản gia ôm Bánh Trôi đến trước mặt cô, nói: "Nó cũng nhẫn tâm thật, mỗi lần thiếu gia về tới thì nó lại lẽo đẽo bên chân thiếu gia, có vẻ đã thân nhau rồi."
Cô không biết lời nói của Lâm quản gia là có ý gì, chắc quản gia muốn nói cho cô biết rằng thật ra Mục Đình Sâm đối xử với Bánh Tốt rất tốt?
Cô không hỏi gi về Mục Đình Sâm, giây sau bắt đầu đi tới phòng ngủ chính. Toàn bộ đồ vật của cô vẫn ở nguyên chỗ cũ, cả căn phòng này cũng ngập mùi hương của Mục Đình Sâm khiến trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn không tên...
Lúc cô đang thu dọn hành lý, Bánh Trôi cứ bám lấy đống quần áo trong vali của cô. Có vẻ như nó rất thích độ mềm mại của đồng quần áo, mặc cho cô đã kéo nó ra vài lần nhưng nó vẫn ngoan cô chui vào.
Cuối cùng cô đành phải bế nó lên: "Mày đang làm gì đó? Muốn đi chung với tao à? Nhưng tao cũng không thể nhét mày vào vali được, sẽ ngộp chết đó. Trước đây tao cũng có ý định đem mày theo nhưng sau đó nghĩ lại thì mày sống ở đây sẽ tốt hơn, không cần phải lăn lộn vất vả củng tao."
Bánh Trôi giống như nghe hiểu lời cô nói thật, nó nhảy ra khỏi vòng tay của cô rồi ngoan ngoãn đi tới một góc tự chơi đùa.
Cô tiếp tục dọn dẹp hành lý, đem toàn bộ thẻ mà Mục Đình Sâm cho cô trước đây để lại. Sau khi thu dọn xong, cô cũng không quên xác nhận lại vài xem còn để quên gì không. Lúc đó cố vô tình phát hiện một khung ảnh nhỏ bị úp sấp ở đầu giường. Cô nhớ rằng trước đây không hề có khung ảnh nào ở đấy cả, có thể Mục Đinh Sâm đã đặt nó ở đó sau khi cô bỏ đi.
Cô tiện tay dựng khung ảnh lên, nhưng cô liền sửng sốt khi nhìn thấy được tấm hình trong đó. Đấy là bức ảnh mà Lâm Táp đã chụp cho cô và Mục Đình Sâm khi họ ở Tam Á. Trong khung hình là phố đêm phồn hoa náo nhiệt, cô và Mục Đình Sâm vừa đi cạnh nhau vừa nghiêng đầu nhìn về hướng ống kính. Cũng trong chính khoảnh khắc đó, cô đang quyết định yêu anh...
Cô đã mắc nợ anh ngay từ ban đầu, còn bây giờ lại đảo ngược hoàn toàn. Việc che giấu sự thật mười mấy năm nay giống một âm mưu đã hoạch định sẵn từ lâu, nuốt chủng cô vào vực thẳm tăm tối. Cô không còn cách nào để cứu chuộc lấy bản thân và Mục Đình Sâm. Giờ đây đột ngột hỏi bản thân có yêu anh không, cô càng không dám nói ra đáp án và cũng không dám tơ tưởng.
Đột nhiên có tiếng bước chân xuất hiện từ phía sau khiến cô đông cứng người, vô thức đặt lại khung ảnh về vị trí cũ. Tiếng bước chân quen thuộc đó chỉ có thể là của Mục Đình Sâm, cổ không ngờ tới anh sẽ trở về!