Mẹ Khúc cũng phụ họa nói: “Hiện tại Khúc gia sắp không còn rồi, cô có vui chưa? Lúc trước tôi không nên đồng ý mang con sói mắt trắng như cô về nhà nuôi dưỡng, phí công nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, cô lại báo đáp chúng tôi như vậy, cô không chỉ hại nhà chúng tôi không còn gì nữa, còn hại cả chú bác, cô thật đáng chết!”
Những người khác cũng sôi trào lên, nước bọt có thể dìm chết đuối người khác, Khúc Thanh Ca chỉ cảm thấy bên tai ong ong, không biết là ai đẩy cô một cái, cô suýt nữa không đứng vững, lúc cô chưa kịp lấy lại thăng bằng, lại xô đẩy như thế máy lần, cô rốt cục không ổn định được, ngã rằm trên mặt đắt.
Có người ra tay đắm đá vào người cô, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều đặt trên người bó, tất cả mọi người ở đây, chỉ có bố là người thân nhát với cô, bắt luận là bàn về huyết thống hay chuyện khác…
“Đủ rồi!”
Bố Khúc nhìn không được nữa, che Khúc Thanh Ca lại: *Nói rõ là chỉ đến đòi công đạo, tại sao mọi người lại ra tay đánh người? Nơi này là địa bàn Diệp gia, mọi người gây sự không phải là muốn chết sao?”
Khúc Thanh Ca yên lặng đã lâu trong lòng thoáng ấm lên: “Không sao… bố, là con có lỗi với mọi người, con… con không thể tiếp tục chống đỡ một mình, việc đã thế này, con cũng không có biện pháp nào khác. Mọi người muốn tức giận, cũng nên đủ rồi, đợi Diệp Quân Tước trở về, mọi người đều không đi được.”
Giờ phút này mẹ Khúc trở lên “chanh chua” vô cùng: “Lúc chúng tôi vừa ra tay với cô, tại sao bảo vệ Diệp gia không nhúng tay? Nếu Diệp Quân Tước thật sự coi cô là người nhà, sẽ để người Diệp gia từ trên xuống dưới cứ nhìn cô bị đánh như vậy? Cô cho là thế này đủ sao? So với lợi ích mà chúng tôi bị cô làm tổn thất, thế này còn thiếu rất nhiều, tôi hận không thể làm cô đi chết đi!”
Khúc Thanh Ca nhìn sắc mặt càng thêm dữ tọn của mẹ Khúc, ánh mắt có chút mơ hồ, cô không muốn khóc, thế nhưng nước mắt giống như không thể điều khiển mà rơi xuống. Người mẹ trước đây đối với cô tốt như thế, vậy mà còn có thể thế này, hận không thể làm cô đi chét…
Cô có thể nhìn ra được, căm hận của mẹ Khúc đối với cô không chỉ do riêng việc này, mà là nợ mới nợ cũ cùng tính, trong đáy lòng mẹ Khúc, hận thấu xương cô và người mẹ đẻ đã quá có của cô!
Thấy bố Khúc một mực che trở Khúc Thanh Ca, mẹ Khúc tức đến phát run toàn thân: “Ông tránh ra cho tôi! Nếu không tôi sẽ đánh cả hai người! Đều là con tiện nữ này hại hai người con trai của ông, néu không phải do nó, hiện tại Khúc gia chúng ta đang yên lành, căn bản không phải bắt đầu lại từ đầu!”
Khúc Thanh Niên nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất: ‘Bó, nếu bố còn không tránh ra, con sẽ không khách khí nữa, đến lúc đó, đừng trách con không hiều thuận.”
Bồ Khúc trợn mắt tròn xoe: “Mày dám! Bát kể thế nào, tao cũng là bố mày! Đừng tưởng là có người mẹ hung bạo của mày làm chỗ dựa thì mày có thể làm gì thì làm, tính tình của mày thật giống mẹ mày, dạng phụ nữ thế nào thì dạy ra người con thế đấy, tao hận không thể chưa sinh ra đứa con như mày!”
Khúc Thanh Niên tức giận đến cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Khúc Thanh Ca, buộc tất cả tội danh lên người Khúc Thanh Ca, bộ dáng giống như muốn xé xác cô ra vậy.
Anh hai Khúc Thanh Dư kéo cánh tay của Khúc Thanh Niên lại: “Anh cả, đó là em gái của anh, anh đừng hung ác như đối với kẻ thù như vậy, chuyện này có thể trách em ấy.
sao? Là chúng ta không qua mắt được Kính gia và Diệp gia…
Khúc Thanh Niên đưa tắt cả lửa giận dội vào người Khúc Thanh Dư, hát tay của anh ta: “Mày ở đây giả làm người tốt cái gì? Trước kia mày ở trước mặt bố giả vờ ngoan ngoan, vậy là tài sản Khúc gia liền chia cho mày, bây giờ Khúc gia ĐM sắp không còn rồi? Mày còn diễn cho ai xem?”
Tính tình của Khúc Thanh Dư khác với Khúc Thanh Niên một chút, thế này còn không tức giận, chỉ trầm giọng nói: *Tùy anh, đòi công đạo thì có thể, đừng ra tay, đánh người thì không được. Ở đây đều là họ Khúc, đều là người một nhà, mọi người như vậy cũng không có ý nghĩa, có bản lĩnh tìm Kính Thiếu Khanh và Diệp Quân Tước tính số đi, đừng thừa dịp Diệp Quân Tước không ở nhà để bắt nạt một người con gái, có gì tài giỏi sao?”
Mẹ Khúc trực tiếp trở tay cho Khúc Thanh Dư một bạt tai: “Mày vẫn là con trai tao sao? Sao mày có thể nói giúp con tiện nhân kia? So với thứ nó làm chúng ta tổn thất, đánh nó còn rất nhẹ đấy!”
Đánh người không đánh mặt, huống chi còn là đàn ông, Khúc Thanh Dư có chút tức giận: “Mẹ! Mẹ đừng phát lên điên cắn người linh tinh! Đây không phải là con gái ruột của mẹ, nhưng là em gái ruột của con, là em gái cùng bó khác mẹ, con có thể nhìn em ấy bị mọi người đánh chết sao? Đánh chết em ấy có tác dụng không? Kính Thiếu Khanh và Diệp Quân Tước sẽ ngừng tay sao? Có thể lý trí một chút hay không?”
Có người ở bên cạnh không còn kiên nhẫn nữa: “Chúng tôi tới nơi này chỉ muốn đòi công đạo, chuyện nhà các người tự đóng cửa giải quyết đi, chúng tôi nhất định phải giáo huấn Khúc Thanh Ca, Khúc gia không có người ăn cây táo rào cây sung như thế!”
Khúc Thanh Dư trực tiếp vứt áo khoác trên mặt đất, vén tay áo lên nói: “Đến đến đến, đánh vào đầu tôi này, đánh không chết tôi coi như mọi người không có bản lĩnh! Tôi đi theo các người cũng là sợ các người gây sự, không phải cùng các người đến đòi công đạo, lúc trước tôi đồng ý việc giải quyết Trần Mộng Dao, nhưng xảy ra ngoài ý muốn, tôi cũng không tán thành việc để Khúc Thanh Ca cõng nồi!
Chuyện chính chúng ta làm, đổ hết trách nhiệm lên đầu em ấy có hợp tình hợp lý không?”
Đẩy Trần Mộng Dao thế nhưng là Khúc Thanh Niên, chuyện này trách nhiệm lớn nhất là của anh ta, nghe Khúc Thanh Dư nói như vậy, Khúc Thanh Niên trực tiếp đấm một quyền vào mặt Khúc Thanh Dư, không có nề mặt chút nào: “Nếu không phải nó nhất định phải làm hỏng việc của tao, cũng sẽ không có cục diện như hôm nay, làm sao lại không có quan hệ gì với nó? Trần Mộng Dao mà chết, ĐM ai biết là ai làm? Đây là vì Khúc gia, cũng là vì nó, là chính nó vô dụng, phế vật, đến một người đàn ông cũng không nắm bắt được!”
Tính tình của Khúc Thanh Dư cũng nỗi lên, hai anh em trực tiếp đánh nhau.
Tràng diện lập tức loạn cả lên, một bên mẹ Khúc can ngăn, bên khác lại bắt đầu chửi rủa, đánh Khúc Thanh Ca.
Bảo mẫu trên lầu trông coi Nhuế Nhuế nghe động tĩnh đứng ngồi không yên, Nhuế Nhuế còn không biết xảy ra chuyện gì, ngây thơ mà hỏi: “Phía dưới thật nhiều người sao bà? Bọn họ thật ồn ào…”
Bảo mẫu gấp đến độ sắp khóc: “Không sao đâu tiểu thư, tôi tiếp tục gọi điện thoại cho bố cháu, cháu ngoan ngoãn ngồi im không động được không?”
Nhuế Nhuề có chút nhàm chán: “Được ạ…”