Kính Thiếu Khanh hát hắt cằm, coi như là đã đáp lại.
Nhìn thấy anh đã đi xa, Trần Mộng Dao làm bằm: “Lại là vì bà dì nhỏ của anh ấy à? Tiểu Ngôn, cậu quả thật là tốt tính đấy, nhịn được đến thế này.”
Ôn Ngôn cười nhạt: “Cũng không có gì, anh ấy đồng ý với mình chuyện gì thì nhất định là sẽ làm được, mình đã nhẫn nhịn lâu như thế rồi, không vội vào lúc này.”
Về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm vội vàng đi lên tầng, Lâm quản gia đang băng bó vét thương cho An Tuyết Ly, vừa rồi gọi điện thoại là do Lâm quản gia gọi, An Tuyết Ly vì không muốn bị đưa đến bệnh viện tâm thần mà thừa cơ hội người trong nhà không để ý, đã cắt cổ tay.
Kể cả là vết thương đã được xử lý, băng gạc đã băng bó hết lớp này đến lớp khác, nhưng mà máu tươi vẫn túa ra.
Mục Đình Sâm đứng đó, sắc mặt rất u ám, hai bàn tay nắm chặt lại thành nắm đắm: “Dì rốt cuộc là muốn như thế nào? Nếu đúng thật là tinh thần dì không có vấn đề gì thì cũng sẽ không làm ra những chuyện như thế, như thế này thì sẽ tốt cho tất cả mọi người, dì mà thật lòng muốn chết thì cứ như thế này mà đi chết đi! Chú Lâm, sau này không cần phải trông chừng bà ấy nữa, bà ấy muốn tự sát thì cứ để cho bà ấy chết!”
Lâm quản gia không nói gì, tiếp tục việc làm trong tay.
Những lời Mục Đình Sâm nói ít nhiều gì đều là vì quá tức giận, nếu như mà An Tuyết Ly chết thật thì sợ là anh cũng không dễ chịu gì.
Đôi môi trắng nhợt của An Tuyết Ly nhếch lên một nụ cười nhạt: “Vì Ôn Ngôn mà con thật là có thể làm đến thế sao, chính tay con đưa mẹ đẻ của mình nhốt vào bệnh viện tâm thần à, con chỉ là muốn tìm một nơi nào đấy nhốt mẹ lại, sau đó thì đón cô ta về đây đúng không? Cô ta không thể nào tha thứ được, những chuyện con làm cũng càng không thể tha thứ được, mẹ mà công bồ tất cả mọi chuyện cho mọi người biết, mẹ xem con sau này làm sao tiếp tục làm người!”
Mục Đình Sâm nắm chặt nắm đắm lại khiến các khớp kêu lên răng rắc, anh đã phẫn nộ đến cùng cực rồi.
Lâm quản gia nhìn thấy thế: “An phu nhân, bà đừng có chọc giận thiếu gia nữa, thiếu gia cũng là vì muốn tốt cho bà mà thôi, tất cả mọi người đều biết, tinh thần của bà quả thật là có vấn đề, chỉ là đưa bà đi điều trị mà thôi, không phải là nhốt bà cả đời. Đợi đến khi bà khỏi thì thiếu gia nhất định sẽ đi đón bà về. Bởi vì bà mà thiếu gia đã ly hôn với thiếu phu nhân rồi, bọn họ cũng không nhất thiết là phải rời xa nhau, tái hôn là chắc chắn rồi. Thiếu gia đã nhượng bộ đến như thế, bà đừng có mà ép cậu ấy nữa.”
An Tuyết Ly đẩy Lâm quan gia ra, băng gạc vẫn chưa được buộc lại liền lật tức bung ra, vết thương trên cổ tay khó khăn lắm mới đỡ hơn, giờ lại túa máu ra: “Ông chỉ là con chó của Mục gia mà thôi! Ông thì trung thành thật, mấy người là muốn đuổi tôi đi, nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, sẽ không có ai đón tôi ra cả, tôi sẽ ở cái nơi đó đến chết già, tôi không muốn sống những ngày tháng như thế, những ngày tháng trước đây của tôi đã như trong tủ ngục rồi, tại sao lại đối xử với tôi như thế chứ? Tại sao máy người các người đều như thế với tôi chứ? Rốt cuộc là tôi đã làm sai cái gì chứ?”
Mục Đình Sâm bát lực thả lỏng hai tay ra, anh cũng thấy những ngày tháng trước đây của An Tuyết Ly rất đáng thương! Anh cũng không phải là muốn nhốt ta vào nơi như thế trong vài năm, nhưng mà tất cả những chuyện này chẳng phải đều là do một tay của bà tạo thành sao? Trước.
đây bà vẫn miễn cưỡng có thể cho là một người bình thường, nhìn không ra có điều gì bất thường, nhưng những ngày gần đây thì tình trạng tinh thần của bà càng ngày càng tồi tệ, hình như là ngoại trừ những lúc bà ngủ ra thì từng giờ từng phút bà đều rất bốc đồng, bực bội, lúc khóc lúc cười, không khác gì là một người điên cả, không thể không đi điều trị được.
Đến cuối cùng, anh nói: “Dì cứ yên tâm đi điều trị đi, tôi nhất định… sẽ đi đón dì về.”
Anh cố gắng đè nén những cảm xúc tiêu cực của mình xuống, để cho giọng nói của mình nghe có vẻ dịu dàng lại.
Lâm quản gia nhìn Mục Đình Sâm, dò hỏi ý kiến của anh, hiện giờ tình trạng của An Tuyết Ly rất không ổn định, nếu cứ kéo dài thì có thể thật sự sẽ xảy ra chuyện mắt.
Mục Đình Sâm im lặng trong chốc lát, nói: “Chú Lâm, đưa bà ấy đi di, trước đây nói chú liên lạc với bệnh viện tốt nhất đã liên lạc xong chưa? Tìm người chăm sóc riêng cho bà ấy, mọi thứ đều phải là tốt nhất, có bất cứ chuyện gì thì phải báo cáo lại cho tôi bắt cứ lúc nào.”
Lâm quản gia vội vàng đáp lại rồi đi xuống tầng chuẩn bị xe.
Cuối cùng là Lâm quản gia và Trần Nặc đưa An Tuyết Ly đi, Mục Đình Sâm không hề đi cùng, anh sợ là đến phút cuối sẽ hối hận, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng như cầm tù, vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng trước đây của An Tuyết Ly, thì anh sẽ không thể không mềm lòng. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này cơ chứ?
Đến ngày hôm sau, Mục Đình Sâm không hề đến công ty.
Sau khi Ôn Ngôn phát hiện ra thì liền gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại gọi rất lâu mới có người nhắc máy, ở đầu dây bên kia là giọng nói khàn đục không có sức sống của anh: “Alo?”
Ôn Ngôn cau mày lại: “Anh đang ở đâu vậy? Tại sao lại không đến công ty thế? Sáng sớm nay em đi mua đồ ăn sáng cho Tiểu Đoàn Tử, thằng bé ăn thấy rất ngon, nhát định yêu cầu em phải mang cho anh một phần, em đến công ty mà chẳng tháy anh đâu cả…”
Mục Đình Sâm im lặng rất lâu mới nói: “Anh đang ở nhà, ngày hôm nay không muốn đến công ty, em có thể đến đây với anh không?”
Giọng nói của anh quá khàn, giống như là bị bệnh nặng.
Ôn Ngôn không kịp hỏi thêm gì nữa, cúp máy liền vội vàng chạy qua đó.
Lúc đến nơi, Lâm quản gia đã đứng ở cửa nghênh đón: “Phu nhân.”
Cô ấy vội hỏi: “Mục Đình Sâm bị làm sao vậy?”
Lâm quản gia đáp: “An phu nhân ngày hôm qua đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi, thiếu gia chắc là cảm thấy bà ta rất tội nghiệp, trong lòng cũng cảm thấy rất có áp lực.
Cả đêm hôm qua đều không ngủ, từ chiều ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, cô đi xem thế nào.”
Ôn Ngôn không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi đi lên tầng.
Đi vào trong phòng ngủ, cô đưa mắt là nhìn thấy Mục Đình Sâm đang ngồi ở trước cửa sổ sát mặt đất, không biết là lúc nào, anh đều đã quen với vị trí này, không cần biết là về nhà mệt đến thế nào, đều phải ngồi ở đó một lúc. Đêm hôm qua, chắc là anh đã ngồi ở đó cả đêm.
“Em đến rồi?”
Nghe thấy có tiếng bước chân, Mục Đình Sâm không hề quay đầu lại, giọng nói của anh còn khàn đục hơn cả ở trên điện thoại.
Ôn Ngôn đi lên trước, đặt tay lên hai vai anh, cô cuối cùng vẫn là mềm lòng: “Hay là… đi đón bà ta về đi? Xem xem còn có cách nào khác để điều trị cho bà ta không, bệnh viện điều trị tâm thần đóng kín như thế… đối với bà ta mà nói thì quả thật là rất tàn nhẫn. Em không muốn anh cảm thấy bất an như thế, tội lỗi cũng không phải là do anh gây.
l8.
Anh hơi quay đầu lại, dựa vào tay của cô: “Thật ra thì như thế này rất tốt, đợi bà ấy khỏe hẳn rồi đi đón về cũng không muộn. Chỉ cần bà ấy còn ở bên cạnh anh thì bệnh sẽ không bao giờ có thể khỏi được, bà ấy chỉ cần nhìn thấy anh là sẽ nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra trước đây, đợi đến khi bà ấy thấy khá hơn thì mới có thể đón nhận thế giới này một lần nữa được, đón nhận một cuộc sống mới. Anh cũng không muốn để em phải đợi không như thế trong nhiều năm, cách mà em nói thì không hề có kỳ hạn, anh làm sao mà có thể đánh cược được chứ? Cứ như thế này đi, như thế này cũng tốt…”