Edit: Lavender – Blue
Lữ Vi giơ giơ tập tài liệu trong tay: "Chính là cái này."
Thấy vẻ mặt sốt ruột của Tư Đồ Đạt Viễn, bà kéo mạnh anh đến ngồi xuống bên cạnh mình.
Đưa tài liệu người mà mình mất một ngày chọn lựa: "Con xem cái này, là con giá nhà họ Ngô Ngô Chân Như. Dáng dấp không tệ chứ?"
Cô gái trong hình, đang mỉm cười như một bông hoa. Thoạt nhìn liền biết, rất có học thức....
"Á." Tư Đồ Đạt Viễn nhìn từ xa vào túi tài liệu trong tay Lữ Vi còn một xấp thật dày, anh cười cười: "Cái đó mẹ. Con còn một dự án chưa có làm xong. Mới vừa rồi con tới đây chình là thảo luận với ba chuyện này. Tài liệu này mẹ cứ cất đi. Khuya con về nhà xem lại."
"Không được." Lữ Via giữ người anh: "Con trai, hôm nay con nhất định phải nói ra tên một người. Nếu không, mẹ chọn một thiên kim trong những người này xem mắt."
"Xem mắt?" Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy rùng cả mình từ lòng bàn chân dâng lên. Mẹ nói thật?
Tư Đồ Đạt Viễn anh, tương lai là người nối nghiệp công tu Tư Đồ. Đường đường là đại thiếu gia nhà Tư Đồ, phải dùng tới xem mắt?
Nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt mẹ mình, nhìn lại một chút dáng vẻ cha ngồi sau bàn làm việc không nhúc nhíc, đột nhiên ư Đồ Đạt Viễn cúi người xuống.
"Ôi. Đau quá."
"Đạt Viễn. Con làm sao thế?" Lữ Vi buông hình trong tay. Đỡ con trai.
Mặt của anh đỏ bừng, đó là dùng lực kìm nén: "Thật là đau. Thật sự rất đau. Không biết có phải do lúc sáng chưa ăn sáng không nữa."
Anh cố gắng nghĩ chuyện ngày hôm qua, còn có chuyện sáng nay tiểu quỷ làm. Anh tức giận, mặt càng đỏ hơn.
Lữ Vi luống cuống: "Con trai. Có muốn đưa con tới bệnh viện trước không?"
"Không. Không cần." Tư Đồ Đạt Viễn chịu đựng thật vất vả. Một nửa là bởi vì lửa giận với tiểu quỷ kia, một nữa là vì phản ứng của mẹ già.
Nhất là thấy cha đưa lưng về phía lão mẹ trên mặt có một chút ý cười yếu ớt. Điều này làm cho anh chịu đựng càng thêm khổ cực.
"Mẹ. Con, chuyện đó, trước con đi ăn chút gì. Mẹ ở đây chờ con một chút. Con ăn xong rồi trở về xem tiếp."
"Được được được." Lữ Vi Tâm thương yêu không dứt: "Nếu không phải là con nói thích ở gần công ty. Mẹ hoàn toàn không để cho con ở nhà trọ. Nhìn xem, không biết chăm sóc mình chút nào cả."
"Không có việc gì. Con chỉ là, chỉ là hôm nay quên mà thôi." Thiếu chút nữa nói lỡ miệng. Nếu không phải là buổi sáng tiểu quỷ đó làm nước ngập nhà trọ. Anh lại ngay cả cơm cũng không ăn? Còn không phải là bị tiểu quỷ đó làm cho tức giận.
Tư Đồ Đạt Viễn nhận được sự đổng ý, đứng lên, đột nhiên phát hiện động tác của mình quá nhanh. Anh lại hạ thấp eo "Từ từ" đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
"Ôi. Không được. Em muốn giúp con tìm quản gia. Để cho anh ăn ba bữa cơm đều đặn một chút." Lữ Vi nhìn bóng lưng Tư Đồ Đạt Viễn, xoay người nhìn về phía Tư Đồ Nghị: "Anh cảm thấy như thế nào?"
"À?" Xém chút nữa Tư Đồ Nghị không có cười nhạo,con trai diễn dở như vậy cũng có thể lừa gạt được Lữ Vi rồi, người bạn già này nha. Thật đúng là quan tâm sẽ bị loạn.
"Em đang nói chuyện với anh đó. Anhs ao lại thế này." Lữ Vi mất hứng, thiệt là. Thân thể con trai không thoải mái cũng không quan tâm đến.
"Không có việc gì, không có việc gì." Tư Đồ Nghị lắc đầu: "Em muốn làm thì làm thôi. Anh ủng hộ em."
Đối với bất kỳ quyết định gì của lão bà. Ông đều ủng hộ vô điều kiện. Lữ Vi hài lòng gật đầu một cái. Ở trong lòng nghĩ tới chọn người đi chăm sóc con trai.
"Hô." Vừa ra khỏi cửa phòng làm việc, Tư Đồ Đạt Viễn liền thở phào nhẹ nhõm. Ăn cơm, anh chưa ăn.Chỉ là, anh mới không có đần như vậy đâu. Ngoan ngoãn trở về xem danh sách xem mắt những tiểu thư con nhà giàu kia. Nếu đã đi ra. Vậy anh suy nghĩ một chút, anh nên đi đâu.
Đúng rồi. Trở về nhà trọ đi. Đuổi tiểu quỷ chết tiệt kia ra ngoàii. Còn có. Xem xem nhà trọ của mình thế nào. Không phải là bị ngập nước chứ? Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn bước nhanh hơn tới chiếc xe yêu thích.
Tư Đồ Đạt Viễnvề đến nhà, mở cửa chính nhà trọ ra. Cảnh tưởng trước mắt làm cho anh sửng sốt. Anh nhìn Thương Linh Nhi hét to: "Tiểu quỷ đáng chết. Rốt cuộc cô đang làm gì?"
Hết chương 22!