Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt

Quyển 1 - Chương 13: Chỉ là trả thù (một)



Edit: Lavender – Blue

Cô gái nhỏ liếc nhìn Tư Đồ Đạt Viễn kích động, miệng lần nữa xẹp xuống, sau đó chẳng hề để ý nói: "Tôi biết rõ, anh không phải là ba của tôi."

Ba cô đã mất sớm rồi. Hơn nữa, Tư Đồ Đạt Viễn muốn làm ba cô, đoán chừng cũng không sinh được cô như vậy đâu? Ha ha.

Nụ cười nơi khóe miệng cô chọc giận Tư Đồ Đạt Viễn.

"Tiểu quỷ đáng chết này. Nếu biết tôi không phải ba cô. Vậy vừa rồi cố nói hưu nói vượn cái gì đó hả?" Thật là quá mà. Tiểu quỷ nhỏ như vậy, cũng sẽ trêu chọc người khác sao? 

Nhìn nét mặt tồi tệ của Tư Đồ Đạt Viễn, cô gái nhỏ không có một chút áy náy quơ quơ chân: "Tôi là cố ý, vậy thì thế nào?"

"Cô ——" Tư Đồ Đạt Viễn vươn tay muốn đánh cô, câu tiếp theo của bé gái làm cho anh ngừng tay.

"Ai bảo tối hôm qua anh ném tôi ra đường? Đáng đời anh." Chỉ phá hư chuyện tốt của anh là còn lợi cho anh quá rồi.  Đối với cô, trừng phạt anh như vậy là quá nhẹ rồi.

"Cô cố ý?" Tư Đồ Đạt Viễn thật sự bị chọc tức. Tại sao có thể như vậy?

"Cô cố ý? Cô phá hư chuyện tốt và thanh danh của tôi, chỉ bởi vì ngày hôm qua tôi vô tình ném cô?" Con bá này là loại gì? Lòng trả thù cũng quá mạnh đi?

"Đúng vậy, là vô ý." Cô gái nhỏ đứng lên, đi tới trước mặt Tư Đồ Đạt Viễn, nhìn anh chằm chằm: "Là vô tình quăng mạnh một chút."

Hại cái mông của cô đến giờ còn đau đấy. Không cố ý? Hừ, cũng bởi vì biết không cố ý. Nếu như cố ý. Anh cho là cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy sao? Hừ.

"Cô." Tư Đồ Đạt Viễn tức đến nói không ra lời, tình huống lúc đó, là người đều có phản ứng giống anh thôi mà?

"Bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi ——" thật là đủ rồi, anh nhất định không phá lệ chứa chấp cô gái nhỏ này. Thật quá đáng sợ. Cô mới bây lớn? Thế nhưng trả thù mình vì mình quăng cô ngã?

"Tôi không muốn." Cô gái nhỏ rất có cá tính lắc đầu: "Tôi còn chưa chơi đủ."

"Chơi?" Tư Đồ Đạt Viễn thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết: "Cô muốn chơi đến chỗ khác mà chơi. Chỗ của tôi không phải là chỗ cô chơi."

Ở đây chơi? Thật là phục tiểu quỷ này rồi, cô xem nhà mình như sân chơi à? Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn mở miệng lần nữa: "Tôi ném cô xuống. Cô cũng phá hư chuyện tốt của tôi. Hai người chúng ta huề nhau. Bây giờ cô đi ra ngoài cho tôi."

Chơi? May mà cô còn nói được. Anh đường đường là đại thiếu gia nhà Tư Đồ anh muốn chơi liền chơi phải không? Nhìn bộ dạng cô chắc được nuôi dưỡng không tốt, lại mặc đồ cổ quái. Ai biết là từ đâu chạy đến? Anh để cô ở trong nhà mình chơi mới lạ.

Cô gái nhỏ cũng không để ý đến anh, chỉ là trực tiếp ném ra ba chữ: "Tôi đói rồi."

Tư Đồ Đạt Viễn hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô, xoay người, anh đi về phòng. Nếu chuyện tốt tối nay đã bị tiểu quỷ này phá hư rồi. Vậy anh chỉ có thể đi ngủ thôi.

Cô gái nhỏ lại nhảy xuống ghế sofa. Chặn trước mặt anh.

"Tôi đói rồi." Ba chữ, tràn ngập mùi vị tùy hứng. Giống như Tư Đồ Đạt Viễn đã giúp cô làm vậy.

Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cô, nghĩ muốn lướt qua cô vào phòng.

Cô gái nhỏ nhận ra chắn trước mặt anh lần nữa. dang tay ra, không cho anh vào phòng.

"Tiểu quỷ đáng chết này. Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Thật là quá rồi, anh đang phí lời cái gì chứ?

Anh nên lập tức ném cô ra ngoài.

Chương 14: Chỉ là trả thù ( hai)

Edit: Lavender - Blue

Cô gái nhỏ không chút quan tâm tới sắc mặc Tư Đồ Đạt Viễn, chỉ giương tay. Nhìn Tư Đồ Đạt Viễn: "Tôi đói rồi."

"Cô ——" Tư Đồ Đạt Viễn cầm nắm đấm, nếu như anh ra tay đánh một đứa bé, có khi người khác sẽ nói anh ngược đãi trẻ vị thành niên?

Thật là chịu đủ rồi.

"Tiểu quỷ. Có phải chỉ cần tôi cho cô ăn no, cô sẽ chịu rời đi?" Nếu như là vậy, anh không ngại mời cô một bữa cơm.

Đôi mắt cô gái nhỏ nhấp nháy nhìn sự thiếu kiên nhẫn của Tư Đồ Đạt Viễn, không nói gì, nửa ngày sau, rốt cuộc cô cũng gật đầu một cái: "Ừ."

Thấy cô gật đầu, Tư Đồ Đạt Viễn cảm thấy nhẹ nhõm vì hành động đó của cô. Anh xoay người, đi tới cửa.

Lúc anh mở cửa, anh thấy tiểu quỷ còn đứng im đó. Anh lườm cô một cái: "Không phải cô đói bụng sao? Còn không đi?"

Không phải cô nhóc nghĩ mình biết làm cơm chứ? Lại còn là làm cho nhóc ăn?

Cô gái nhỏ nhìn anh, không nói gì thêm, đi theo phía sau anh. Không có tiếng động.

Lười phải đi xa hơn, Tư Đồ Đạt Viễn dẫn cô xuống lầu, lầu dưới có một nhà hàng.

Nhìn xem thời gian. Đã hơn mười giờ đêm rồi. Tư Đồ Đạt Viễn nhanh chóng thanh toán hóa đơn. Đi thẳng ra cửa, hoàn toàn không để ý tiểu quỷ đó. Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói vừa rồi của cô. Giống như quỷ đói đầu thai vậy. Thật là đủ rồi. Chỉ là lúc sau cô không ăn nữa. Anh biết là cô đã ăn no rồi.

Chứa chấp cô một đêm, lại mời cp6 ăn một bữa no nê. Nói thế nào cũng coi như anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Tư Đồ Đạt Viễn cứ thế bỏ đi. Nào biết, khi anh mới ra khỏi cửa nhà hàng. Một đôi tay bé nhỏ kéo quần áo anh lại. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn. Thiếu chút nữa muốn đá hai chân cô. Tiểu quỷ này thật là quá đáng mà?

Cô còn muốn thế nào nữa? 

"Này. Tiểu quỷ." Cô quậy đủ chưa.  "Cô ở trong nhà tôi. Mời cô ăn cơm, ăn cũng ăn rồi. Vậy bây giờ cô có thể đi?"

Cô gái nhỏ lắc đầu: "Tôi không có nơi để đi. Tôi muốn đi với anh."

Cô còn chưa chơi đủ mà. Biểu hiện của người đàn ông này rất thú vị. Cô quyết định đến nhà anh chơi cho thật đã.

"Cái gì?" Tư Đồ Đạt Viễn la lên. Tiếng la của anh khiến người đi đường xung quanh rối rít quay lại nhìn. Mặc dù ây giờ là buổi tối, nhưng trên đường vẫn còn người. Tư Đồ Đạt Viễn cũng biết sẽ gây sự chú ý. Nhưng anh không kiểm soát được nữa.

Anh dừng bước, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm tiểu quỷ lật lọng.

"Vừa rồi cô nói rõ ràng ăn no sẽ chạy lấy người." Bây giờ tiểu quỷ đều không có giáo dục như vậy sao?

"Tôi không có nói."Giọng nói véo von nói ra lời có thể làm người khác tức tết: "Đó là anh nói."

Muốn cô nhắc nhở anh sao? Vừa rồi cũng chỉ mình anh nói, cô chỉ gật đầu mà thôi. 诶, không phải cô nói. Anh còn trẻ như vậy àm thật mau quên, thật không tốt nha.

"Tôi nói? Tôi ——" Thiếu chút nữa Tư Đồ Đạt Viễn bị nước miếng nghẹn chết: "Vậy cô gật đầu?"

Anh không nhận ra, mình cao một mét tám, đứng bên đường, cùng một cô gái nhỏ tranh luận vấn đề khiến nhiều người chú ý. Trên thực tế, đã có người dừng lại nhìn hai người rồi.

"Tôi đi mà." Cô không nói sai: "Không phải bây giờ tôi đang đi sao?"

Anh bảo mình rời khỏi nhà anh, cô đi. Nhưng cô không nói sẽ không theo anh trở về? Rời đi là rời đi, trở về là trở về.

Đây là hai việc khác nhau phải không?

Tư Đồ Đạt Viễn nhìn ánh mắt của cô. Tiểu quỷ này. Ngay từ đầu đã không có tư tưởng yên ổn. Cô hoàn toàn là cố ỷ lại vào mình.

"Cô cố ý?" Trời ạ, cô mới bây lớn? Vậy mà có suy nghĩ trù tính sâu như vậy?

Cô gái nhỏ vô tội lắc đầu: "Tôi không cói." Cô chỉ làm theo lời của anh mà thôi. Tuyệt đối không phải cố ý.

Tư Đồ Đạt Viễn oán hận gật đầu: "Cô. Cách tôi xa một chút."

Nói xong câu đó, anh tiếp tục đi về phía trước. Hoàn toàn không để ý đến cô. Anh muôn ném tuổi quỷ này, để cô không thể tới quấy rối mình.

Nhưng một giây sau, cô gí nhỏ kia ôm cổ chân anh, quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên,  mặt đáng thương nhìn Tư Đồ Đạt Viễn: "Ba. Con không dám, từ nay về sau con sẽ nghe lời. Xin ba đừng bỏ con lại.."

Tư Đồ Đạt Viễn lần nữa ngây người, anh cảm thấy ánh mắt mọi người tụ tập xung quang đang nhìn anh, anh sắp tức chết. Tên tiểu quỷ này một lần lại một lần trêu đùa anh, anh sẽ cho cô được như ý mới lạ. Vươn tay, anh muốn trực tiếp ném tiểu quỷ này. Lần này, nhất định anh mặc kệ cô, để cô chết đi cũng được.

Một giây sau, động tác của anh lại bì người khác ngăn lại. Tây nâng lên dừng giữa không trung.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv