Cảnh Lỗi đang ở trên lầu, trong phòng khách lúc này, Đô Đô giơ một tay ra, cầm lấy máy bay đồ chơi, bay qua bay lại, âm thanh từ miệng nhỏ phát ra “vù vù chíu chíu”
“Máy bay phản lực bay đi tìm mẹ ” Thanh âm lúc kêu mẹ phá lệ dễ nghe, nghe đến động lòng người “ mẹ nói Đô Đô ngoan! Liền mua cho Đô Đô kem!” Ngữ khí dõng dạc.
Nhóc Đô Đô một bên cầm máy bay một bên thì thào, hiện tại Đô Đô đang nhớ lại quá khứ, không biết mẹ Tô còn nhớ đến lời hứa đó hay không.
Anh hai lúc bước xuống phòng khách trông chừng liền nghe thấy giọng nói của nhóc vang lên, Cảnh Lỗi dừng bước đứng ở cầu thang nghe nhóc Đô Đô lầm bầm lầu bầu những lời vô nghĩa, ngay cả anh hai khó tính cũng thừa nhận phần lớn thời gian Đô Đô quả thật rất ngoan ngoãn, lúc muốn chơi đồ chơi liền tự ngồi một mình chơi, cũng không phiền đến người khác, nhìn trong chốc lát, Cảnh Lỗi cảm thấy yên tâm, không giám thị Đô Đô nữa, chính mình liền đi lên phòng tiếp tục công việc.
Anh hai vừa mới vào phòng, khoảng chừng một phút, máy bay phản lực của Đô Đô liền bay đến chỗ của vịt con.
...
Im lặng không duy trì được bao lâu, Cảnh Lỗi ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh liền chạy xuống, trong phòng khách giống như bãi chiến trường, “Đô Đô, em đang làm cái gì?”
Nhìn trong bàn tay nhỏ đang cầm một cuộn giấy vệ sinh kéo dài trên sàn nhà, chừng ba mét, đem tất cả giấy đặt ở bồn rửa tay lấy ra hết.
“Ân, vịt con đi vệ sinh! Đô Đô giúp vịt con chùi đít ”
Thân hình mập mạp của Đô Đô đứng ở đằng kia giải thích, kỳ thật nhóc đem vịt con hoảng loạn kêu cạc cạc đầy thảm thiết, trong lòng cũng sợ sợ, nhất là khi đem vịt con bế lên, như thế nào cũng không bế được, trên bàn tay phải còn dính chút lông vịt.
Đô Đô thật sự có ý tốt, nhóc thấy vịt con béo phệ nằm trong rổ, tình yêu thương nổi lên muốn giúp vịt con đi vệ sinh. Chạy đến toa lét rúc ra một cuộc khăn giấy, một tay cầm khăn, một tay đè lên bụng vịt con, sát sát mông vịt, nhưng vịt con sống chết cũng không chịu phối hợp, thề sống thề chết chống cự, vặn vẹo trốn thoát khỏi bàn tay của Đô Đô, rớt xuống mặt đất giãy giụa đứng lên, nhanh như chớp chạy đến khoảng không giữa hai cái ghế sô pha chui vào rồi nhất quyết không chịu ra.
Đây chính là sự thật, tình yêu của cục cưng thiếu chút nữa biến thành hung thủ mưu sát tánh mạng vịt con. Đô Đô trong lòng sợ a, sợ vịt con bị thương, lại càng sợ anh hai đánh nhóc.
Bất quá, Cảnh Lỗi cái gì cũng chưa nói, việc đầu tiên phải làm, chính là bắt vịt con lại.
...
Cảnh Lỗi hành động nhanh thoăn thoắt, tay chân dài, không tập võ thật đáng tiếc, lại dùng bản lĩnh như vậy để bắt vịt con.
Thân cao lớn đem bàn tay to xuyên qua khe hở giữa hai ghế sa lông bắt lấy vịt con thả lại vào rổ, vịt con đáng thương lạnh run chịu đủ mọi loại tra tấn, kêu hai tiếng cạc cạc liền chui vào rổ một tiếng cũng không động đậy. Đương sự Đô Đô vẫn đứng yên một bên nhìn, mắt to có chút tịch mịch cùng chột dạ quan sát, nhóc tự giác đứng thẳng, bụng tròn nhô về phía trước, bộ dáng vô tội làm như không liên quan đến mình.
An bài vịt con tốt xong, anh hai cũng chưa nói lời nào, không nhìn tới sắc mặt của Đô Đô, mà trực tiếp lôi Đô Đô đi rửa tay.
Mở vòi nước ra, đem xà bông rửa tay đổ vào lòng bàn tay của nhóc, xoa xoa từng ngón kỹ càng, Đô Đô ngoan ngoãn đặt tay dưới vòi nước rửa.
Rửa xong rồi, anh hai dắt Đô Đô lên lầu, vịt con nhìn theo Đô Đô đầy cảnh giác, hận không thể lấy dây thừng cột chắc trên lưng, tuy nhiên đối với tình cảnh bây giờ cũng thực yên tâm, anh hai đương nhiên sẽ không để cho Đô Đô quậy phá nữa....
Rèm cửa xanh thẫm rủ xuống hai bên bệ cửa sổ đã nhuộm màu hoàng hôn đỏ rực, chiếu vào trong phòng một mảnh im lặng, anh hai đang gõ gõ máy tính vội vàng hoàn thành luận văn tốt nghiệp, chỉ số thông minh rất cao đã vậy còn rất chăm chỉ, vô luận làm chuyện gì cũng đều suôn sẻ, khiến người người hâm mộ, bên cạnh Đô Đô đang nằm úp sấp trên sàn nhà, mặc bộ quần áo có in hình con thỏ, nâng đầu suy tư xem tiếp theo sẽ làm cái gì, kế bên bày ra một hộp sữa tươi cùng mấy miếng bánh quy hình con số. Lỗ tai có điểm ngứa, Đô Đô đưa bàn tay lên cào cào mấy cái, làn da trắng noãn rất nhanh trở thành màu hồng một mảng.
Công việc của anh hai trong chốc lát đã làm xong, tắt máy tính. Nhìn sang Đô Đô thấy vẫn còn ngồi chơi, Cảnh Lỗi thở dài. Lúc ngồi xổm xuống mới phát hiện đằng sau lỗi tai của Đô Đô không biết bị gì, Cảnh Lỗi đi nhanh lại quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy Đô Đô, nhìn kỹ, giống như bị con gì chích, vốn có điểm hồng hồng, hơn nữa bởi vì Đô Đô cào mấy phát, làm làn da chung quanh đỏ ửng, có nhiều điểm nhỏ chảy máu, trên làn da trắng hiện lên rõ ràng. Hỏi nhóc đau không, nhóc còn phe phẩy đầu nói không đâu, nhưng bị ngứa, anh hai đi qua phòng bên cạnh mở hòm thuốc lấy chai dầu xanh xức cho cục cưng Đô Đô.
“Đô Đô không được gãi.” Xức dầu xong, Cảnh Lỗi dặn dò Đô Đô, tay bị bắt giữ, Đô Đô rút trở về, mắt to đen bóng, chờ đợi nhìn anh hai, thanh âm giống như búp bê, “Anh hai gãi! Anh hai gãi!”
“Anh hai cũng không được gãi dùm Đô Đô, gãi sẽ bị đau.” Vừa nghe đến chữ đau, Đô Đô khẳng định sẽ không dám làm, Cảnh Lỗi đe doạ Đô Đô.
Kết quả, Đô Đô vẫn cảm thấy ngứa, bàn tay không nhịn được hướng đến lỗ tai lại bị anh hai bắt gặp ngăn lại, giam cầm hai cánh tay mập mạp.
Cánh tay bị bàn tay to của anh hai nắm lấy, Đô Đô có chút khó chịu, đằng sau lỗ tai rất ngứa, thật không thoải mái, Đô Đô theo phản xạ tự nhiên nghiêng đầu lấy lỗ tai cọ cọ vào bả vai.
“Được rồi, Đô Đô đừng lộn xộn, anh hai gãi cho.” Vừa thấy Đô Đô hành động khổ sở, Cảnh Lỗi chìu nhóc, dùng ngón trỏ tay phải, nhẹ nhành vuốt ve lỗ tai Đô Đô, trước kia chơi bóng rổ cho nên ngón tay có chút chai, lực đạo cũng vừa phải, có thể đỡ ngứa, cũng có thể làm cho dầu mau hấp thu.
Đô Đô cũng không động đậy nữa, thân mình mũm mĩm nằm trên sàn nhà, lộ ra lỗ tai, ngoan ngoãn hưởng thụ phục vụ của anh hai, hình ảnh trước mắt làm anh hai động tâm, bất quá như vậy cũng không tốt, phải làm gì đó để khiến mình phân tâm, Cảnh Lỗi đành nhìn lên cái đồng hồ treo trên vách tường...
Bạn nhỏ Đô Đô trong rủi có may, được anh hai cho xem TV, thân ả ngồi yên lặng trên băng ghế nhỏ tập trung tinh thần, xem TV hết sức chăm chú, ngồi thằng tắp ngay ngắn, đem cảm giác ngứa lỗ tai quên sạch hết.
Cảnh Lỗi đang chuẩn bị cơm chiều, thỉnh thoảng đi ra phòng khách liếc mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ, phát hiện Đô Đô không có tự ý gãi lỗ tai liền đi vào bếp tiếp tục nấu cơm, thịt bò trộn rau xanh, Đô Đô rất thích ăn cơm, có anh hai nuôi, Đô Đô được ăn toàn món ngon...
Trong phòng Đô Đô vốn có một cái TV nhỏ màu vàng, còn có tủ lạnh màu xanh, đều là đồ dành cho trẻ con, thiết kế rất đẹp, bất quá mẹ Tô cùng ba Cảnh kết hôn không bao lâu, bị anh hai cảnh báo đồ điện đối với trẻ nhỏ rất nguy hiểm liền bị mang đi, thực tế cũng vì không cho búp bê béo Đô Đô xem TV mỗi lúc, hoặc có thể tự do ăn kem.
Đô Đô lúc ấy tuổi còn nhỏ, trí óc làm sao nhớ rõ nhiều chuyện như vậy, nghĩ muốn hận anh hai cũng không thể nhớ được.
Lý luận của anh hai là, đứa nhỏ của người khác hắn không quản, cũng không có hứng thú trông nom, bất quá Đô Đô là người nhà của mình, phải đặc biệt chiếu cố!!!