Cửa mở, ba Cảnh ôm Đô Đô trở về, mặc áo lông màu đen thật dài, tuy bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn khí lực cường tráng, thần thái vui vẻ sáng ngời, hơi giống trí thức, một bàn tay nắm Đô Đô, tay kia cầm theo một cái ***g sắt, bên trong có một đôi chuột bạch.
Đô Đô mặc đồ giữ ấm, đội nón len sợi bông màu vàng, khăn quàng cổ màu đỏ che đi cằm nhỏ và gần hết khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt đen láy.
“Trời ạ,” Mẹ Tô kêu lên, “ại tiếp tục mua động vật nữa, nuôi vịt con kia cũng đủ vất vả rồi...” Mẹ Tô tiếp nhận ***g sắt, ba Cảnh cởi giầy đặt lên kệ ở tiền sảnh, sau đó cởi áo khoác treo lên móc trên tường.
Cảnh Lỗi vừa đi tới, chào ba Cảnh một tiếng.
“Đô Đô, mau nhìn xem ai đã về rồi kìa?” Mẹ Tô nói.
Cả nhà đứng từ trên nhìn xuống, xem xét tiểu người lùn Đô Đô.
Cảnh Lỗi hạ thắt lưng, nhìn nhóc con chỉ lộ hai con mắt, “Anh hai” Thanh âm nho nhỏ khàn khàn, thực không có tinh thần.
Cảnh Lỗi khoé miệng nhẹ nhành giương lên, “Đô Đô” sau đó giúp nhóc đem nón len tháo xuống, cởi khăng quàng cổ ra, cái trán vẫn như trước trơn bóng mềm mại, tóc cũng hơi dài, Đô Đô khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
Cảnh Lỗi với tay lấy đôi dép bông nhỏ cho nhóc, bế Đô Đô lên ôm, mặt như thế nào lại hơi nóng?
“Đô Đô bị cảm.” Ba Cảnh nói cho hắn biết, “Bất quá không có gì trở ngại, ba đã dắt đi bác sĩ rồi, uống thuốc sẽ không có việc gì. Đừng lo lắng.”
Ba Cảnh sợ mẹ Tô lo lắng, ôm lấy bả vai an ủi nàng, mẹ Tô có chút bất an ngồi xổm người xuống nhìn Đô Đô, tiểu bệnh nhân Đô Đô quan sát anh hai, quan sát mẹ, quan sát hai người bọn họ, vẫn là không có tinh thần.
Ngay cả lúc ăn cơm, Đô Đô đều thất thần, làm cho không khí trong nhà không vui vẻ, sau bữa cơm chiều, ba Cảnh lấy thuốc cho trẻ em bỏ vào hoà tan với nước, anh hai liền đi vội tới đón lấy tự mình uy Đô Đô uống.
Trong phòng ngủ của mẹ Tô cùng ba Cảnh,
“Để em đi xem Đô Đô lần nữa.” Sắp sửa đi ngủ, mẹ Tô lo lắng, mặc áo ngủ muốn đi ra ngoài.
“Vợ à, Đô Đô ở trong phòng Tiểu Lỗi, buổi tối Tiểu Lỗi sẽ biết chăm sóc, em cứ yên tâm.”
Vào phòng Cảnh lỗi, mẹ Tô tuy muốn nhưng vẫn giữ ý tứ không xâm phạm riêng tư, tuy rằng biết Đô Đô sẽ không có việc gì, chính là vẫn không khống chế được sự lo lắng, ba mẹ nào cũng đều như vậy a.
“Ngủ đi, không có việc gì.” Ba Cảnh kéo mẹ Tô lại giường, hai người ngủ.
Trong phòng Cảnh Lỗi, trên giường, Đô Đô im lặng nằm, lúc đầu Cảnh Lỗi nghĩ nhóc đang ngủ, nhẹ tay nhẹ chân sợ đánh thức nhóc, vừa đến gần thì thấy Đô Đô mở mắt to nhìn qua nhìn lại, căn bản là chưa có ngủ.
“Đô Đô.” Anh hai nhẹ nhàng gọi, Đô Đô nghiêng đầu nhìn anh hai. Cảnh Lỗi sờ sờ mặt của nhóc, vẫn còn một chút nóng, “Đô Đô khó chịu sao?”
Đô Đô ân, “Anh hai, nơi này đau, nơi này đau.” Đô Đô vươn ngón tay ngắn ngủn, chỉ vào đầu của mình, “Đau đầu đau đầu”
Cảnh Lỗi có chút đau lòng, thuốc đã uống rồi, ngày mai hẳn là sẽ khỏi bệnh, Cảnh Lỗi nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Đô Đô, bệnh nhân Đô Đô nhìn mặt anh hai, mắt to vụt sáng, tuy rằng không có tinh thần, nhưng vẫn có ý cười lấp lánh.
Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ vướng đầy tuyết, hoa bị đóng băng, nhưng bên trong lại thực ấm áp như mùa xuân, Cảnh Lỗi đã sớm rời giường, mẹ Tô cùng ba Cảnh đều đã đi làm.
Sắp tới cuối năm, người lớn đều phi tranh thủ làm hết việc, sau đó có thể nghỉ ngơi để đón năm mới, nên bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhà trẻ của Đô Đô cũng sắp được nghĩ, bởi vì mắc bệnh cho nên vừa lúc cho nhóc nghĩ tết sớm một chút. Về phần anh hai, phải xuất ngoại, sang năm mới sẽ bay đến một đất nước khác, bắt đầu kiếp sống du học sinh. Cho nên cái tết này đối với cả gia đình mà nói, chính là quan trọng hơn những năm trước.
Cảnh Lỗi sờ sờ đầu Đô Đô, không nóng, Đô Đô rốt cuộc cũng mở mắt, sau đó anh hai mặc áo lông ngắn tay cho nhóc, tiểu quần bông, Đô Đô ngoan ngoãn ngồi trên giường lớn, giơ tay giơ chân cho anh hai mặc đồ.
Rửa mặt xong, Đô Đô ngồi trên bàn ăn, ăn điểm tâm bữa sáng anh hai làm cho nhóc.
Cảnh Lỗi bưng chén nhỏ, uy Đô Đô, hương vị ngọt ngào của cháo bắp thơm ngào ngạt.
“Nóng! Thổi thổi. Thổi thổi!” Đô Đô sợ nóng, làm cho anh hai phải thổi thổi.
Cảnh Lỗi đặt ở bên miệng thổi một chút, “Đến!”
Đô Đô giương cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy, lớn như vậy đã không cần phải khác phải đút ăn, các bạn nhỏ trong nhà trẻ cũng không cần cô giáo phải đút, chính là Đô Đô lại muốn anh hai đút cho nhóc ăn.
“Ăn cái này!” Ngón tay ngắn ngủn, chỉ vào khoai tây, ngọt ngào, đương nhiên Đô Đô thích ăn.
Bàn tay Cảnh Lỗi dày rộng, dùng muỗng nhỏ múc đầy khoai, đưa đến bên miệng Đô Đô, Đô Đô há miệng nhỏ, một hơi đem một muỗng nuốt hết.
Béo Đô Đô ăn bữa sáng, tự nhiên sinh bệnh liền biến thành tiểu đại gia, ngồi trên ghế sa lông muốn xem TV, bình thường anh hai không cho xem, cảm mạo càng không thể xem TV, nghĩ đến Đô Đô đang bệnh, anh hai vẫn nhường một bước, ngồi ở trên ghế sa lông đem Đô Đô ôm vào trong lòng, kể chuyện cổ tích.
Loại truyện này đối với anh hai mà nói là quá ngây thơ, đọc càng về sau, Đô Đô cư nhiên lại nhớ hết cốt truyện, con mắt nửa mở nửa nhắm, lập tức ngã vào lòng anh hai ngủ. Cảnh Lỗi cẩn thận đem chăn đắp cho nhóc, che gấu mèo Đô Đô lại.
...Buổi tối tinh thần Đô Đô rõ ràng tốt lên rất nhiều, giống như lúc khoẻ mạnh, căn bản không có việc gì, thời điểm ba mẹ đi làm về, anh hai cũng đã làm xong thức ăn, bưng canh từ nhà bếp đi ra, nhóc Đô Đô đang ngồi trên bàn ăn, trên cổ quấn khăn len, khung cảnh thực ấm áp.
... Trên bàn cơm, bày đủ thức ăn đầy màu sắc, nhìn ngon mắt lại ngon miệng, trù nghệ của anh hai tốt lắm, thật làm cho mẹ Tô có điểm hổ thẹn.
Đang cầm muỗng cơm uy Đô Đô ăn, mẹ Tô thở dài một hơi, nói chuyện với ba Cảnh, “Em còn lo lắng, nếu không hảo liền đem đi chích.”
“Đô Đô không bệnh, Đô Đô không bệnh!” Lập tức có âm thanh phản bác, bệnh nhân Đô Đô mới vừa khỏi bệnh nói được nhiều, “Không cần chích!”
“Ừ... Bọn họ lấy cây kim lớn như vầy, đâm vào mông của Đô Đô, đau!” Đô Đô chạy nhanh lại chỗ anh hai đang ngồi ăn cơm, khoa trương múa tay múa chân cho anh hai coi, rất giống tiểu dũng sĩ bị giải ra pháp trường.
“Ba ba còn đè xuống, mẹ còn rót thuốc vào mông Đô Đô...” Hai vợ chồng nghiễm nhiên trở thành ác nhân trong mắt Đô Đô, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm anh hai, trong mắt Đô Đô bây giờ chỉ có duy nhất người ngồi đối diện này là người thân.
“Đó là lúc con cảm cúm về sau còn bị táo bón nữa.” Mẹ Tô cùng Đô Đô tranh luận.
Đô Đô ừ, nghẹn nửa ngày, không động đậy, không phản bác, “Mẹ phá hư, phá hư mẹ...”
“Thối Đô Đô, Đô Đô thối...” Mẹ Tô cũng không có chút nào cam chịu yếu thế.
“Đô Đô không thúi, Đô Đô không thúi, mọi người ngửi thấy... Ba ba ngửi, anh hai ngửi... Mẹ ngửi thấy, ngửi thấy không.”
Đô Đô chạy vòng vòng, đem cánh tay giơ lên cho mọi người ngửi, gấy đến độ xoay vòng vòng. Giáo viên nhà trẻ thường nói những động vật nhỏ không sạch sẽ vệ sinh đều rất thối, không ai thích.
“Được rồi, vợ à, không cần tranh cãi với Đô Đô, như thế nào giống như hai đứa nhóc thế này a.” Ba Cảnh nín cười giảng đạo.
Cảnh Lỗi cảm thấy được sự ồn ào, so với trước đây ở cùng một chỗ với ba náo nhiệt hơn, có thêm dì Tô, còn có Đô Đô...
.....
Buổi sáng ba mẹ đều tiếp tục đi làm, rất nhiều công việc cuối năm phải hoàn thành, thực yên tâm đem Đô Đô giao cho anh hai chăm sóc. Trong ngôi nhà lớn này lại chỉ còn một lớn một nhỏ.
Thời tiết bên ngoài tương đối tốt, trời trong xanh tựa hồ không có dấu hiệu tuyết rơi.
Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách thu nhập giấy tờ, trên cơ bản đều xong, nhưng phải kiểm tra lại một chút, Đô Đô ở trong phòng khách vẽ tranh, cầm một hộp sáp màu, quỳ gối trên tấm thảm, mông chu lên, đã gần nửa ngày cũng không nâng đầu lên, chỉ thấy một cái mông nhỏ di động lên di động xuống.
Cái hồ cá, lúc trước mẹ Tô có mua hai con cá vàng bỏ vào, rồi sau đó đẻ ra một bầy các nhỏ bơi ra bơi vào, ở gần cửa chính, có đặt một cái ***g sắt nhỏ mới mua ngày hôm qua, trong đó có một đôi chuột ngửi đông ngửi tây, miệng nhai liên tục, lông trắng buốt như lông chim, lâu lâu kêu chít chít vài tiếng.
...
Được rồi, sắp xếp đồ đạc gọn gàng vào ba lô, hành lý của anh hai rất đơn giản, chỉ có một cái ba lô mà thôi. Nhìn đến cái mông đối diện di chuyển gần nửa ngày, chắc cũng sắp xong đi.
Bông tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, trên mặt đất lưu lại một tầng dày băng đá, bởi vì tuyết rơi cho nên hơi thở mùa đông lạnh lẽo, tuy nhiên không khí đón chào năm mới cùng gia đình sắp đến lại mang hương vị thực ấm áp. Thân hình thon dài đẹp đẽ của anh hai đứng lặng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, béo Đô Đô còn lắc lư mông vẽ tranh trên tấm thảm, nhóc vẫn chưa hoàn thành.
“Linh” điện thoại vang lên, Cảnh Lỗi đi qua nghe, “Uy?”
“Uy...” Một âm thanh trẻ con tức giận, “Đây chính là nhà Đô Đô?”
“Đúng vậy.” Cảnh Lỗi trả lời, nếu hắn đoán không sai, chính là bạn học của Đô Đô.
“Con tìm Đô Đô... Con là bạn thân nhất của Đô Đô...” Giọng bạn nam rõ ràng.
Đô Đô còn có bạn thân nhất sao, Cảnh Lỗi nhìn Đô Đô, Đô Đô đã bắt đầu mệt mỏi, sửa tướng lại thành mông hạ xuống ngồi trên thảm, có một câu tục ngữ nói, hai nam nhân cùng tranh một điêu thuyền, hiện tại “điêu thuyền” đang ngồi ngốc ôm chân ở đằng kia.
“Tôi là anh hai của Đô Đô, em chờ một chút.” Tự giới thiệu, anh hai không phải là người không biết lý lẽ, sẽ không cùng một đứa con nít giằng co.
“Đô Đô, điện thoại.” Điện thoại gọi đến nhà kiếm Đô Đô thực sự rất hiếm a, ngoại trừ anh hai, ba Cảnh và mẹ Tô gọi điện thoại về nhà tìm nhóc thì ngoài ra không còn ai.
Có người gọi điện thoại kiếm mình, Đô Đô hưng phấn đứng dậy chạy lại nghe.
Cảnh Lỗi vốn định đi toilet, hiện tại cũng nóng nảy, ngồi ở một bên tuỳ tay lật lật tạp chí.
...
“A... Ân...Tớ không đi gặp cậu, tớ bị cảm, cậu đến nhà tớ chơi đi...” Đô Đô một tay xoa thắt lưng, một tay cầm lấy điện thoại nghe.
“... Tớ cũng có... Tớ có vịt con, tớ còn có hai con chuột...” Đô Đô nghe xong cái gì, cầm lấy điện thoại, nghẹn nửa ngày, vội vàng trả lời, “Tớ còn có anh hai... Tớ có anh hai... Cậu có không?!”
Đây là bạn thân nhất sao, giống như hai tiểu gà trống đang nhổ lông nhau.
Trong chốc lát, Đô Đô đặt điện thoại xuống, nhóc bắt chước người lớn thở dài một hơi.
“Làm sao vậy?” Cảnh Lỗi hỏi nhóc.
“Lê Lê nói cậu ta có chim nhỏ, còn có thể nói chuyện.” Chắc hẳn là con vẹt đi.
“Cậu ta còn nói cậu ta có nuôi heo con, là còn sống, không phải đồ ăn.” Cái này chắc là heo kiểng để nuôi.
“Đô Đô cũng muốn sao?”
Đô Đô lắc lắc đầu, mắt to chớp chớp, “Mẹ nói, một đứa bé ngoan không thể muốn đồ vật này nọ. Anh hai, Đô Đô là bé ngoan.”
Anh hai xoè bàn tay ra, lòng bàn tay ấm áp sờ sờ đầu Đô Đô, “Ân, Đô Đô chính là bé ngoan.”