“Tĩnh Tĩnh giỏi lắm. Họ còn chẳng mời giúp việc mà nhà cửa vẫn quang quẻ sạch sẽ, một ngày ba bữa đều do Tĩnh Tĩnh phụ trách, nhiệm vụ chủ yếu của anh cả chắc có mỗi sinh con thôi. Một nhà ba người cùng nhau mặc áo T shirt thật sự khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị ông ạ. Lúc ăn xong cơm tối đi rửa chén, Tĩnh Tĩnh còn dạy cháu nấu cháo gà”.
“Vậy cháu tới dạy lại cho đầu bếp đi, để họ học hỏi chút”, bây giờ Hạ lão gia mới lên tiếng, bát cháo gà cũng đã thấy đáy, Hạ Vân Tuyết vội vàng đưa khăn giấy cho ông.
“Ông nội, cháu thấy dù đầu bếp có làm như nào cũng không thể tạo ra hương vị như này được. Nếu ông muốn ăn thì cứ bảo Tĩnh Tĩnh ấy, cậu ấy còn hiếu thảo hơn cả cháu, cháu chỉ nhớ ăn chứ không nhớ mang phần về cho ông kìa”.
Hạ lão gia nghe xong thì gật đầu một cái, nói: “Đứa bé kia không tệ, tốt hơn hẳn các cháu, biết điều, làm cái gì cũng đến nơi đến chốn lại hiếu thuận, ba thằng bé ấy biết dạy con hơn ông nhiều”.
Hạ Vân Tuyết ngẩn người, nắm lấy tay Hạ lão gia: “Ông nội…”
Hạ lão gia thu lại ánh mắt mờ mịt, ông nhìn Hạ Vân Tuyết, nghiêm túc nói: “Cháu có biết mẹ với anh cháu gần đây đang làm gì không? Mẹ con nó coi ông là lão già hồ đồ, không tới công ty là mẹ con nó có thể tùy tiện làm xằng làm bậy, chia bè kết phái sao?! Tất cả những người chỉ cần đứng về phía anh cả cháu nếu không phải bị ép đi thì cũng là bị đuổi việc vô cớ, làm loạn tới mức không ai được yên ổn cả!”
Hạ Vân Tuyết nhấp mím môi, cúi đầu không lên tiếng.
“Tuy Vân Long không phải do một tay ông nuôi lớn nhưng ông cũng đưa nó theo tận mười mấy năm, sợ nó vì chuyện của Phạm Hành mà bị tủi thân nên có lần nào ra ngoài mà ông không đưa nó theo chưa? Ông làm như thế là vì cái gì, trong lòng nó có thể không biết, nhưng mẹ nó chẳng phải rõ như trời ban trưa à? Ông chỉ mới nói một câu để Phạm Hành trở về công ty hỗ trợ mà mẹ cháu đã tỏ thái độ cực kì khó coi, lấy cái chết để ra dọa, hóa ra nếu Phạm Hành thật sự trở về thì mẹ cháu lại muốn đập đầu vào tường thêm lần nữa sao?!”
Hạ Vân Tuyết há miệng nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Hiện giờ Hạ lão gia cực kì tức giận, tựa như muốn phát tiết tất cả mọi thứ đè nén trong lòng ra ngoài.
“Cháu xem con của Nghiên Nghiên mới được có mấy tháng, mới chỉ có bốn tháng thôi mà bọn chúng đã không đợi được nữa rồi, trong tối ngoài sáng bảo ông lấy toa thuốc ra. Chúng nó cũng gan lắm, dám mở mồm nói ra câu đấy mà nghe được à?! Ông còn chưa có chết mà chúng nó đã vội vã ép cung, muốn tạo phản rồi phỏng?!”
Hạ Vân Tuyết thấy chuyện càng trở nên nghiêm trọng, vội vàng vỗ vỗ lưng Hạ lão gia.
“Ông nội đừng tức giận, có hại cho sức khỏe”.
Hạ lão gia ho khan mấy tiếng, ông lắc đầu, trong mắt mang vẻ tang thương.
“Người ta thường nói ai giàu ba họ ai khó ba đời, ấy thế mà ông còn cho rằng Hạ gia chúng ta là ngoại lệ, bây giờ nghĩ lại, đến ông không phải vừa tròn ba đời sao? Đạo lý người đời lưu truyền mấy ngàn năm quả thật không sai chút nào.”
“Ông nội, ông đừng nói như vậy. Hạ gia không có việc gì cả, anh cả sẽ không để cho Hạ gia xảy ra chuyện đâu.”
Hạ lão gia thở dài: “Vân Tuyết, ông nói thật với cháu, anh cả cháu nắm chắc đằng chuôi, sở dĩ nó không rút ra, vì cớ gì bây giờ ông mới hiểu. Anh cháu đang đợi thời cơ, một khi thời cơ đã đến thì mẹ cháu cùng Vân Long gần như không còn cơ hội trở mình nữa. Vân Tuyết, ông nội muốn hỏi cháu một chuyện, giữa Hạ gia và Vân Long, cháu hi vọng ông sẽ đứng về phía nào?”
“Vân Long…” Hạ Vân Tuyết cũng là người thông minh, cô nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi cũng hiểu được đại khái, “Có liên quan đến chuyện hôn lễ ạ?”
Hạ lão gia mím môi không nói, chỉ gật đầu một cái.
Hạ Vân Tuyết nghe xong, hồi lâu không lên tiếng. Một lúc lâu sau cô mới trầm giọng nói: “Nếu như chuyện này thật sự là Vân Long sai thì anh ta phải tự mình gánh chịu hậu quả”.
Đi ra khỏi phòng Hạ lão gia, Hạ Vân Tuyết nặng nề thở một hơi dài. Cô dựa vào cửa hồi lâu không động đậy, ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt cô là một vẻ thanh minh. Sau khi đem chén không xuống phòng bếp rửa sạch, cô lại cất bình giữ nhiệt vào góc trong của tủ bát, tiếp đến mới lên lầu trở về phòng.
Hạ Vân Tuyết mới vừa lên tầng ba đã thấy có bóng người đứng ở trước cửa sổ hành lang, toàn thân mặc đồ trắng tựa như một nữ quỷ. Hạ Vân Tuyết sợ hết hồn, đêm hôm khuya khoắt thế này ai còn đứng đó thế!
Hạ Vân Tuyết cũng lớn gan, híp mắt đến gần xem. Cô nghĩ nghĩ một chút, sau đó không chắc chắn lắm lên tiếng gọi: “Nghiên Nghiên?”
Người nọ quay đầu lại, quả thật chính là Lưu Nghiên. Lưu Nghiên không nghĩ muộn vậy rồi còn có người, vì thế vội vàng gạt đi nước mắt, kêu một tiếng: “Chị hai.”
Hạ Vân Tuyết đi tới, kéo lấy tay Lưu Nghiên. Lòng bàn tay Lưu Nghiên lạnh như băng, cổ tay nhỏ tựa như chỉ cần hơi bóp là sẽ gãy.
“Sao em lại đứng một mình ở đây? Đã trễ thế này rồi mà chưa đi nghỉ à, bé con cũng phải nghỉ ngơi chứ”.
Hạ Vân Tuyết vừa nói dứt lời, nước mắt Lưu Nghiên bỗng ồ ạt tuôn ra. Hạ Vân Tuyết nhíu mày, lạnh mặt hỏi: “Hạ Vân Long ức hiếp em à?”. Đôi môi của Lưu Nghiên khẽ run, nhưng cô lại không lên tiếng.
“Để chị đi tìm anh ta.” Hạ Vân Tuyết xoay người muốn đi tìm Hạ Vân Long tính sổ.
“Chị hai, anh ấy không ức hiếp em, chị hai…”
Hạ Vân Tuyết đẩy cửa phòng ra rồi đi vào trong, Lưu Nghiên cũng vội vàng đuổi theo sau, kết quả vòng vo một vòng cũng không tìm thấy người đâu.
“Anh ta đi đâu rồi? Tại sao lại bỏ em một mình? Anh ta có ý thức được mình đang là chồng, là cha người ta không?”
Lưu Nghiên không lên tiếng, chỉ cúi đầu đứng ở đó, mãi lâu sau mới thấp giọng nói: “Chị, em… em không muốn có đứa con này nữa.”
“Cái gì?” Hạ Vân Tuyết kéo Lưu Nghiên đi qua một bên, “Chuyện gì xảy ra rồi? Tại sao em lại đột nhiên nói thế?”
Lưu nghiên thấy Hạ Vân Tuyết hình như rất tức giận, cô rụt cổ lại, nước mắt chảy ròng ròng.
“Dù sao sinh ra rồi cũng chẳng ai thương nó, vậy thì tốt nhất đừng để nó tới thế giới này”.
“Nói nhăng gì đó!” Hạ Vân Tuyết thật sự tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ, sắc mặt cũng đen lại, “Làm sao lại không ai thương? Lưu Nghiên, em có biết mình đang nói gì không?”
Lưu Nghiên cắn môi, trên môi đều là dấu răng hằn lại. Hạ Vân Tuyết nhìn ra có điểm không đúng, Lưu Nghiên hình như không phải thật sự không cần đứa bé này, vậy rốt cuộc là tại sao?
Hạ Vân Tuyết dùng thái độ hòa hoãn, ôn nhu nói: “Nghiên Nghiên, chị đã nói với em rồi, nếu như trong lòng có cái gì không thoải mái thì nói cho chị, em có nhớ không?”
Lưu Nghiên nghẹn ngào một tiếng, nắm chặt lấy tay Hạ Vân Tuyết mà kêu khóc: “Chị ơi, bây giờ thật sự em không biết mình phải làm gì nữa. Em muốn về nhà, nhưng em lại không dám về, em không muốn để ba mẹ lo lắng, nhưng mà em thật sự… Thật sự không biết nên làm cái gì cả.”
Hạ Vân Tuyết nắm chặt tay Lưu Nghiên, trấn an nửa ngày, chờ Lưu Nghiên bình tĩnh lại mới bắt đầu hỏi rõ ngọn ngành. Hóa ra hôm qua Hạ Vân Long đưa Lưu Nghiên đi siêu âm để xem giới tính của đứa nhỏ. Lúc bác sĩ nói đứa bé là con gái, sắc mặt Đường Hồng Lan trông cực kỳ khó coi.
Buổi tối hôm đó trở về, Hạ Vân Long liền làm loạn lên với cô. Hạ Vân Long nói không ít lời khó nghe, nói cô vô dụng không thể sinh con trai cho gã, làm phá hỏng kế hoạch của gã, đã thế còn nói con gái chỉ là thứ vô dụng, sinh ra thì cũng làm phế vật thôi.
Lưu Nghiên vốn là người nhạy cảm, nghe gã nói như thế, kí ức về buổi hôn lễ ngày đó lại ùa về, bên tai vang vọng là tiếng nói của người đàn bà ấy. Cô vẫn luôn tự nhủ lòng mình không nên tin những thứ kia mà phải tin tưởng Hạ Vân Long, nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều sụp đổ, trong lòng cô biết, những gì người đàn bà kia nói, có lẽ đều là thật.
Hạ Vân Tuyết nghe xong thì giận lắm, cả người như run lên. Lúc trước ở thư phòng, Hạ lão gia đã nói Đường Hồng Lan càng ngày càng lộng hành, bây giờ Hạ Vân Tuyết đã hiểu được nguyên nhân rồi. Hóa ra mẹ cô sợ Lưu Nghiên không sinh được con trai thì lão gia sẽ không tình nguyện giao đơn thuốc ra.
Con người chính là như vậy, trong lòng suy nghĩ gì thì con mắt sẽ chỉ thấy những điều ấy. Đường Hồng Lan trọng nam khinh nữ, ở trong mắt bà ta, Hạ lão gia hiển nhiên cũng là người như vậy.
Nhưng kẻ đáng khinh đáng tởm nhất vẫn là Hạ Vân Long, gã ta ấy mà lại dám nói ra những lời như thế với vợ và con mình!
“Hạ Vân Long tên khốn kiếp này! Đồ khốn!”
Lưu Nghiên lau nước mắt: “Chị hai, em thật sự không cần đứa con này nữa, em muốn li dị với Hạ Vân Long. Em cảm thấy sau này bản thân em không thể nào đối diện với anh ta nữa.”
Hạ Vân Tuyết kéo tay Lưu Nghiên, cô suy nghĩ trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Nghiên Nghiên, nếu như em đã quyết muốn ly dị với Hạ Vân Long thì chị ủng hộ em. Tuy nhiên, chuyện đứa con em phải suy nghĩ kỹ, bất kể ba đứa bé là ai thì nó cũng vô tội, ân oán hận thù của người lớn không nên để con cái hứng chịu”.
“Chị hai, những gì chị nói em đều hiểu, nhưng là… Em không có cách nào đối mặt, em không muốn con của em sinh ra mà không có ba.” Lưu Nghiên đặt tay lên cái bụng hơi nhô lên của mình, thần sắc tái nhợt.
“Nghiên Nghiên, nó không có ba nhưng nó vẫn còn mẹ, không phải sao? Chị biết em yêu con mình mà. Em có biết sức mạnh to lớn nhất trên đời này là gì không? Là tình thương của mẹ. Chị tin em, cho dù chỉ có một mình em cũng có thể nuôi nấng nó thật tốt, ” Dù trên mặt Hạ Vân Tuyết đang cười nhưng trong mắt cô lại là nỗi khổ sở khiến người ta phải bận lòng.
“Nghiên Nghiên, em biết không? Man là con riêng của chồng chị. Bọn chị còn có một đứa con trai lớn nữa, cả hai đều là con riêng của chồng chị với vợ trước. Cả hai đứa hiếu thảo lắm, sau khi chị và chồng kết hôn mà mãi không có con, hai đứa nó còn chạy tới nói với chị, rằng chúng không ngại việc có thêm một đứa em nữa đâu. Lúc chị nghe thấy câu nói ấy, chị thật sự…thật sự khổ sở muốn chết”.
Lưu Nghiên nghe không hiểu, ngây ngẩn hỏi: “Tại sao? Đây không phải chuyện vui sao?”
“Ừ, là chuyện vui, ” Hạ Vân Tuyết lau sạch nước mắt, “Nhưng mà đời này kiếp này, chị không thể nào có đứa con riêng của mình nữa. Hạ Vân Long đã nói với em về chuyện hồi nhỏ của chị chưa?”
Lưu nghiên gật đầu một cái, đã từng nói qua rồi, hơn nữa còn nói rất khó nghe.
“Chẳng lẽ là bởi vì cái này, cho nên chị mới…”
Lưu Nghiên chưa nói xong, Hạ Vân Tuyết đã gật đầu.
“Là do không mang thai được sao? Chị hai, bây giờ y học phát triển rồi, dù không mang thai được nhưng có thể thụ tinh ống nghiệm mà”.
“Không phải không mang thai được, mà là chị không chịu nổi” Hạ Vân Tuyết nói, “Cho dù chị có nằm ở trên giường không nhúc nhích thì cái thai cũng không giữ được”.
“Tại sao có thể như vậy được?”, Lưu Nghiên che miệng, thật sự không dám tin.
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng, cô nói với Lưu Nghiên: “Cho nên em phải hiểu, trên đời này không phải người phụ nữ nào cũng có con được. Em may mắn lắm đấy, Nghiên Nghiên, cho dù cuộc đời đem đến cho em nhiều nước mắt, nhưng đứa bé này, sẽ là niềm hi vọng mới cho cuộc đời em”.
Lưu Nghiên nhìn Hạ Vân Tuyết như vậy, cô đột nhiên cảm thấy, Hạ Vân Tuyết kiên cường hơn bất kì người phụ nữ nào mà cô đã từng gặp.
“Chị hai, em đã nghĩ xong rồi. Em sẽ ly dị với Hạ Vân Long nhưng vẫn giữ lại đứa nhỏ này. Hạ Vân Long không cần thì em cần. Trên thế giới này, ai ghét bỏ nó cũng được, nhưng em thì không, bởi vì nó là con gái của em, và em là mẹ nó”.
Hạ Vân Tuyết vuốt ve gương mặt Lưu Nghiên: ” Được, đến lúc đó cho chị làm mẹ nuôi được không? Chị vẫn luôn muốn có một đứa con gái”.
Lưu Nghiên gật đầu: “Dĩ nhiên là được, cám ơn chị nhiều lắm, chị hai.”
“Nghiên Nghiên, cả đời này chị sẽ mãi là chị hai của em.”
Lưu Nghiên đỏ mắt ôm lấy eo Hạ Vân Tuyết, nức nở nói: “Mặc dù Hạ Vân Long đã đem đến cho em quá nhiều thống khổ, nhưng có một việc em rất biết ơn anh ta, vì anh ta đã cho em thêm một người ông, một người chị, một mái nhà”.