Thứ 282 chương cùng Vân Tuyết gặp mặt
Hạ Phạm Hành mặc áo cho cha con đã lấy từ tiệm may, tóc cũng thả xuống, phối với một chiếc quần mặc thường màu kem khiến hắn trông như thanh niên hai lăm hai sáu, không ai là không tin.
Bảy Bảy được mặc quần áo mới, có điều bộ quần áo này có hơi to so với bé, ống tay áo thậm chí còn phải xắn lên mấy lần. Bé để lộ ra nửa bên vai, trên cổ buộc một cái yếm nhỏ, tà áo dài phủ qua đầu gối, nhìn trông rất đáng yêu.
Bộ đồ cha con này là do Hạ Phạm Hành thiết kế, họa tiết là một đứa bé đang cưỡi trên người con chó được vẽ theo kiểu hoạt hình, nhưng không giống như nét vẽ hoạt hình thịnh hành hiện nay, chó nhỏ trên áo phông có thiên hướng tả thực còn đứa bé lại giống như những hình em bé ở trong bức tranh ngày tết.
Lúc này, Hạ Phạm Hành đang cầm máy tính bảnggọi video với Trương Thanh. Trương Thanh thấy quần áo trên người hai cha con họ thì lập tức đỏ mắt.
“Tranh này là vẽ Bảy Bảy với Tám Nhỏ đúng không? Đáng yêu thật đấy, ba cũng muốn mua, mua ở đâu thế?”
Hạ Phạm Hành cười nói: “Vài hôm trước con đi ngang qua cửa tiệm, định mua về làm quà cho A Tĩnh, ai ngờ hai ba con lại tự mình chạy tới đây… Bảy Bảy, cái này không ăn được đâu.”
Bảy Bảy đang nằm trên đùi Hạ Phạm Hành, bây giờ là khoảng thời gian bé trông cái gì cũng mới lạ, có vẻ như đang chán nên đưa tay cướp máy tính bảng trong tay hắn, há miệng muốn gặm. Hạ Phạm Hành vội vàng vươn tay không cho bé chạm vào. Bảy Bảy càng hưng phấn hơn, muốn ngồi dậy nhưng hết lần này tới lần khác cái thân hình bé nhỏ không có lực, chỉ có thể giống như một chú rùa muốn bay lên, ở trên đùi Hạ Phạm Hành đong đưa.
“Bảy Bảy chắc là đang nhớ ông, muốn thơm ông một cái có đúng không nào?”, Trương Thanh tự luyến nói, “Đúng rồi, ba cũng muốn có cái áo phông đó, ba phải mặc nó rồi dắt Bảy Bảy đi dạo phố.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: ” Được, vậy mai con tới hàng đó bảo người ta làm thêm một cái.”
“Không, hai cái cơ.”
Trương Thanh giơ hai ngón tay hưng phấn nói, Quách Dực từ nãy tới giờ vẫn luôn ở bên cạnh làm bình phong bỗng dưng có linh cảm không làm, mở miệng vừa nói
■=»= “am “
Một xác: Tìm..
(bản gốc tác giả viết vậy nên mình cũng không biết làm sao cho ổn nữa, thôi thì mong mọi người thông cảm TT)
Bảy Bảy đang nằm ở trên đùi Hạ Phạm Hành tự mình ngồi thẳng dậy.
“Oa!! A Dực anh xem anh xem đi, Bảy Bảy tự mình ngồi dậy kìa, cháu nó tự ngồi được kìa! Thời khắc quan trọng thế mà ông ngoại không bên cạnh Bảy Bảy, Bảy Bảy…”
Trương Thanh trưng ra vẻ mặt “đã bỏ lỡ thời khắc trọng đại”, trông mơ giải khát (*) sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảy Bảy Bảy qua màn hình điện thoại.
(*) ý chỉ tự ảo tưởng để an ủi.
Bảy Bảy hình như cũng có chút kinh ngạc, bé dường như không nghĩ tới mình lại lợi hại như vậy. Trương Thanh vẫn cứ gọi “Bảy Bảy, Bảy Bảy” mãi. Bảy Bảy hướng về phía Trương Thanh trưng ra một vẻ mặt cực kì vui vẻ.
Quách Dực nháy nháy mắt với Hạ Phạm Hành qua màn hình điện thoại: Một cái là được rồi!
Hạ Phạm Hành cười trông cực kì thuần lương vô hại.
Sau khi trò chuyện với Trương Thanh xong, Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi vào phòng bếp xem Quách Tĩnh Tĩnh. Hôm nay là đông chí, buổi sáng ăn long nhãn táo đỏ đánh trứng, Bảy Bảy cũng uống thêm mấy hớp canh ngọt. Quách Tĩnh Tĩnh còn nói muốn hầm gà, theo như tập quán của quê cậu thì đông chí cần phải ăn uống bổ dưỡng chút, như vậy lúc mùa đông tới sẽ không thấy khó chịu nữa.
Cho nên sáng sớm ngày ra Quách Tĩnh Tĩnh đã đi chợ thức ăn ở phía dưới mua một con gà, ăn xong bữa sáng thì lập tức vào bếp giã thịt gà.
Hạ Phạm Hành mang Bảy Bảy vào trong. Cháo gà trong nồi đã sôi, Quách Tĩnh Tĩnh vặn lửa nhỏ, đun liu riu.
Quách Tĩnh Tĩnh dùng nồi đất để hầm gà. Cậu bỏ mấy lát gừng vào, sau đó bỏ thêm một ít cẩu kỷ cùng tố phiến. Nồi đất hầm gà rất lâu, nhưng gà hầm xong sẽ có mùi vị rất đặc biệt. Cháo gà trong suốt như thấy đáy, hương vị cũng cực kì ngon, vớt sạch lớp dầu ở trên rồi ăn cháo thì sẽ không cảm thấy ngấy trong cổ họng.
“Vừa vào phòng đã thấy thơm nức mũi rồi, sắp xong chưa em?”
Hạ Phạm Hành hỏi, Bảy Bảy trên tay hắn thấy Quách Tĩnh Tĩnh liền cố vươn tay về phía cậu. Quách Tĩnh Tĩnh chùi sạch tay rồi mới ôm lấy bé.
“Còn chưa xong nữa, nhưng mà sắp xong rồi. Gà hôm nay không ngon lắm, không phải gà chính tông.”
“Ồ? Sao em biết?”
Hai người vừa nói chuyện nhà vừa đi ra khỏi phòng bếp.
“Ban đầu trông cũng giống, nhưng mà lúc mổ gà ra mới thấy cả một bụng toàn là dầu, gà vườn chính tông không nhiều dầu như thế đâu, nhưng đây cũng không hẳn là gà nhà, mùi vị vẫn được lắm, em có cho thêm rượu gia vị vào để khử tanh rồi.”
Hạ Phạm Hành giúp cậu rót một ly nước. Quách Tĩnh Tĩnh uống một hớp, Bảy Bảy cũng muốn uống, Hạ Phạm Hành liền đưa bình sữa cho bé. Bé còn chưa biết ôm bình sữa, nhưng mà bé thông minh, Quách Tĩnh Tĩnh vừa đặt bé xuống ghế salon, bé đã ôm bình sữa vào trong lòng, nghiêng người, dùng ghế sa lon để chịu sức nặng của bình sữa, sau đó tự mình mút.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy hay hay bèn đưa tay gãi gãi cái mông nhỏ của bé. Hạ Phạm Hành ôn nhu nói: “Đừng làm con buồn không lại sặc mất.” Nghe thế Quách Tĩnh Tĩnh mới thu tay lại, cậu đặt ly nước xuống rồi nói với Hạ Phạm Hành: “Công ty bên đó như thế nào rồi? Mấy nay em ra ngoài thấy mấy tay nhà báo nằm vùng hầu như đi hết cả rồi.”
Hạ Phạm Hành bó tay cười một tiếng: “Em bảo vệ anh như thế, cửa chính không cho ra mà cửa sau cũng không cho bước, bọn họ không đạt được điều mình muốn mà trời thì càng ngày càng lạnh, dĩ nhiên không kiên nhẫn nổi nữa rồi.”
Từ khi dọn tới nhà trọ, Quách Tĩnh Tĩnh gánh vác tất cả những công việc cần phải ra ngoài, dù sao Hạ Phạm Hành cũng không cần tới công ty, chỉ cần hắn không ra khỏi cửa thì những kẻ đó sẽ không đạt được điều mình muốn, mỗi ngày đều tay không mất hứng quay về, dần dà người tới cũng ít đi.
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Xem ra làm như vậy là đúng, anh cũng đừng để ý nhiều, con người đều thế ấy mà, mất hứng thú dần là qua hết”.
Đối với lời an ủi của Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành chỉ cười nhạt không nói.
Có điều thông qua chuyện này, Hạ Phạm Hành ngược lại cảm thấy bản thân thu hoạch được cũng khá lắm, hóa ra A Tĩnh nhà hắn lại bao bọc che chở như thế. Quách Tĩnh Tĩnh không cho Hạ Phạm Hành lên mạng nhưng bản thân thì cứ dán mắt không rời. Cậu đăng kí vào rất nhiều diễn đàn, thấy có người mắng hắn thì cậu sẽ mắng lại ngay. Đừng tưởng Quách Tĩnh Tĩnh bình thường không nói nhiều mà coi thường, ở trên mạng đốp chát với người khác chẳng kém ai đâu.
Bất kể người khác có nói gì cậu cũng có thể đâm ngược lại, người ta một câu cậu sẽ mắng mười câu, chửi cho đến khi cẩu huyết lâm đầu, dù có hạ tiện dơ bẩn cậu cũng sẽ quất thẳng tới, quả thật là minh chứng cho câu nói ‘đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài’.
Còn việc tại sao Hạ Phạm Hành biết ư?
Rất đơn giản, bởi vì những cái tên mà Quách Tĩnh Tĩnh dùng để đăng kí đều là tên tự động, Hạ Phạm Hành vừa mở mạng ra là thấy, chẳng trách cậu bình thường không thích lên mạng bây giờ cứ cắm đầu vào không dời mắt, đã thế còn thần thần bí bí trốn hắn mà làm.
Có điều nghĩ đến việc Quách Tĩnh Tĩnh vì mình mà ngồi gõ vi tính đáp lại một đống lời chửi rủa kia, làm sao hắn không cảm động cho được?
Hạ Phạm Hành nghĩ, có lẽ quyết định chính xác nhất đời này của hắn là trước kia ngoan ngoãn nghe lời Đường Hồng Lan tới An Huy.
Nếu như không phải là Đường Hồng Lan trời sanh tính tình đa nghi, phái Đường Đại Nghiệp âm thầm an bài hết tất cả để kiểm soát hắn thì có lẽ kiếp này hắn cũng sẽ không gặp được Quách Tĩnh Tĩnh, sẽ không hiểu được cảm giác chân chính yêu thương một người là như thế nào, lại càng không có đứa con của mình, dẫu sao khả năng gặp được người như Quách Tĩnh Tĩnh cũng không lớn.
Cho nên, nếu như ban đầu không đi An Huy, không gặp được Quách Tĩnh Tĩnh, không có Bảy Bảy, hắn có lẽ vẫn đang đi trên con đường báo thù mà không buồn quay đầu, khả năng tốt nhất là hắn sẽ tìm một người phụ nữ để kết hôn, nhân lúc Hạ lão gia còn sống mà tạm thời làm ông yên lòng, còn khả năng xấu nhất, hắn sẽ hoàn toàn bất hòa với Hạ lão gia, chống lại Hạ Vân Long, đấu đá cho đến khi một mất một còn.
Mà hôm nay, hắn đã có người yêu, có con trai, có một gia đình hoàn chỉnh, hoàn toàn xóa đi hiềm khích lúc trước với Hạ lão gia. Mà tất cả những điều này cũng may là nhờ Đường Hồng Lan, không biết liệu khi bà ta biết hết mọi chuyện có tức đến hộc máu không? Nếu mà biết chắc không chỉ đập đầu vào tủ đâu, có khi còn nhảy lầu tự sát ấy chứ.
*
Trước bữa tối, Bạch Khiêm Dập gọi điện cho Hạ Phạm Hành.
“Hạ tiên sinh quá khiêm tốn rồi, nhưng mà vị Hạ tổng của công ty anh có vẻ rất phách lối đấy nhỉ. Làm sao, Hạ lão gia muốn buông tay mặc kệ rồi à?” Giọng điệu của Bạch Khiêm Dập khiến người ta cảm thấy rất giống Hạ Phạm Hành, nếu như nói Hạ Phạm Hành lãnh đạm thì Bạch Khiêm Dập lại lạnh như băng, cũng rất sắc bén.
Hai người họ hôm nay là cộng sự của nhau, nhưng cộng sự là cộng sự, điều nên nói thì nói, không nên nói dĩ nhiên sẽ không nói ra.
Bạch Khiêm Dập có ý gì trong lòng Hạ Phạm Hành rất rõ ràng, hắn ‘bốn lạng đẩy ngàn cân’ trả lời: “Trong lòng ông nghĩ như nào tôi tất nhiên không thể đoán được.”
“Haha” Bạch Khiêm Dập khẽ cười một tiếng, biết Hạ Phạm Hành không muốn nói hắn cũng thức thời không hỏi nữa, “Bất kể lão gia nghĩ như thế nào tôi nghĩ trong lòng hạ tiên sinh đã có dự tính rồi, nếu như trên tay có tiền đặt cược, yên lặng lâu như thế có phải nên lấy ra rồi không? Không thể nào cứ để người khác ngồi trên đầu mình như vậy chứ?”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, chỉ coi như không nghe thấy ý dò xét của Bạch Khiêm Dập, hắn đáp: “Nhắc tới mới nhớ, gần đây tôi không tiện ra mặt, chuyện chữa bệnh từ thiện còn phải phiền Bạch tổng phí tâm nhiều.”
“Nói gì khách sáo vậy, công ty có Dương tổng trấn giữ, Hạ tiên sinh dĩ nhiên vô tư không lo.” Bạch Khiêm Dập biết, nếu cứ tiếp tục đưa đẩy như vậy thì có nói thêm một tiếng nữa cũng không hỏi được gì nên dứt khoát nói thẳng.
“Hạ tiên sinh, chuyện từ thiện, nói thật tôi không có gì phải lo lắng, chỉ có điều Huyền Tể Đường khiến tôi hơi không yên lòng. Dĩ nhiên tôi không nghi ngờ năng lực của Hạ tiên sinh, chỉ là tôi không đoán được rốt cuộc Hạ tiên sinh có ý gì, nếu như cuối cùng người thừa kế Huyền Tể Đường không phải Hạ tiên sinh tôi dĩ nhiên phải có dự tính khác.”
“Điểm này Bạch tổng cứ việc yên tâm, lão gia thành tâm muốn hợp tác với ngài, cho dù không phải là tôi thì ước định giữa hai bên cũng sẽ không thay đổi.”
Nếu đã cho phép Bạch Khiêm Dập dò xét hắn một chút thì hắn cũng phải dò Bạch Khiêm Dập ngược lại.
Bạch Khiêm Dập dừng một chút, sau đó trầm giọng nói: “Không ngại nói thật với Hạ tiên sinh, nếu như Huyền Tể Đường cuối cùng do Hạ Vân Long cầm quyền thì cho dù Hã lão gia có ý tôi cũng sẽ không hợp tác với Huyền Tể Đường. Làm ăn chú trọng thành thật, trong mắt tôi rõ ràng anh ta không đáp ứng được yêu cầu này, hơn nữa…”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Mời ngài nói.”
“Hơn nữa, tôi nhìn Hạ Vân Long hết sức không vừa mắt, cho nên cũng không có ý định gặp mặt hay hợp tác lâu dài với anh ta.”
Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy, lúc cậu cầm bình sữa không đi ra thì thấy Hạ Phạm Hành đang cười, cũng không biết trong điện thoại đối phương đã nói cái gì, có điều hình như hai người trò chuyện rất vui vẻ. ban đầu Quách Tĩnh Tĩnh cho là Dương Tuyền, lúc Hạ Phạm Hành cúp điện thoại cậu mới nghe được hóa ra là “Bạch tổng”.
Quách Tĩnh Tĩnh đưa Bảy Bảy cho hắn, còn mình thì đi rửa bình sữa, thuận tiện hỏi: “Hai người nói gì mà vui vẻ thế?”
Hạ Phạm Hành sờ một cái Bảy Bảy đích nhỏ bụng, ăn viên cổ cổ, xem ra là ăn thật bão, một bên híp mắt trở về Quách Tĩnh Tĩnh nói:
“Bạch Khiêm Dập này có chút thú vị đấy, tính cách kì quái, làm việc toàn dựa vào yêu ghét của bản thân, có điều cũng khó trách, với gia cảnh anh ta như vậy chắc từ nhỏ tới lớn chưa ai dám nói không với anh ta. Lần này Hạ Vân Long đã chọc phải người không nên đụng rồi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, có chút không nói nên lời. Một đại thiếu gia tự do phóng khoáng làm việc dựa trên cảm tình nên tài sản và lòng khoan dung tỉ lệ nghịch với nhau có đúng không?
Có điều Quách Tĩnh Tĩnh cũng không quan tâm lắm. Cậu để bình sữa đã rửa sạch qua một bên rồi xem cháo gà như thế nào. Lúc mở nắp ra, mùi thơm lan tỏa từ phòng bếp tới tận phòng khách. Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi tới, dựa vào ở cửa cười nhạt: “Thơm thật đấy”.
Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa đâm đâm, gà đã nhừ rồi, chỉ cầm đũa chọc một cái đã xuyên qua được. Rắc thêm chút muối, Quách Tĩnh Tĩnh nói: “Buổi tối không ăn hết thì còn đâu sáng mai em nấu mì, em mua thêm chè trôi nước với bánh vừng có được không?”
Hạ Phạm Hành ôn nhu trả lời một câu: “Được.”
Quách Tĩnh Tĩnh bị hắn nhìn mà nóng cả mặt, gần đây Hạ Phạm Hành càng ngày càng không đứng đắn, cứ dùng cái ánh mắt âu yếm đấy mà nhìn cậu. Quách Tĩnh Tĩnh vừa khuấy cháo gà vừa nghĩ nguyên do.
Không phải là mấy chuyện cậu làm trên mạng đều bị biết được rồi đó chứ? Nghĩ tới khả năng này, mặt Quách Tĩnh Tĩnh càng đỏ hơn.
Đang muốn mượn cớ để đuổi hắn đi thì chuông cửa reo, Hạ Phạm Hành nói: “Anh đi xem, em nhớ cẩn thận đừng để bị bỏng đấy”.
“Em biết mà”.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi ra huyền quan, Quách Tĩnh Tĩnh mới khẽ thở phào một tiếng. Cậu múc một muỗng cháo thổi thôi, nếm thấy rất vừa miệng mới dọn chén đũa bưng vào phòng ăn.
Hạ Phạm Hành đã nhìn thấy người đến từ lỗ mắt mèo, nói thật, hắn vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.
Thoáng ngẫm nghĩ trong chốc lát, Hạ Phạm Hành kéo bảo hiểm trên cửa ra, đứng ở ngoài chính là hai mẹ con Hạ Vân Tuyết, ngoài ra còn có bảo vệ dẫn họ lên. Hạ Vân Tuyết ở ngoài tiểu khu gọi cho Hạ Phạm Hành nhưng đều máy bận, cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành lấy căn cước ra cho bảo vệ xem. Bảo vệ thấy tối như này rồi, một người đàn bà dắt theo một đứa nhỏ hẳn không phải là ký giả, vì lý do an toàn nên đã đi cùng hai mẹ con.
Hạ Vân Tuyết thấy Hạ Phạm Hành hiển nhiên rất vui vẻ, khẽ cười ngẩng đầu, hai chữ “anh cả” còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn trong cổ họng.
Thành thật mà nói, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy…dáng vẻ khi ở nhà của Hạ Phạm Hành như vậy. Hắn mặc cái áo T shirt trên người nào còn cảm giác tinh anh xã hội nữa, rõ ràng giống đại ca nhà bên hơn.
Man cũng rất vui vẻ, đã mấy ngày rồi bé không thấy Hạ Phạm Hành, hôm nay đi cùng mẹ tới trên đường vui muốn chết. Bé ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, từ “cậu” đến bên mép lại vì nhìn thấy Bảy Bảy đang tròn mắt nhìn mình mà biến thành tiếng hét chói tai:”Em gái!!”
Hạ Vân Tuyết bị Man làm cho sợ hết hồn, lúc này mới bừng tỉnh thấy rõ bảo bối ở trong ngực Hạ Phạm hành. Cô cúi đầu nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cưng, Hạ Vân Tuyết mắt chữ A mồm chữ O như thể nhét được cả quả trứng gà.
“Anh…anh cả, nó… nó…”
Hạ Phạm Hành nghĩ cô cần thời gian để yên tĩnh một chút nên quay qua nói với bảo vệ: “Làm phiền anh rồi”.
Bảo vệ cười một tiếng: “Tiên sinh khách sáo quá, đây là nhiệm vụ của tôi mà.”
Sau đó, bảo vệ nói tạm biệt với Hạ Phạm Hành rồi rời đi.
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết và nói: “Đi vào đã rồi nói sau.”
“Hả? À vâng.”
Hạ Vân Tuyết không linh hoạt gật đầu một cái, ánh mắt vẫn luôn dán vào Bảy Bảy, căn bản dời mắt lúc nào. Hạ Phạm Hành cho cô vào nhà, cô đi theo phía sau, không thèm nhìn đường mà cứ thế theo Bảy Bảy vào trong.
Man thấy mình lẻ loi quá, bé gãi gãi đầu, hình như mẹ quên mất mình hay sao rồi nhỉ?
Man thở dài như ông cụ non, xem kìa, giờ phút này cũng phải tự lực cánh sinh nữa. Bé vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Hạ Vân Tuyết cứ như vậy nhìn chằm chằm Bảy Bảy một hồi lâu, sau đó mới cứng ngắc hỏi một câu: “Anh, đây không phải là con anh đó chứ?”
Hạ Phạm Hành gật đầu: “Là con trai anh, tên nhà là Bảy Bảy, được bảy tháng rồi.”
Hạ Vân Tuyết trợn tròn mắt, cô thật sự không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng mình bây giờ nữa. Man không hiểu những thứ này, bé rất thích Bảy Bảy. Man tiến tới bên cạnh Bảy Bảy, ngón tay đen xì chọt chọt khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Bảy Bảy, bé thán phục: “Em gái thật xinh đẹp.” Hạ Phạm Hành quay đầu nói với Man: “Đây là em trai, Man.”
“Em trai ạ?” Man không tin, “Không thể nào, xinh như vậy chỉ có thể là em gái thôi, chỉ có em gái mới mặc váy.”
Bé tưởng áo phông Bảy Bảy đang mặc là váy, vì vậy bé rất kiên định cho rằng Bảy Bảy là gái, một em gái rất trắng rất xinh.
Bảy Bảy dè dặt nhéo nhéo cánh tay nhỏ của Bảy Bảy. Bảy Bảy chắc cũng chưa từng thấy ai đen như thế nên vẫn nhìn chằm chằm vào Man. Man bóp tay bé, bé i a kêu một tiếng, Man càng kích động quay tròn tại chỗ.
“Em gái gọi con kìa, em gái gọi con kìa!”
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết, Hạ Vân Tuyết lúng túng giải thích: “Man— nó vẫn luôn muốn có em gái, cho nên…” Hạ Phạm Hành khoát khoát tay, tỏ ý không sao, đồng ngôn vô kỵ.
Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì đã nghe thấy tiếng Hạ Vân Tuyết, cậu cũng nghe Hạ Phạm Hành kể một ít chuyện về Hạ Vân Tuyết nên biết cô không giống như mẹ và anh mình, nhưng dù sao cũng là người của Hạ gia, Quách Tĩnh Tĩnh bưng cháo gà, đứng ở phòng bếp dựa vào bên tường, không biết nên đi ra ngoài như thế nào.
“Vân Tuyết, nếu đã tới rồi thì anh cũng giới thiệu với em.” Hạ Phạm Hành vừa nói vừa quay đầu nhìn về phòng bếp kêu một tiếng, “A Tĩnh.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, dừng một chút, sau đó vẫn bưng cháo gà đi ra ngoài. Cậu đặt cháo gà trên bàn, Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cưng chiều cười vẫy vẫy tay với cậu.
“Em tới đây”.
Quách Tĩnh Tĩnh tháo găng tay rồi đi tới trước mặt Hạ Vân Tuyết. Hạ Phạm Hành cực kì tự nhiên ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó giới thiệu với Hạ Vân Tuyết: “Vân Tuyết, đây là người yêu của anh, là một người cha khác của con anh, A Tĩnh, đây là Vân Tuyết, em đã biết rồi đấy.”
Nếu nói Hạ Vân Tuyết không bất ngờ là không thể nào, một giây trước giới thiệu con trai một giây sau giới thiệu người yêu, liên tiếp bị hai cái “kinh hỉ” vả mặt, Hạ Vân Tuyết chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Lúc này, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay về phía cô, mang trên mặt một tia bức rức, ánh mắt nhưng lại cực kì chân thành, nói: “Xin chào, tôi là Quách Tĩnh Tĩnh”.
Hạ Vân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy người này thật đáng yêu, hình như còn khẩn trương hơn cả cô nữa. Cô cười cười bắt lấy tay cậu.
“Xin chào, tôi là Hạ Vân Tuyết.”
Nói xong cô quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, trêu đùa nói: “Anh cả, anh dâu trông trẻ thật đấy, chắc cỡ hai mươi nhỉ? Chắc còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp đâu?”
Hạ Vân Tuyết thật ra chỉ muốn trêu Hạ Phạm Hành một chút, ai bảo hắn quá đáng thế, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho cô biết. Kết quả Hạ Phạm Hành còn chưa mở miệng, Quách Tĩnh Tĩnh đã vội đáp: Tôi đã hai mươi bốn rồi.”
Quách Tĩnh Tĩnh không cảm thấy sao cả, chỉ sợ Hạ Vân Tuyết hiểu lầm Hạ Phạm Hành thôi, gần đây danh tiếng của Hạ Phạm Hành đã nát lắm rồi, không thể để cho em gái hiểu lầm hắn nữa.
Kết quả sau khi nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ thấy Hạ Phạm Hành và Hạ Vân Tuyết cùng nhìn chằm chằm về phía mình, khóe mắt, khóe miệng đều mang theo một nụ cười ranh mãnh.
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, vội chuyển đề tài nói: “Mọi người còn chưa ăn cơm đúng không? Nếu không ngại thì ở lại ăn với chúng tôi”. Hạ Vân Tuyết cười haha: ” Được chứ, cảm phiền anh dâu nhé, lại gây phiền toái cho anh rồi”.