Yamada Edako thấy Trương Vu Hà vào cửa, hiển nhiên không nghĩ tới người khác đang ở bên ngoài. Bà ta không biết Trương Vu Hà rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, không, bà ta căn bản không dám nghĩ tới mới đúng.
Yamada Riho thấy Trương Vu Hà liền kéo cổ áo ông ta, tát ông ta một cái, sau đó dùng tiếng Nhật mà chất vấn một trận. Mấy người Trương Thị nghe không hiểu, chỉ thấy Trương Vu Hà đứng ở đằng kia không nhúc nhích, tùy Yamada Riho muốn làm gì thì làm.
“Được rồi!” Cuối cùng vẫn là Yamada Kotaro đưa tay kéo Yamada Riho một cái, “Nếu như không nói rõ rành thì bà có đánh chết nó có ích gì?”
Yamada Riho té nghiêng ở trong ngực Yamada Kotaro, hức hức khóc tỉ tê.
Yamada Edako gạt nước mắt, đi tới trước mặt Trương Vu Hà và nói: “Em muốn nói chuyện với anh.”
Trương Vu Hà gật đầu: “Được, nhưng trước hết em phải yêu cầu người của cha mẹ em rời khỏi nhà anh, anh có lỗi với ba mẹ quá nhiều rồi, em đừng tăng thêm tội nghiệt cho anh nữa, Edako.”
Yamada Edako run run gật đầu. Bà ta quay đầu khẩn cầu nhìn về phía Yamada Kotaro, Yamada Kotaro lại không đồng ý.
“Eita là con trai của anh, cũng là cháu trai của tôi. Edako, có lời gì thì nói rõ ràng ngay trước mặt đi. Vu Hà, tôi chỉ có một vấn đề, người để những người đó đi tới đồn cảnh sát tố cáo Eita có phải anh không?”
Yamada Kotaro vốn dĩ đã đạt thành hiệp nghị với Ngân Ngân. Lão ta cho Ngân Ngân hai chục triệu để đổi tất cả những chứng cứ liên quan tới Trương Kỳ. Ngân Ngân cũng đồng ý, nhưng Yamada Kotaro ở địa điểm đã ước định đợi hơn một giờ cũng không thấy ai tới, ngay sau đó thì Trương Kỳ đã bị bắt.
Yamada Kotaro mấy ngày nay cũng tìm không ít quan hệ nhưng cũng không thể bảo lãnh Trương Kỳ ra, người ta nói là đối phương có chứng cớ xác thật. Yamada Kotaro tốn bao nhiêu công sức, rốt cuộc cũng liên lạc được với Ngân Ngân. Thái độ của Ngân Ngân ở trong điện thoại tỏ rõ sự căm tức với Yamada Kotaro, nói Yamada Kotaro không giữ chữ tín, rõ ràng đã nói một tay giao tiền một tay giao hàng nhưng lại ngấm ngầm tìm người phục kích bọn họ. Ngân Ngân từ chối gặp mặt lại, hơn nữa bày tỏ vô luận bọn họ có nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng, cô ta tuyệt sẽ không rút đơn kiện.
Yamada Kotaro quả thật không có ý định bỏ qua cho Ngân Ngân, nhưng lão ta không dám dùng chuyện của Trương Kỳ để mà đánh cược, chuyện phục kích chỉ là phòng ngừa. Yamada Kotaro trách cứ Ngân Ngân không giữ lời hứa, Ngân Ngân nói với lão, chuyện này do chính miệng Trương Vu Hà nói với cô ta, cô ta không có lý do gì để không tin.
Yamada Kotaro lúc ấy giận đến nỗi đập hơn nửa đồ đạc trong phòng, lập tức mang người tới Trương gia tìm Trương Vu Hà tính sổ. Trương Thị vừa thấy bọn họ lập tức mắng chửi bảo bọn họ cút đi. Yamada Riho nói ra cái tên Yamada Eita này, quả nhiên như Trương Thanh đã đoán, Trương Quốc Phú tức giận trúng gió hôn mê tại chỗ, Trương Thị cũng đau buồn muốn chết, không nghĩ tới Trương Vu Hà lại gạt hai vợ chồng già chuyện lớn như vậy. Trương Thị hận con trai không kém, nhưng càng hận nhà Yamada hơn, sau đó xảy ra tất cả những việc vừa rồi.
Trương Vu Hà theo chân Trương Thanh tới, cũng chắc cách nhau bao lâu cho nên những gì Trương Thanh đã nghe ông ta cũng nghe thấy. Trương Thị nhắc tới năm đó Yamada Kotaro nhục mạ mình như thế nào khiến Trương Vu Hà vô cùng chấn động. Nếu như có thể, ông ta tình nguyện hôm nay cái gì bản thân cũng không biết, cái gì cũng không nghe được.
Nhưng mắt thấy Trương Thị bị người ta ức hiếp, ông ta thân là con trai, làm sao có thể phủi mông mà đi được? Năm đó ông ta đã làm chuyện như vậy một lần rồi, hôm nay ông ta có thể làm lại lần thứ hai sao?
Bây giờ, đối mặt Yamada Kotaro, Trương Vu Hà cũng không phủ nhận, ông ta gật đầu khẳng định nói: “Là con.”
“Anh nói cái gì vậy!” Yamada Edako lập tức xụi lơ ở trên đất, khóc cạn nước mắt.
Yamada Kotaro lắc lư thân hình, mặt mày dữ tợn, lão ta chợt giơ quải trượng lên đập vào lưng Trương Vu Hà, mắng “ngu xuẩn” các thứ, càng mắng càng kích động.
Trương Thị ban đầu còn có thể ở bên cạnh nhìn, càng về sau thấy Trương Vu Hà bị đánh tới hộc máu, Trương Thị cũng không chịu nổi nữa.
“Làm gì đấy! Các người muốn đánh chết nó mới cam tâm phải không?!”
Trương Thị đưa tay ra muốn cào Yamada Kotaro nhưng người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh đã ngăn cản kịp thời. Gã nắm lấy cổ tay Trương Thị ngăn lại động tác của bà. Trương Thị gào khóc: “Vu Hà con đi đi, đi đi, ông ta sẽ đánh chết con đấy!”
“Mẹ!” Trương Vu Kiều không chịu nổi nữa, kêu một tiếng, “Gia Lương, anh đỡ ba em đi.”
Diệp Gia Lương còn chưa kịp phản ứng, nghe thấy vậy liền tới đỡ Trương Quốc Phú ngay. Trương Vu Kiều bò dậy chạy thẳng vào phòng bếp.
Trương Thanh đang che chở cho Trương Thị, Diệp Gia Lương bây giờ mới phản ứng kịp, vội vàng rống lên một tiếng: “Trương Thanh, mau ngăn Vu Kiều lại!”
Trương Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Vu Kiều xách một con dao thái từ phòng bếp ra, nhào tới người đàn ông đang ức hiếp Trương Thị.
“Không cho phép ức hiếp mẹ tôi với em trai tôi, nếu không tôi liều mạng với các người!”
Trương Vu Kiều cũng không phải đang hù dọa người khác, nàng thật sự như một kẻ điên nhào tới mấy người kia. Người đàn ông kia thấy Trương Vu Kiều lao tới trước mặt liền vội vàng buông Trương Thị ra, che chở cho hai vợ chồng Yamada ra ngoài cửa.
“Chị!” Trương Thanh vội vàng ngăn Trương Vu Kiều lại. Trương Vu Kiều như nổi điên mà quơ quơ lưỡi dao, khoa tay múa chân với những người đó.
“Mau, cướp lại dao trong tay cô ta cho tôi!”
Yamada Kotaro xúi giục người đàn ông kia đoạt lấy dao của Trương Vu Kiều. Hóa ra người nọ có luyện võ, vừa rồi chỉ là chuyện muỗi mà thôi. Bây giờ Yamada Kotaro lên tiếng, gã ta đi tới, dùng tay đánh rơi con dao của Trương Vu Kiều xuống mặt đất, sau đó nhấc chân muốn đạp vào người nàng. Trương Thanh vội vàng bảo vệ cho Trương Vu Kiều, Trương Vu Kiều không bị đạp phải nhưng bản thân y lại ngã ở trên đất, một tay đè xuống thủy tinh ở trên mặt đất, trên ngón cái ghim một miếng thủy tinh, máu lập tức trào ra.
“A! A Thanh!” Trương Vu Kiều cũng bị giật mình, rống lên với người đàn ông một câu, “Tôi liều mạng với mấy người!”
Không đợi nàng nhào tới, người đàn ông kia đã bị người ta đạp một cước từ phía sau, thân thể hơi lảo đảo về phía trước, vậy mà người đạp đó lại là Quách Tử Chương lâu ngày không gặp. Quách Tử Chương kêu một tiếng: “Ba.”
Trương Thanh được con trai đỡ lên, còn chưa có hồi thần lại khỏi sự kinh ngạc từ khi thấy Quách Tử Chương, cứ như vậy ngơ ngác nhìn con trai, há hốc mồm.
Quách Tử Chương dè đặt rút miếng thủy tinh ghim ở trên tay của Trương Thanh ra. Lúc này Trương Thanh mới tỉnh hồn lại, hít một hơi khí lạnh.
Quách Tử Chương nhìn y, Trương Thanh vội vàng mím chặt môi, tỏ ý mình không đau. Quách Tử Chương xé một mảnh vải từ áo lót giúp Trương Thanh băng bó vết thương, sau đó chắn ở trước mặt Trương Thanh, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt nhuốm màu gió tanh mưa nồng.
Người đàn ông kia đứng thẳng người lại, thấy bộ dáng này của Quách Tử Chương cũng bị kích phát ý chí chiến đấu, cười khiêu khích với anh, dùng tay làm động tác tỏ ý anh tới đi.
Quách Tử Chương híp mắt lại, song lại hơi thả lỏng cơ thể, tỏ vẻ sao cũng được. Người đàn ông kia thấy anh như vậy, trái lại vô cùng tức giận. Gã há miệng, nói một tràng tiếng Nhật, khó trách từ đầu tới giờ vẫn không lên tiếng, hóa ra cũng là một người Nhật Bản.
Mà càng làm cho Trương Thanh không nghĩ tới là, Quách Tử Chương lại cũng biết tiếng Nhật, hai người nói chuyện với nhau đôi câu, cũng không biết Quách Tử Chương đã nói cái gì với gã mà người đàn ông kia đã bị chọc giận, siết quả đấm nhào tới phía Quách Tử Chương.
“A Chương, cẩn thận một chút!”
Trương Thanh vội vàng nhắc nhở con trai phải cẩn thận, Quách Tử Chương vừa đánh vừa lui, một mực duy trì trạng thái phòng thủ, không chủ động đánh lại.
Đối phương hô to mấy câu, dường như rất không vừa lòng với lối đánh con rùa đen rụt đầu này của Quách Tử Chương. Quách Tử Chương càng lùi, gã công kích càng hung mãnh, từng chiêu hướng tới chỗ hiểm của anh. Bước chân gã đuổi sát Quách Tử Chương không ngừng, Quách Tử Chương thối lui ra cửa, gã cũng đi theo ra cửa.
Thời điểm mặt trời xuống, Quách Tử Chương đón sáng, bỗng nhiên cười khó hiểu với người nọ. Người đàn ông kia vẫn không rõ có chuyện gì, Quách Tử Chương bỗng nhiên vọt nhanh tới trước mặt gã, tốc độ nhanh tới nỗi khiến gã phải ngẩn ngơ.
“Vào lúc này mà lại phân tâm à?”
Quách Tử Chương nói một câu, sau đó nhấc chân đá một phát vào đũng quần của người kia. Người nọ đưa hai tay ra ngăn cản, thành công chặn lại sự công kích của Quách Tử Chương. Gã ngẩng đầu cười đắc ý.
Quách Tử Chương hừ cười một tiếng, nhanh chóng chạy tới như vừa rồi. Lần này người nọ có phòng bị, toàn lực chú ý tới phần thân dưới, nào biết Quách Tử Chương lại đấm thẳng một đấm vào mặt gã, cú đấm này khiến cho gã máu mũi giàn dụa.
Người đàn ông kia kêu lên một tiếng, che mũi còn chưa kịp tỉnh hồn. Quách Tử Chương lại đá một cước lên bụng gã, đạp cho ngã lộn mèo ở trên đất, tiếp theo, người Nhật Bản kia cũng chỉ còn nước chịu hành hung, chưa tới mấy phút mà trên mặt đã không còn chỗ nào lành lặn, Quách Tử Chương cuối cùng còn bẻ gãy một ngón tay của gã.
Mặt Yamada Kotaro tối sầm lại. Lão ta làm sao cũng không nghĩ tới, nửa đường sẽ xuất hiện một tên là Quách Tử Chương. Người mà lão ta đưa tới ở trong tay Quách Tử Chương cũng thành đống phế vật.
Trương gia có Quách Tử Chương trấn giữ, bọn họ có ở lại thì cũng chỉ còn nước chịu thiệt, cuối cùng cũng chỉ có thể giận dữ bất bình mang người đi. Yamada Edako còn muốn nói một chút với Trương Vu Hà. Bà ta gọi Trương Vu Hà chừng mấy tiếng, cho đến lúc bị mẹ mình đẩy tới trong xe, Trương Vu Hà cũng không quay đầu.
Cả nhà Yamada rời đi, xe cứu thương cũng đến. Mặc dù nhà Yamada rời đi thật chật vật, nhưng nhà của bọn họ cũng bị thương, bị hôn mê, cũng không mấy tốt đẹp gì cho cam.
Nhân viên cứu cấp đưa Trương Quốc Phú lên xe. Trên xe cứu thương không được ngồi quá nhiều người, cuối cùng Trương Vu Hà cùng Trương Vu Kiều đi lên, Quách Tử Chương lái xe tới, đưa Trương Thị, Trương Thanh cùng Diệp Gia Lương đi theo xe cứu thương.
Đi được nửa đường thì Dương Tuyền gọi điện cho Quách Tử Chương, hỏi anh đi đến chỗ nào rồi. Quách Tử Chương nói sơ qua tình huống bên này với y. Dương Tuyền mang người lái xe, nửa đường cản xe cứu thương lại, không nói hai lời liền trực tiếp đưa người tới Tể Ninh, trên xe y còn kề tai nói nhỏ với anh: Bệnh viện nhà mình không đi mà lại đi nhà khác, cậu có bị ngu không?
Nếu không phải Quách Tử Chương đang bận chú ý tới xe cộ thì đã sớm bịt mồm y lại rồi. Người gọi điện thoại cũng không phải anh, nói ai ngu chứ? Ngứa cúc đúng không!
Cuối cùng hai xe đi tới Tể Ninh. Lúc đến bệnh viện Trương Quốc Phú đã tỉnh lại, nhưng lại không thể động đậy cựa quậy được, nói chuyện ú ớ, tay chân tê dại. Bác sĩ nói là bị trúng gió nhẹ, đã đi chụp CT não rồi, không phải chuyện gì lớn lắm, có điều bây giờ cũng không nói là về sau sẽ không xuất hiện vấn đề, trước hết nằm viện hai ngày để theo dõi.
Trương Vu Hà cũng bị nội thương, bác sĩ kê cho ông ta thuốc chữa ứ máu. Ông ta hơi ho khan, lúc ho thì sẽ ôm ngực, hẳn là bị thương không nhẹ. Bác sĩ đề nghị ông ta nghỉ ngơi nhưng ông ta lại chạy tới bên giường Trương Quốc Phú để chăm sóc cho lão.
Trương Quốc Phú thấy ông ta thì kích động, không muốn nhìn thấy ông ta nữa. Ông ta bèn ngồi lì ở hành lang ngoài phòng bệnh, làm sao cũng không chịu đi.
Trương Thị ngồi ở trước giường Trương Quốc Phú lau nước mắt. Trương Vu Kiều ôm bà mà nghẹn ngào, còn Diệp Gia Lương đi làm thủ tục nhập viện.
Quách Tử Chương cũng mang Trương Thanh đi băng bó vết thương lần nữa. Mảnh vụn thủy tinh không lớn, vết thương bị cắt ra không nghiêm trọng lắm, nhưng Quách Tử Chương lại vô cùng khẩn trương, không để bác sĩ làm mà tự mình cầm thuốc cùng vải xô, tỉ mỉ giúp Trương Thanh bôi thuốc băng bó, động tác hết sức dè dặt. Dương Tuyền đứng nhìn ở một bên cũng hận không thể cắn ra một vết thương ở trên tay mình.