"Chú Hai... Chú Hai rốt cuộc đã làm cái gì?" Người mà Quách Tử Hoa từ nhỏ sợ nhất chính là chú Hai Quách Bình. Sát khí trên người Quách Bình quá nặng, lúc nhìn người khác ánh mắt rất âm trầm, có thể khiến cho người khác rợn cả tóc gáy.
Trong lòng Quách Tử Hoa bỗng nhiên cảm thấy rất bất an, cô thậm chí còn tự giận mình, cô tình nguyện để Mộc Thanh rơi vào trong tay ông nội cũng không muốn để y rơi vào tay chú Hai.
Quách Lương chậm rãi lắc đầu một cái, ông không thể nói được.
Quách Tử Hoa hơi suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên ảm đạm. Cô chợt nhớ tới một chuyện mà cô vẫn luôn cảm thấy kì quái. Tuổi của Mộc Thanh không lớn lắm nhưng suy nghĩ lại có chút già dặn, có thể là lúc còn trẻ phải trải qua quá nhiều sinh tử ly biệt nên y trưởng thành hơn những người cùng tuổi, cũng bình tĩnh hơn, không kiêu ngạo không nóng nảy, không tranh giành không làm khó. Người như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể ép y đến điên cơ chứ? Quách Tử Hoa nhìn Quách Lương, Quách Lương bị thê lương trong mắt Quách Tử Hoa làm chấn động, dẩu môi hỏi: "Sao... Làm sao?"
Quách Tử Hoa trầm giọng nói hết mọi chuyện: "Năm đó, anh Thanh lưu lạc đến thôn Mã Tỉnh Sơn, không ai biết anh ấy xuất hiện như thế nào, mọi người chỉ cho rằng anh ấy là một kẻ điên, không biết tên của mình, không biết mình từ nơi nào tới, cũng không biết mình có người thân hay không."
"Điên... Điên rồi? Mộc Thanh cậu ta điên rồi sao?" Quách Lương che ngực, bưng ly trà lên uống một hớp thật lớn, thiếu chút nữa đã hất luôn trà lên người mình.
"Ba, ba có biết những năm ấy anh ấy trải qua như nào không? Ba biết không? Một người rốt cuộc đã phải trải qua thống khổ như thế nào mới bị ép đến điên đây?" Quách Tử Hoa chống tay vịn, cô quỳ xuống ở trước mặt Quách Lương, hai tay bám lấy chân ông thật chặt.
"Ba, chú Hai rốt cuộc đã làm cái gì? Chú đã làm gì anh Thanh! Mọi người tại sao phải đối xử với anh ấy như thế, cho dù có sai thì đó cũng là hai người chú và anh ấy cùng sai! Mọi người có thể yêu chú thương chú nhưng đây không phải là lý do để mọi người tổn thương anh Thanh! Quách gia chúng ta... Quách gia chúng ta không phải hận nhất chuyện người khác ỷ thế hiếp người sao? Nhưng mà mọi người đã làm như vậy đấy, không phải ỷ thế hiếp người thì là cái gì chứ?!" Đã nhiều năm như vậy rồi, Quách Tử Hoa vẫn luôn kiêu ngạo về cái gia tộc này, cho dù trải qua chuyện của Quách Dực cô cũng tin chắc cái nhà này rất tốt, bởi vì mỗi một người đều rất đoàn kết, thấu hiểu, ủng hộ lẫn nhau, có thể quá trình có hơi lệch hướng nhưng điểm xuất phát của mỗi người đều là vì người nhà mà lo nghĩ.
Nhưng hôm nay, Quách Tử Hoa lại nghi ngờ, chuyện năm đó thật sự chỉ vì chú thôi sao? Có lẽ thứ mà mọi người muốn bảo vệ không phải là hạnh phúc của Quách Dực mà là cái cây to Quách gia này. Phát triển đến địa vị của Quách gia đã sớm là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, bất kỳ một người nào gặp phải chuyện rắc rối, bị người ta nắm thóp, toàn bộ Quách gia cũng có thể bị dính líu.
Có lẽ quả thật cũng có nguyên do không nỡ bỏ Quách Dực lại ở bên trong, nhưng mà nhiều năm như vậy, nhìn Quách Dực trở thành như thế, tại sao lại không có một người nào đứng ra nói cho ông biết Quách Tử Chương là con trai của ông, là con trai của ông và Mộc Thanh cơ chứ! Nếu như nói ra sớm một chút thì ít nhất Quách Dực sẽ không quá đau khổ như vậy. Nói cho cùng, bọn họ chính là sợ, sợ Quách Dực biết được sẽ truy xét, sợ Quách Dực giận dữ mà làm ra chuyện cực đoan, sợ Quách Dực thật sự không để ý tới sự sống chết của Quách gia, sợ bọn họ mất đi cây cột trụ Quách Dực này!
Nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi, Quách Tử Hoa chỉ có thể thầm chửi mình ngu đần. Cô cũng sắp bốn mươi tuổi rồi mà tới bây giờ mới nghĩ thông suốt được những chuyện này. Hóa ra nhiều năm như vậy rồi nhưng cô vẫn luôn sống trong cái thế giới đơn thuần của mình, giống như một đứa ngốc vậy, tự cho Quách gia là người bảo vệ chính nghĩa, bất tri bất giác, ngay cả cô cũng trở thành đồng mưu giết hại Quách Dực.
"Con hẳn nên nói ra sớm hơn một chút, con nên sớm nói cho chú biết Tử Chương là con trai của chú, tại sao con lại không nói ra sớm chứ?"
Quách Tử Hoa hối hận không thôi, nhào vào trên đùi của Quách Lương, khóc không thành tiếng.
"Tử Hoa, con đừng như vậy." Nhìn con gái khóc tới nỗi không thở được, tim Quách Lương cũng khó chịu như bị dao cắt, "Thật ra thì coi như con có nói ra, chú con cũng chưa chắc có thể chấp nhận được. Chuyện đàn ông sinh con ai mà có thể nghĩ đến chứ? Tử Hoa, đừng nói cho chú con về người sai năm đó, ông nội con đã phải dùng phần đời còn lại của mình để gánh chịu mọi sự trừng phạt rồi. Nếu như con để chú con biết chuyện của chú Hai thì cái nhà này coi như xong rồi. Ba đã giữ nó cả đời, hôm nay ba cũng là người đã sắp bước vào quan tài rồi, ba không hi vọng phải thấy cảnh anh em bất hòa, gà chó không yên. Mộc Thanh còn sống, đây là sự đền bù mà ông trời đưa tới cho chú con."
Quách Dực đưa tay vuốt ve mái tóc của Quách Tử Hoa.
"Tử Hoa, đừng nói cho chú con chuyện này nhé, cũng đừng nói cho chú Hai con chuyện của Mộc Thanh. Hai người đó bây giờ không phải đang ở bên nhau sao? Vậy hãy để cho họ... Bình an ở bên nhau đi."
■
Sau khi Quách Tử Hoa đi ra khỏi thư phòng, Quách Lương đưa lưng về phía cửa ngồi ở trên ghế, cứ duy trì duy nhất một tư thế, trong suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không động đậy.
Sau khi Kha Uyển Vân tắm xong thấy ông vẫn còn chưa trở về phòng, suy nghĩ một chút rồi vẫn tới thư phòng nhìn xem. Quách Lương đưa lưng về phía bà, bà không thể thấy rõ được mặt của ông.
"Ông đang làm cái gì thế? Sao còn chưa ngủ?"
Quách Lương không đáp lời, Kha Uyển Vân chờ đợi một hồi rồi mới nhấc chân đi tới.
"Không phải là ngủ rồi chứ?"
Kết quả lúc bà đi tới trước mặt ông, hóa ra ông vẫn chưa ngủ, chỉ là mắt ông đỏ ngầu, lòng trắng tràn đầy tia máu, sắc mặt cũng được tốt lắm.
"Ông sao thế?"
Kha Uyển Vân đưa tay sờ lên tay của Quách Lương, tay của ông lạnh như băng, lạnh đến dọa người. Quách Lương rụt tay về, từ trong cổ họng trả lời một câu: "Không sao đâu, bà đi ngủ trước đi."
"Ngủ cái gì mà ngủ? Có phải ông không thoải mái đúng không? Để tôi đi gọi Hoài Minh đưa ông đi viện khám một chút."
Kha Uyển Vân nói xong vừa muốn đi, Quách Lương đã vội vàng nắm lấy tay bà.
"Không cần đâu, tôi không phải không thoải mái, bà đi ngủ đi, tối nay tôi thức đón giao thừa.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đón giao thừa cái gì? Cơ thể ông chịu nổi sao? Không được, tôi phải gọi Hoài Minh tới."
"Bà kêu la cái gì? Không phải tôi đã nói tôi không có chuyện gì rồi sao?" Quách Lương mất kiên nhẫn, rống lên với Kha Uyển Vân.
Kha Uyển Vân ngẩn người tại chỗ. Bà đi theo Quách Lương nhiều năm như vậy, Quách Lương làm người trung hậu, ông đối với bà vẫn luôn rất nhã nhặn, đời này số lần gầm lên với bà cũng không được mấy lần.
Quách Lương cũng lập tức phản ứng lại, biết thái độ của mình có vấn đề rồi. Ông thở dài, nhìn Kha Uyển Vân mà thần sắc uể oải.
"Tôi thật sự không có chuyện gì cả, đã trễ thế này rồi, lại là đêm ba mươi nữa, bà đừng đi làm phiền bọn nhỏ. Bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi đợi một hồi nữa, bà đi ngủ trước đi."
Kha Uyển Vân ở bên ông nhiều năm như vậy tất nhiên sẽ hiểu tính ông. Quách Lương có tâm sự, ông không muốn nói thì không ai ép được ông cả. Kha Uyển Vân gật đầu: "Ừ, được, vậy tôi đi, ông sớm nghỉ ngơi đi nhé."
" Được."
Kha Uyển Vân đi tới cửa phòng thì quay đầu lại nhìn một cái rồi mới mở cửa đi ra.
■
Mùng một đầu năm, Quách Tử Hoa tỉnh dậy, sau khi ổn định lại tâm trạng thì lúc này mới đưa Quách Tiểu Niên đi dâng trà cho ông bà Kha Uyển Vân, kết quả trong phòng khách chỉ có một mình bà ở đó, sắc mặt bà cũng không được tốt lắm.
"Mẹ? Ba con đâu rồi? Không phải là ba còn đang ngủ đó chứ? Tối hôm qua ba ngủ không ngon sao?"
Kha Uyển Vân oán niệm nhìn Quách Tử Hoa, một bên bận bịu làm điểm tâm, một bên giọng bất thiện nói: "Ai biết ba con nổi điên cái gì chứ, mùng một đầu năm không chịu ở nhà mà tự dưng lại đi Thượng Hải! Con nói xem, một hồi nữa có khách tới nhà thì phải làm thế nào đây? Tử Chương rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Bản thân không muốn trở về nhà ăn tết lại còn làm như nhà chúng ta thiếu nợ nó vậy."