Tin tức Lập Hạ nhà Diệp Trụ đính hôn với cô nương Kim gia trong thành truyền ra trong Diệp gia thôn, người chúc mừng cũng có, người thất vọng trong lòng cũng có, vụng trộm mắng cũng có, rất nhiều người đều nhìn trúng Lập Hạ cục thịt béo này, nhưng bây giờ cục thịt béo này bị người khác ăn vào trong miệng, có thể thoải mái trong lòng sao?
Liền nói Từ thị, mới đầu nàng cũng nói với Ngô thị muốn làm mai cho điệt nữ nhi nhà mẹ mình, ban đầu Ngô thị không nói phản đối, nhưng nói tất cả đều nghe Lập Hạ, trong nháy mắt đã đính hôn với Kim gia, trong lòng nàng căm tức không thôi, mà bây giờ Diệp Huệ Nhi thế mà lại đã về rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của Từ thị, nên giễu cợt nói: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, liền Từ gia các ngươi, cũng muốn với cao, không nhìn xem đức hạnh của mình!”
Từ thị nghe giận dữ, mắng: “Ai là cóc? Ai là thịt thiên nga? Ngươi cho rằng ngươi tốt đẹp gì? Mỗi ngày về nhà mẹ đẻ, không nhìn xem có cô nương đã xuất giá nào như vậy không? Có phải hiện giờ Chương gia không cần ngươi nữa, cho nên ngươi không có chỗ ở, mới nương nhờ nhà ta không? Ta cho ngươi biết, đây chính là nhà ta, ngươi nói chuyện cẩn thận chút.”
Trước kia Từ thị còn rất nịnh bợ Diệp Huệ Nhi, dù sao Chương gia là một cây rụng tiền, nhưng kể từ khi nàng biết Chương lão thái thái không thích Diệp Huệ Nhi, còn lỗ mũi không phải là lỗ mũi, mắt không phải mắt với nàng ta, thêm với chỗ Chương muội phu này trong mấy năm khiến nhiều nha đầu sinh oa tử, cũng biết ở Chương gia Diệp Huệ Nhi vô dụng cho nên không hề cung kính nàng ta, thêm với để Từ thị hận nghiến răng nghiến lợi chính là Diệp Căn trộn lẫn với nha hoàn không cần thể diện khi ở Chương gia bọn họ, nếu trong này không có công lao của Diệp Huệ Nhi bà nương này, Từ thị không tin, có nữ nhân nào sẽ thích người xúi giục nam nhân của mình làm loạn bên ngoài không?
Diệp Huệ Nhi này biết, không chỉ không nói mình sai, còn nói cái gì, đến bây giờ tứ ca vẫn chưa có oa tử, chính ngươi không hiền huệ, còn không cho phép ta đây làm muội quan tâm sao.
Từ thị thấy là do Diệp Huệ Nhi không quản được nam nhân của mình, cho nên không nhìn được người khác dễ chịu, nàng không chỉnh được những người khác, nên đặc biệt lấy mình khai đao, thứ đồ gì chứ, đáng đời ngươi không giữ được oa tử, đáng đời ngươi chỉ có phần làm mẹ kế cho người!
Diệp Huệ Nhi nghe Từ thị mắng, nói với Quách thị: “Nương, nương xem nhi tức tốt của nương kìa, đối xử với con như vậy? Nương, còn giữ người như vậy làm gì? Cả oa tử cũng không sinh được, lại hô to gọi nhỏ với con, giữ lại chỉ ăn không ngồi rồi.”
Quách thị lập tức giúp Diệp Huệ Nhi, chỉ vào lỗ mũi Từ thị mà mắng: “Ngươi nói gì Huệ Nhi? Ngươi có lương tâm không, đây là chỗ cho ngươi ngồi? Ngươi mơ đi, đây là chỗ của hai lão nhân chúng ta, dù lui vạn bước mà nói, cũng là phòng ốc của nhi tử ta, có liên quan gì đến ngươi nương môn này? Ngươi đồ gà mái không đẻ trứng, giữ ngươi lại có tác dụng gì? Gà trống người ta còn có thể giữ lại để gáy sáng, ngươi có thể làm cái gì? Ngày ngày đều ăn uống chùa! Huệ nhi, đừng nghe lời nàng ta, lời nàng ta chính là rắm thúi, chờ tứ ca con về, nương sẽ kêu hắn một phong hưu thư bỏ đi, nương đã sớm không thuận mắt nàng ta, mấy năm này, một cái trứng đều không đẻ được, đã sớm nên bỏ!”
Từ thị nghe càng giận trong lòng, hai mẫu nữ không biết xấu hổ này, “Nếu ngươi biết đẻ trứng, vậy đẻ một trứng! Giống như ta, còn có mặt mũi nói chuyện, đừng cho rằng ta không biết, phòng ốc này không phải của lão nhân gia ngươi, là mẹ chồng trước người ta lấy mạng đổi lấy, ngươi còn không biết ngượng mà nói? Tôn kính ngươi là trưởng bối, ngươi thật sự cho rằng mình là một chuyện à, ta không ngu như người khác, chỉ chờ bị ngươi khi dễ! Ta cho ngươi biết, nhi tử của ngươi hắn không bỏ được ta, cho dù hắn đuổi các ngươi ra ngoài, cũng sẽ không hưu ta đâu!”
Quách thị giận đến run rẩy, chỉ vào lỗ mũi Từ thị mắng: “Ngươi xem nhi tử ta có hưu ngươi không! Huệ Nhi, kêu nha hoàn của con vào trong thành đi, gọi Căn nhi về, hôm nay ta phải hưu ngươi bát phụ ngỗ nghịch mẹ chồng này!”
Từ thị cười lạnh: “Sợ ngươi gì chứ? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngươi mau cho người gọi Căn nhi kia về, còn ngươi lớn tiếng một chút, để láng giềng đều tới đây nghe xem, nghe xem nhi tử bảo bối kia của ngươi thành đồng sinh như thế nào? Tìm người thi dùm này không biết sẽ xử tội gì đây?”
Thốt ra lời này, Quách thị và Diệp Huệ Nhi đều thay đổi sắc mặt rồi, Diệp Huệ Nhi vội kêu nha hoàn đóng cửa cổng lại, Diệp Huệ Nhi hung ác nói với Từ thị: “Ngươi dám nói lung tung, ta vả nát miệng ngươi!”
“Ta nói cô nãi nãi, ngươi chân tay lèo khèo kia, để cho cả nương ngươi cùng lên, ngươi đánh thắng được ta sao? Bây giờ còn dám nói lời ngoan độc với ta, nhìn tình hình rồi nói! Muốn uy hiếp ta, ngươi còn non lắm, cha ta cũng sắp tản bộ về rồi, nếu ông biết nhi tử yêu mến của ông có được đồng sinh như vậy, không biết lão gia tử có chịu được không? Còn có Chương gia ngươi nữa, không thoát được quan hệ!”
“Ngươi cứ độc ác như vậy? Không để ý đến chính nam nhân của ngươi?” Quách thị nhỏ giọng nói.
“Ngươi đã muốn để nhi tử của ngươi bỏ ta rồi, ta còn chú ý cái quỷ gì, ngươi không nể mặt ta, ta cần gì phải cho ngươi mặt mũi? Đừng nghĩ xấu cho ta, ta cũng không phải lưu lại một tay, chỉ cần ta có chuyện gì, chuyện của các ngươi sẽ không ngừng lộ tẩy, đến lúc đó tất cả mọi người cùng nhau bị tội, dù sao ngươi không khiến ta tốt hơn, vậy các ngươi cũng đừng mong tốt hơn!” Từ thị âm ngoan nói.
Thật sự coi mình là quả hồng mềm, dễ bóp à? Đó là không thể nào, nàng cũng không phải ba người Lưu thị? Nàng bằng bất cứ giá nào đấy!
Để cho các ngươi biết sự lợi hại của ta! Sau này còn dám chọc ta không? Không phải còn chưa sinh con sao? Không nói tìm đại phu kiểm tra cho mình, ngược lại