Đầu trâu này được hai tuổi, chính là lúc có sức, Diệp Trụ và Lập Hạ dựng một chuồng trâu trong sân cho con trâu, về sau chỗ kia chính là ổ của nó rồi.
Tiền còn lại trong nhà đều dùng lên văn thư ruộng cạn đã khai hoang, chính thức thành thổ địa hợp pháp của mình, mặt khác còn mua năm mẫu ruộng nước, ruộng nước này bậc trung, một mẫu giá tiền năm lượng bạc, vừa lúc tốn hai mươi lăm lượng.
Lần này bản thân cũng có ruộng trồng lúa nước rồi, không lo không có cơm tẻ ăn. Cả nhà Diệp Tiểu Kiều đều rất cao hứng, biết có người đỏ mắt, nhưng thì sao chứ? Bản thân sống tốt mới quan trọng nhất, nếu như vì sợ có vài người mất hứng mà che giấu, vậy cuộc sống không thoải mái, mọi người không phải sống vì người khác.
Nhìn những người khác, Diệp ngũ gia cũng vì mình sống tốt mà vui mừng trong lòng, ngược lại những người gọi là ruột thịt máu mủ, chỉ thấy cuộc sống trong nhà bản thân không tốt, như vậy vì sao phải để ý đến cảm nhận của bọn họ chứ?
Hôm nay học đường tan học, Diệp Tiểu Kiều và Lập Hạ Lập Thu ba người đi Khang huyện mua giấy bút, bởi vì điều kiện gia đình khá hơn chút, hiện giờ Lập Thu luyện chữ cũng có thể dùng giấy rồi, ba người rất vui mừng đánh xe trâu nhà mình đi Khang huyện, khi đến cửa huyện thành, bởi vì đánh xe trâu, còn phải cho binh lính giữ cửa huyện thành tiền vào thành, đây chính là cái gọi là phí qua đường đi, chỉ một văn tiền, đối với bách tính còn nhiều nghèo khổ lại không tính là ít, một vào một ra chính là hai văn tiền, tiền mua hai quả trứng đó, khó trách rất nhiều người đều không thích đưa gia súc vào trong thành, tiêu xài lớn mà.
Nhưng hôm nay bọn họ mang đồ cho đại cô và nhị cô, đều là khoai lang từ trong ruộng ra, không có gia súc thật sự không dễ mang đến đây.
Cuộc sống trong nhà tốt lên, Diệp Trụ và Ngô thị nhớ đến những năm này được hai cô cô chăm sóc, lúc này là lúc nên báo đáp một chút, huống chi, có thể liên hệ với Hối Tân lâu, đều dựa vào Nhất Phàm biểu ca, thật sự báo đáp sao đều không quá phận.
Đi nhà Diệp đại cô trước, hiện giờ nhà Diệp đại cô lại mua thêm hai nha đầu, đại cô thật sự thành nãi nãi nhà giàu rồi, bởi vì chuyện hợp tác tiệm gạo với Tề công tử, một năm này thu vào còn nhiều hơn trước kia, nên không quan tâm đến việc mua hai nha đầu, Diệp đại cô nhìn thấy cháu trai và cháu gái rất vui mừng, nói: “Về sau lại đến, nhưng đừng mang những thứ đồ này, chính các cháu còn phải dùng đấy.”
Lập Hạ cười nói: “Đại cô, đây đều do chúng cháu tự trồng trong ruộng ra, tặng cho mọi người nếm thử mới mẻ.”
“Đúng vậy, đại cô, thứ này mọi người mua trong thành, cũng không ngon bằng chúng cháu tự trồng, ngọt đấy!” Diệp Tiểu Kiều nói.
Diệp đại cô sờ gương mặt nhỏ của Diệp Tiểu Kiều, nói: “Miệng này càng ngày càng ngọt, đại cô không nỡ để cháu đi rồi, còn có Lập Thu, hiện giờ học sao rồi?”
Lập Thu vội nói: “Đại cô, tiên sinh nói cháu đi học tạm được.”
“Nào có bản thân tự khen mình chứ?” Diệp đại cô cười ha hả nói, nhưng nghe lời này vẫn rất hài lòng, nếu cháu của mình có thể đi học, đó chính là đại hỷ sự.
Bởi vì còn phải tặng đồ cho Diệp nhị cô, cho nên nói chuyện một lúc với đại cô, bọn họ lại vội vàng đánh xe trâu sang chỗ Diệp nhị cô, xe trâu này đi chậm, nhưng ổn định, thời gian dài, còn mạnh hơn dùng chân đi rất nhiều.
Diệp nhị cô thấy huynh đệ mình thế mà lại mua đầu gia súc, đó là hết sức vui mừng, “Đây chính là quá tốt, mọi người sống tốt, lòng ta đây thoải mái. Về sau Lập Hạ à, cháu phải đương gia thỏa đáng, cha cháu người kia lòng dạ mềm, nhưng người khác lòng dạ không mềm, nhớ lấy, các cháu không nợ người khác cái gì, không cần chú ý cái này chú ý cái kia, ta cứ chính đại quang minh.”
Ba oa đều rất cung kính nghe lời Diệp nhị cô, Diệp nhị cô đương nhiên muốn giữ ba người cháu lại ăn cơm.
Lập Hạ nói: “Nhị ca, biểu ca và biểu đệ đâu rồi, dượng hai đâu?”
Diệp nhị cô nói: “Đinh Hỉ lớn rồi, cha hắn chuẩn bị thuê một cửa tiệm để cho hắn làm gì đó, ba cha con đều đi, lập tức sẽ về.”
Diệp nhị cô để bọn họ tự tiện, nàng đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn, không bao lâu dượng hai và hai biểu ca đều trở lại, nhìn thấy mấy người Lập Hạ đều rất vui mừng, biết tình huống nhà bọn họ, dượng hai gật gật đầu, các thân thích sống tốt, bọn họ cũng hết sức vui mừng. Hắn giúp nàng dâu mình đi phòng bếp bận việc, trong nhà chỉ còn dư lại các tiểu bối.”
Đinh Phúc nói với ba người: “Hôm nay ta ra ngoài nhìn thấy có người giống tiểu di đó?”
Cái gì? Tiểu di này nói không phải là Diệp Huệ Nhi đó chứ? Chẳng lẽ nàng ta lại chuồn êm đi ra tìm Tề công tử à? Nhưng mà không phải nghe nói khoảng thời gian này Tề công tử không ở Khang huyện sao?
Đinh Hỉ vội nói: “Nói gì thế? Người kia sao có thể là tiểu di được? Đệ nhìn sai rồi.”
“Ca, đệ cảm thấy giống vậy, dáng dấp như thế, không phải tiểu di thì là ai?” Đinh Phúc không phục nói.
Đinh Hỉ nói: “Vậy khẳng định là đệ hoa mắt.” Nếu là tiểu di, sao có thể đi trên đường cái cùng một nam nhân, lại còn là dáng vẻ đó? Đinh Hỉ không nói ra từ đắm đuối đưa tình, nhưng chính là vẻ mặt đó.
Hắn còn không biết Diệp Huệ Nhi từng nghĩ đến Tề công tử đó.
Tiểu Kiều và hai ca ca liếc mắt nhìn nhau, tiểu Kiều hỏi: “Phúc biểu ca, thật sự nhìn giống?”
“Còn không phải sao? Nhưng mà không phải một mình nàng ta, bên cạnh còn có một nam nhân, mặc ngược lại có dáng vẻ, nhưng ta thấy không phải là người tốt.” Đinh Phúc thấy biểu muội hỏi tới, vội vàng nói.
Đinh Hỉ thấy Đinh Phúc nói tất cả, không tiện giấu giếm, nói: “Ta chi cho rằng hoa mắt thôi, tiểu di sẽ không thể đơn độc đi trên đường với một nam tử xa lạ đi, có thể là thân thích của người nọ không?”
“Thân thích gì, nam nhân kai còn mua một cây trâm cho tiểu di cắm lên đầu đấy, đệ thấy mặt tiểu di đều đỏ.” Đinh Phúc nói.
Tiểu Kiều nghe được hít vào một hơi, hỏi vội: “Vậy ca có thấy nam nhân kia có dáng dấp như thế nào không?”
Đinh Phúc nói: “Dáng dấp còn được, chính là như chưa tỉnh ngủ, dù sao ta không thích, nhìn không giống người tốt.”
“Vậy dượng có nhìn thấy không?” Diệp Tiểu Kiều hỏi.
“Không có đâu, cha đang nói chuyện với người khác, chỉ có ta và đệ đệ nhìn thấy.” Đinh Hỉ vội vàng nói.
Đây không phải là chuyện tốt gì, sợ biểu đệ biểu muội nghe cảm thấy khó chịu, nếu cha cũng biết, vậy chẳng phải càng không có mặt mũi?
Lập Hạ nói: “Chuyện như vậy, chúng ta sẽ cẩn thận hỏi thăm xem, dù sao bây giờ đã phân gia với bên kia rồi, lại là trưởng bối, rất nhiều chuyện, chúng ta đều không tiện nhúng tay." Diệp Huệ Nhi là tiểu cô, nhưng nếu nàng làm ra chuyện gì không tốt, lại nói đều là người của lão Diệp gia, đều không dễ nghe chính là lần trước tứ thúc Diệp Căn làm ra chuyện như vậy, đi qua rất nhiều người đều sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ, may mà đã phân ra, nếu không liên lụy còn lớn hơn.
Diệp Tiểu Kiều biết người làng quê như bọn họ, phân gia, không bị ảnh hưởng đến cả nhà nhỏ hơn đại hộ rất nhiều, nhà đại hộ quan tâm nhất là danh tiếng, nói ví dụ như nếu trong đó có một cô nương bị bại hoại danh tiếng, như vậy những cô nương khác cũng xui xẻo theo, cho dù lập gia đình cũng bị hạ giá, cho nên bọn họ quan tâm nhất là danh tiếng, thậm chí, trực tiếp khiến người bại hoại danh tiếng này biến mất, đây là chuyện bình thường.
Ở nông thôn lại không nghiêm khắc như vậy, nhưng là ai đều không muốn bị ghê tởm, cho nên Lập Hạ nói muốn đi về hỏi thăm, đây là chuyện thường tình, nhưng nếu thật sự có chuyện như vậy, bọn họ cũng không cần biết, chỉ có thể vụng trộm nhắc nhở, để người có thể quản đi quản, ví dụ như ông cụ, ông nhất định quan tâm đến thể diện và danh tiếng của lão Diệp gia, mặc dù đã không còn bao nhiêu, nhưng không cho phép người bại hoại tiếp.
Bởi vì trong lòng cất giấu chuyện này, ba huynh muội cơm nước xong, vội vàng mua đồ, an vị trên xe trâu chạy về nhà.
Về đến nhà, tự nhiên nói chuyện này cho người trong nhà. Ngô thị nói: “Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ như cuối cùng có gì không dễ nghe, cũng là chuyện xấu, cha nó, chàng rời nhà lâu như vậy, đúng là không biết nhiều chuyện trong nhà, Huệ Nhi trước kia còn nhìn trúng Tề công tử, nhưng Tề công tử người như vậy, đâu phải chúng ta có thể với cao chứ? Đoán chừng cảm thấy không với được, cho nên mới tìm người khác, nhưng mà bên kia không quản lý sao? Ở phương diện này nữ oa bị thiệt thòi nhất, nếu thật sự hai bên cố ý, vậy phải định ra, không tốt hơn sao? Thật sự chờ mọi người đều biết, có dễ nghe không?”
Diệp Trụ nghe đỏ mặt, Diệp Huệ Nhi là muội tử của hắn, nếu thật sự có gì không ổn, hắn làm ca ca cũng cảm thấy mất mặt. “Ta đi sang bên kia nói với cha một chút!” Diệp Trụ định đi sang.
“Trở lại! Bây giờ chàng đi, nói gì? Nếu người ta không thừa nhận, đến lúc đó nói không muốn thấy người ta tốt đẹp, phản công lại thì làm sao?” Ngô thị đau tận tim gan, đây là chuyện gì chứ, đám người thượng phòng không thể yên tĩnh được sao? Nhất định làm ra trò thiêu thân gì, khiến mọi người đều không yên.
Lập Hạ nói: “Cha, nương nói rất đúng, chuyện như vậy cha đừng nhúng tay, cha nói gì đều sai, bọn họ còn tưởng rằng chúng ta cố ý làm chuyện xấu.”
Lập Thu nói: “Ca nói rất đúng, cha, chuyện như vậy, mấy người chúng ta nghĩ cách đi, nghe ngóng trước xem có chuyện như vậy không.”
Tiểu Phượng nói: “Đúng vậy, cha, cha trồng khoai tây tốt nhất, chúng con đều dựa vào cha. Cha, con còn muốn mua quần áo mới đấy.”
Tiểu Kiều nói: “Cha, chuyện này ca ca và tỷ tỷ còn có nương đều nói rất đúng, chuyện bên kia nếu ra mặt, sẽ tồi tệ, vẫn để chúng con mấy tiểu hài tử đi thăm dò đi, chúng con tuổi còn nhỏ, người khác sẽ không chú ý, càng dễ biết là thế nào hơn, cha yên tâm đi, đại ca con đương gia lâu như vậy, chuyện gì mà không làm ổn thỏa chứ? Khẳng định không có vấn đề. Thêm nữa về sau chúng ta có nhiều chuyện hơn, đều cần đại ca tìm cách giải quyết, lần này chúng ta cho đại ca một cơ hội, để cho đại ca biết rõ.”
Cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý, chuyện như vậy không để Diệp Trụ nhúng tay, Diệp Trụ mềm lòng, nói không chừng sẽ bị lừa dối, cứ để mấy tiểu hài tử đi làm đi, Ngô thị cũng đồng ý, nàng không hy vọng cuộc sống tốt đẹp khó khăn lắm mới có bị người làm hỏng.