Ngu lão bang chủ thấy Nam Cung Nhược Hư mồ hôi đầy đầu, thầm khó hiểu, nhưng hắn không biết từ gian ngoài đi vào, với người bình thường chỉ là ba mươi bước, còn với hắn, là chuyện rất gian nan, mỗi bước như đạp trên sóng lớn, không biết phải dùng bao nhiêu sức lực mới giữ vững cơ thể.
Tiết đại phu bên cạnh thoáng thấy hắn nắm chặt tay trong tay áo, dường như muốn ngăn mồ hôi, đã biết là hắn đang cố nén đau đớn, trong lòng khẽ thở dài, nhưng không có cách nào cả.
“Nam Cung công tử mời ngồi!” Ngu lão bang chủ dẫn Nam Cung Nhược Hư tới bàn chính, vị trí của Nam Cung thế gia trong thương giới ở Cô Tô là hết sức quan trọng, đương nhiên hắn phải tiếp đãi như thượng khách.
Nam Cung Nhược Hư không ngồi, nơi đây nhiều người hỗn loạn, còn có mùi rượu gắt mũi, hắn chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng, biết rõ không kéo dài được lâu, thật sự không có cách nào dùng tiệc.
“Lão bang chủ, vãn sinh mạo muội, có việc muốn thương lượng, có thể nói chuyện một chút không?” Hắn lịch sự nói.
Ngu lão bang chủ giật mình, nghĩ nhầm thành hắn muốn bàn chuyện buôn bán với bổn bang, liền cho Lưu Tư Nguy thay hắn đãi khách, còn mình thì đi cùng Nam Cung Nhược Hư tới một cái đình cạnh hồ nước.
Hai người ngồi vào chỗ, hạ nhân bưng trà và điểm tâm lên. Nam Cung Nhược Hư nói Ngưu tổng quản trình thọ lễ lên…
“Đây là bộ Tiên nữ nâng đào chúc thọ mười sáu món do Định Diêu làm!” Ngưu tổng quản mở hộp gấm thứ nhất, cười nói. Định Diêu chuyên làm đồ cho cung đình, chỉ có một phần rất nhỏ lưu lạc dân gian, mà bộ đồ sứ này tinh xảo khéo léo, phía trên khắc hoa rất sống động, còn viền bạc ở mép, càng thêm trân quý.
Định Diêu: một làng gốm nổi tiếng
“Sáu mươi bánh Vạn thọ long nha!” Hộp thứ hai mở ra, hương trà xông vào mũi, bên trong là cống trà danh phẩm, chính là cái gọi là “Có vàng mà không có trà”, vô cùng quý giá.
Vạn thọ long nha: một loại cống trà nổi tiếng thời Tống.
“Xá lợi ngân tháp!”
Đây là món quý nhất trong ba phần quà, tháp bạc mười hai tầng sáu cạnh, được làm hoàn toàn từ bạc trắng, bên trong còn có tượng Phật Thích Ca ngồi trên hoa sen, phía sau có vòng che, hai bên còn có đồng tử hầu hạ. Không nói cái khác, chỉ nói kỹ thuật đã là vô cùng khéo léo, là trân phẩm hiếm có.
Khi Ngưu tổng quản trình lễ vật lên hết, thấy Ngu lão bang chủ vô cùng hớn hở, Nam Cung Nhược Hư mới mở miệng nói: “Một chút lễ mọn, không thể hiện hết sự tôn kính, mong lão bang chủ vui lòng nhận cho.”
“Công tử thật sự quá khách khí!”
Thấy hắn mang tới đều là vật quý, Ngu lão bang chủ rất cao hứng nhưng không khỏi nghi hoặc, Thái Hồ thủy trại không quá thân thiết với Nam Cung thế gia, sao hắn vừa ra tay đã rộng rãi vậy?
“Thật không dám giấu diếm, vãn sinh mạo muội đến nhà, thật ra là có việc muốn nhờ.”
“Công tử khách khí! Có chuyện gì cứ việc nói, nếu bổn bang có thể làm được, lão phu tất nhiên sẽ cố hết sức.” Ngu lão bang chủ cười nói, hắn sảng khoái như thế, không chỉ vì chuyện thọ lễ, mà là nếu có thể nhờ chuyện này mà thân thiết với Nam Cung thế gia, đương nhiên sẽ có lợi ích rất lớn trong việc buôn bán của thủy trại về sau.
Nghe hắn nói như vậy, Nam Cung Nhược Hư chỉ nói: “Ta có vị bằng hữu, ngày hôm trước đến đây, nhưng vẫn chưa về. Nếu nàng có chỗ đắc tội, vãn sinh thay nàng thỉnh tội với bang chủ trước, mong lão bang chủ…”
“Khoan đã…” Ngu lão bang chủ nghe mà chẳng hiểu sao, “Ý công tử là bằng hữu của ngài đang ở chỗ lão phu?”
Nam Cung Nhược Hư gật gật đầu: “Đúng vậy, người đi cũng với nàng nói đi đến đây sẽ gặp được nàng. Hơn nữa, theo ta được biết, hình như lúc trước lệnh thiên kim có chút hiểu lầm với nàng.”
“Ngu Thanh!” Ngu lão bang chủ thầm mắng, phàm là người có quan hệ với đứa con gái này, tám phần là không có chuyện tốt, quay đầu phân phó hạ nhân bên cạnh: “Đi gọi nha đầu Hương Cầm đến cho ta, lén làm.” Hương Cầm là nha đầu đã hầu hạ Ngu Thanh từ nhỏ, nếu là Ngu Thanh bắt người, nha đầu kia hẳn sẽ biết.
Sau một lát, một tiểu nha đầu nhìn khá lanh lợi bị dẫn đến, cung kính nói: “Lão gia!”
“Ta hỏi ngươi, mấy ngày nay tiểu thư làm gì?”
“Tiểu thư nói bên ngoài ồn ào, cô không thích, mấy ngày nay đều ở trong phòng… thêu hoa.”
“Thêu hoa?” Ngu lão bang chủ thở dài, “Nó học thêu hoa từ khi nào?”
“Bẩm lão gia, tiểu thư mới học được vài ngày.” Tiểu nha đầu cười nói.
Nam Cung Nhược Hư bên cạnh thấy rõ ánh mắt tiểu nha đầu này lóe lên, hiển nhiên là không nói thật, trong lòng lo lắng, chỉ sợ quả thực Ninh Vọng Thư đang chịu khổ trong tay Ngu Thanh.
“Đại thiếu gia!” Tiết đại phu theo hầu thấy sắc mặt hắn xanh trắng, nhịp thở nhanh dần, không để ý Ngu lão bang chủ ở bên, vội vàng giúp hắn thư giãn kinh mạch.
Nam Cung Nhược Hư bỏ tay hắn ra, cười yếu ớt, nói với Ngu lão bang chủ: “… Bệnh tật phá hoại cơ thể, làm ngài chê cười rồi.”
Thấy thế, Ngu lão bang chủ hiểu người hắn muốn tìm đương nhiên vô cùng quan trọng với hắn, nếu không hắn với cơ thể như vậy thì không nên ra ngoài.
“Thật ra tiểu thư đang làm gì? Nếu ngươi không nói thật, cẩn thận da ngươi đi!” Ngu lão bang chủ lạnh lùng nói, dọa tiểu nha đầu run run.
“Bẩm, bẩm lão gia… Tiểu thư nói nếu nô tỳ dám tiết lộ một chữ, cô sẽ bóc da nô tỳ.”
“Nếu ngươi không nói thật, ta lập tức bóc da ngươi ra!”
“Vâng vâng vâng… Tiểu thư đang giấu một người trong phòng!”
“Là ai?” Ngu lão bang chủ nghĩ Ngu Thanh giấu nam nhân trong phòng, giận dữ nói.
“… Là một cô nương trẻ, nhìn khá đẹp.”