Người bịt mặt có chút hoảng hốt, lập tức lao người về phía trước, đao phong sắc bén, thẳng đến trước mặt nàng. Ninh Vọng Thư ngửa đầu về phía sau, tránh đi một chiêu, đồng thời loan đao trước ngực vẽ một đường cong, làm hắn phải lùi lại.
Đoản đao nhanh chóng đổi hướng, lập tức chém thẳng xuống dưới, đúng là muốn chặt cánh tay phải của nàng.
Ninh Vọng Thư trở tay, loan đao đảo ngược về, giữ đoản đao trong hình cung, cổ tay trầm xuống, dùng sức đè đao xuống.
Người bịt mặt nhảy lên, tay trái sử dụng phân cân thác cốt, muốn nắm lấy bả vai nàng. Ninh Vọng Thư chếch vai, di chuyển sang bên cạnh, hắn vội cố gắng rút đao ra. Chỉ trong một lát, người bịt mặt hơi giật mình, may mà nàng là nữ tử, nếu là nam nhân, hoặc là nội lực thâm hậu thêm vài phần, hạ đao khi nãy, không thể không khiến mình phải bỏ đao ra. Xem ra mình đã xem thường nàng.
Phân cân thác cốt: ta chỉ biết đây là một chiêu võ:3.
Loan đao kia không chờ hắn thở dốc, đường cong như hoa như tuyết vẽ lên không trung, hướng cổ hắn mà đi. Đoản đao giơ lên, đưa nội lực vào, đem nó đánh văng ra… Hai người đều dùng đao, Ninh Vọng Thư sử dụng loan đao quỷ mị linh động, song đao pháp Ninh Vọng Thư sử dụng rất cổ quái, loan đao kia cũng vật phi phàm, cho nên tuy rằng nội lực tu vi của nàng không kịp người bịt mặt, nhưng nhất thời cũng không đến mức rơi xuống thế hạ phong.
Hai người quấn lấy nhau mà đánh, chỉ sau một lúc, đã qua năm sáu mươi chiêu.
Ninh Vọng Thư tuy rằng đã thở hổn hển, vẫn nắm chặt chuôi đao, trong ánh mắt không hề có ý lùi bước, chợt nghe có người nhẹ nhàng ngâm xướng:
“Khói sương lãng đãng trôi ngập thành,
Người dựa thuyền lan mà hát.”
Đó là khúc cô nương kia hát trong buổi trà.
Hai người đều giật mình, tranh thủ lúc tách ra nhìn qua, người xướng khúc đúng là Nam Cung Nhược Hư. Mặc dù hắn bị che mắt, mắt không thấy, ngồi dưới tàng cây, ngân nga xướng khúc, lại có bộ dáng tự tại.
Khúc hát triền miên uyển chuyển, vốn là giọng nữ, khi hắn từ từ cất lên, thêm vài phần hồi ức buồn bã của nam tử, nhưng hết sức dễ nghe.
Người bịt mặt đao không ngừng tay, miệng cười lạnh nói: “Bằng hữu của ngươi thật thú vị, ngươi liều mạng nơi này, hắn còn có tâm tư mà hát.”
“Hắn biết ta thích nghe, đương nhiên sẽ hát cho ta nghe!” Ninh Vọng Thư nói nhỏ, lời nói lại không chút nhường nhịn, “Nhưng thật ra là ngươi nghĩ, có người hát cho ngươi nghe.” Nói đến từ “nghe” thì đột nhiên tăng thêm ngữ khí, loan đao vốn bổ về phía hông đột nhiên đổi chiều bay thẳng lên mặt, biến đổi cực nhanh, lại hơi trở tay, vô cùng cổ quái, dù hắn lùi nhanh, khăn che mặt màu xanh vẫn bị loan đao móc trúng, rớt xuống đất.
Người này đúng là Vương Nhân Tương.
Ninh Vọng Thư thấy khuôn mặt hắn, không chút giật mình, cũng không hé răng, ánh đao chợt lóe, nhu thân mà lên, hai người tiếp tục triền đấu.
Giọng ca mát rượi, vẫn là tiếng Ngô, thê lương phiền muộn, quấn quanh bọn họ:
“Vẫn luôn nhớ về chàng.
Cách ba sông
Nhờ mây xanh che phiền muộn trong mắt
Mĩ nhân cười nói
Đẹp như hoa sen
Tình ngắn, vương vấn như tơ.
……………”
Ninh Vọng Thư dù sao cũng không nghe hiểu, không bị ảnh hưởng lớn. Vương Nhân Tương lại không như vậy, hôm nay ở tịch gian nghe khúc này, làm hắn nhớ tới thê tử bệnh chết, không khỏi buồn bã. Ở đây lại nghe thấy, tiếng ca càng thêm cô tịch, cứ như vì hắn mà hát. Mặc dù Vương Nhân Tương để toàn lực chú ý lên đao, nhưng không cách nào bỏ qua giọng ca này. Đường đao vốn dũng mãnh, chịu tiếng ca ảnh hưởng, trong lòng mềm mại, chiêu thức tự nhiên sẽ suy giảm.
Trong lúc hắn thất thần, Ninh Vọng Thư nhẹ nhàng thở ra. Thương thế ở chân của nàng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, sau một phen triền đấu, ẩn ẩn đau, dĩ nhiên khó mà chống đỡ được.
Nhưng chỉ một lát, Vương Nhân Tương chợt thấy không thích hợp, cả giận nói: “Câm miệng, đừng hát nữa.”
Ninh Vọng Thư cười khanh khách: “Hắn hát, liên quan gì tới ngươi. Nếu ngươi không muốn nghe, bịt lỗ tai lại là được.”
Vương Nhân Tương không muốn cùng nàng đấu võ mồm, liên tiếp chém ra mấy đao, bức nàng lùi lại, trong mắt xẹt qua hàn quang, chặt cành lá vướng víu, thúc giục kình lực, vô số phiến lá nhỏ xé gió bay về phía Nam Cung Nhược Hư…
Ninh Vọng Thư cả kinh, phi thân về phía trước, loan đao lượn vòng, đỡ được phần lớn cành lá, nhưng vẫn còn vài chiếc lá bay qua.
Lúc nàng quay đầu nhìn lại, trên mặt Nam Cung Nhược Hư đã bị lá bay xẹt qua, một vết máu rõ ràng trên mặt, giọt máu chảy ra, đỏ tươi ghê người, làm nổi bật vẻ mặt tái nhợt của hắn.
“Ngươi…”
Ninh Vọng Thư giận dữ, nhảy vút lên, ánh đao sắc bén, chói lòa hai mắt, dựa gió bay qua, đến trước mặt Vương Nhân Tương, đột nhiên, đao mạnh mẽ xuất ra.
Thế công rất mãnh liệt, Vương Nhân Tương bị nàng bức lui vài bước…
Bỗng truyền đến tiếng vó ngựa không xa, một người thét dài chạy tới, chưởng lực tạo gió, “hô, hô” mấy chưởng, tách hai người ra.
“Nha đầu! Sao lại đánh nhau!”
Người tới đúng là Hàn Chương. Vừa lúc hắn đi với Tống chưởng quầy, thấy có người đánh nhau, cứ tưởng có chuyện vui để xem, vừa thấy, lại không nghĩ là Ninh Vọng Thư và Vương Nhân Tương.
Ninh Vọng Thư ngừng tay, không trả lời, chạy vội tới cạnh Nam Cung Nhược Hư, đưa tay cởi khăn che mắt của hắn, thấy trên người hắn không có chỗ bị thương khác, cũng yên lòng.
Lúc này có người trên xe ngựa xuống, vừa nhìn thoáng qua bên này, hiển nhiên là bị kinh hách, cước bộ lảo đảo chạy đến chỗ Nam Cung Nhược Hư, run giọng hô: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia! Ngài không có việc gì! …”
Nam Cung Nhược Hư không nhìn Tống chưởng quầy trước mặt, chỉ nhìn Ninh Vọng Thư, thấy nàng cũng bình yên vô sự mới nói: “Ta không sao.”
“Đại thiếu gia, trên mặt ngài…”
Ngón tay thon dài tái nhợt khẽ vuốt má, một vết máu tươi rõ ràng trên ngón tay, hắn thản nhiên nhìn lướt qua, nói: “Đừng lo, chỉ bị cắt qua.”
——————————