Lâm Ỷ Miên không lái xe, cho nên trên đường có một chút tắc đường.
Cô đến hơi muộn, Hoàng Tiểu Nghệ không vào quán bar trước, cùng Lạc Phúc Thủy đứng dưới giàn hoa bên ngoài, không biết bọn họ đang nói cái gì, mặt mày hớn hở.
Lâm Ỷ Miên ra khỏi xe, đi tới.
Hoàng Tiểu Nghệ liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, lấy tay che mặt, làm động tác thét chói tai.
Lâm Ỷ Miên đã đi tới trước mặt họ: "????"
Hoàng Tiểu Nghệ ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, quay đầu hưng phấn hét với Lạc Phúc Thủy: "Nhìn lâu như vậy, vẫn là thiết T của tôi mê người nhất!!!"
Lạc Phúc Thủy ăn mặc giản dị như mọi khi, áo phông, sơ mi kẻ sọc, quần jean và gương mặt như sinh viên đại học.
Cô mỉm cười nhìn Lâm Ỷ Miên, trả lời Hoàng Tiểu Nghệ, "Tôi đồng ý."
Hoàng Tiểu Nghệ cùng cô vỗ tay: "Nai sừ!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên: "Lạc lão bản vất vả rồi."
Lạc Phúc Thủy không khỏi bật cười: "Tôi không vất vả, tôi vất vả cái gì, tôi rất thích nhìn mỹ nữ."
Cô tránh sang một bên nhường chỗ cho Lâm Ỷ Miên: "Mọi người đều ở đây, đừng gọi tôi là lão bản, ai không biết còn nghĩ là tôi mở quán bar này."
Lâm Ỷ Miên: "Được, Phúc Thủy."
Lạc Phúc Thủy che miệng, biểu tình trên mặt giống hệt Hoàng Tiểu Nghệ: "A - lúc em gọi tôi như vậy cũng quá mê người a!!!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ hahahahahaha nói chuyện với Lạc Phúc Thủy một lúc, sau đó nói: "Nguyệt Lượng với Vi Vi sắp đến rồi, chúng ta chờ họ một lúc."
Lâm Ỷ Miên. "Được."
Hoàng Tiểu Nghệ và Lạc Phúc Thủy lại trộm nhìn các cô gái ra vào, Lâm Ỷ Miên lấy điện thoại ra nhìn, nhưng không có tin nhắn từ Hứa Nguyệt Lượng.
Trong thời gian này, hai người rất ít liên lạc.
Ném lại điện thoại vào túi, Lâm Ỷ Miên nhướng mắt nhìn đường phố.
Ở con phố này có nhiều cửa hàng văn hóa nên cách trang trí cũng rất tiên tiến, phía trước là một hộp đèn cyberpunk cực lớn, đèn xanh đỏ chiếu sáng đường phố giống như cảnh trong phim khoa học viễn tưởng.
Bóng người di động trong đó, nhìn xa không thể nhìn thấy khuôn mặt.
Nhưng ngay khi bóng dáng của Hứa Nguyệt Lượng xuất hiện trên phố, Lâm Ỷ Miên liền nhận ra nàng.
Nói cách khác, không cần "nhận ra" hành động gì cả, chỉ cần trực giác chớp mắt một cái, ánh mắt của Lâm Ỷ Miên sẽ khóa chặt trên người Hứa Nguyệt Lượng.
Nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người thon dài, tóc buộc đuôi ngựa cao ở sau đầu, bước đi không nhỏ, cứ như vậy vùi đầu vào gió, tựa như một sát thủ lãnh khốc vô tình.
Sát thủ lãnh khốc vô tình?
Lâm Ỷ Miên kéo kéo khóe môi.
Từ khi nào Hứa Nguyệt Lượng mềm mại nhút nhát đã biến thành sát thủ lãnh khốc vô tình rồi.
Hoàng Tiểu Nghệ liếc mắt, vỗ vỗ cánh tay Lâm Ỷ Miên: "Là Nguyệt Lượng phải không?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hoàng Tiểu Nghệ bật cười: "Tớ nhận ra Vi Vi, hôm nay cách ăn mặc của Nguyệt Lượng có chút không giống bình thường."
Lạc Phúc Thủy nhìn sang: "Người bình thường đến hộp đêm đều sẽ ăn mặc mát mẻ một chút."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tôi đủ mát mẻ chưa?"
Lạc Phúc Thủy: "Mát mẻ, ngốc mát mẻ."
Hoàng Tiểu Nghệ đánh nhau với cô, Hứa Nguyệt Lượng đến gần hơn, cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Ánh mắt của nàng đối diện với Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên không chớp mắt, không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ an tĩnh mà nhìn nàng như vậy.
Ánh mắt Hứa Nguyệt Lượng đung đưa, Vưu Vi Vi nắm lấy cánh tay nàng, nói chuyện với nàng, tầm mắt Hứa Nguyệt Lượng thuận theo tự nhiên mà dời đi.
Ngón tay của Lâm Ỷ Miên hơi nắm chặt.
Trong vài bước cuối cùng, Hoàng Tiểu Nghệ lên nghênh đón hai người, ôm Vưu Vi Vi và Hứa Nguyệt Lượng, cười nói: "Đã lâu không gặp", sau đó giới thiệu họ với bạn mới.
Khi ở trong cửa hàng, Lạc Phúc Thủy không muốn để ý đến bất cứ ai, nhưng khi đến cửa hộp đêm, cô lại rất nhiệt tình với mọi người.
Cô khen Vưu Vi Vi có tên tuổi, khen cách trang điểm của Hứa Nguyệt Lượng.
Mấy người trò chuyện khá sôi nổi, Lâm Ỷ Miên đứng trong đám đông, nhưng giống như bị cô lập với đám đông.
Ánh mắt cô trước sau luôn nhàn nhã rơi vào trên người Hứa Nguyệt Lượng.
Tóc đuôi ngựa của Hứa Nguyệt Lượng được nhiều bím tóc nhỏ tạo thành, giữa bím tóc có những sợi tơ hơi bóng. Lâm Ỷ Miên đã xem qua nàng sử dụng kiểu tóc này khi live, nhìn kỹ cảm thấy thực sự là phí rất nhiều công phu.
Trận tụ hội hôm nay, đại khái Hứa Nguyệt Lượng vẫn có chút để ý.
Mãi cho đến khi một nhóm người bước vào quán bar, lối đi chật hẹp rải rác thành từng cặp, lúc này Hứa Nguyệt Lượng mới chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Ỷ Miên.
Nàng ngẩng đầu, vội vàng liếc mắt nhìn Lâm Ỷ Miên: "Lâm..."
Mới một chữ đã bị mắc kẹt.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt, nhìn thấy tầm mắt của Hứa Nguyệt Lượng quét qua ngực cô, nhanh chóng rơi vào trong bóng tối.
Lông mi khẽ động, Hứa Nguyệt Lượng nhỏ giọng nói: "Trước kia chị đã từng đến đây chưa?"
"Chưa." Lâm Ỷ Miên thành thật trả lời.
Ngực Hứa Nguyệt Lượng có chút phập phồng, ngẩng mặt lên cười với cô: "Tôi chưa từng đến đây nên vẫn có chút khẩn trương."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Đi theo Phúc Thủy là được.”
Hứa Nguyệt Lượng muốn nói gì đó, nhưng nhân viên quán bar phía trước đã mở cửa, tiếng nhạc bùng nổ.
Ồn ào.
Phía sau Lâm Ỷ Miên còn có người, vội vàng muốn đi vào.
Lâm Ỷ Miên nâng cánh tay lên, vòng qua Hứa Nguyệt Lượng một phạm vi an toàn.
Lạc Phúc Thủy đi đầu, dẫn một nhóm người đến sô pha đã đặt trước.
Hai vòng sô pha, Vưu Vi Vi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tiểu Nghệ, ghế sô pha còn lại đương nhiên trở thành độc quyền của Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên.
Chỉ là sô pha rất dài, vị trí rộng rãi, dù có gần đến đâu thì giữa Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng cũng có khoảng cách nửa người.
Lạc Phúc Thủy khống chế tiết tấu toàn trường, sắp xếp thứ tự cho mọi người, hỏi mọi người thích gì, có cô với Hoàng Tiểu Nghệ, hơn nữa còn có Vưu Vi Vi vốn dĩ thích náo nhiệt, tiếng nói trên bàn không ngừng vang lên.
Âm thanh trong quán bar không ngừng, hết nhạc điện tử này đến nhạc điện tử khác, tiếng người trên sàn nhảy hò reo theo điệu nhạc, tiếng gõ rung trời, chung quanh thỉnh thoảng phát ra tiếng nói cười rộn rã...
Ồn ào đến khiến Lâm Ỷ Miên đau đầu.
Cô luôn thích yên tĩnh, âm thanh ồn ào sẽ tạo cho cô cảm giác giống như say xe.
Lạc Phúc Thủy đặt một ly cocktail trước mặt cô, cười nói, "Thử đi, vị ngon hơn tôi làm rất nhiều."
Lâm Ỷ Miên nhấp một ngụm, hương bạc hà sảng khoái cùng vodka ấm áp vào miệng khiến cô càng thêm choáng váng.
Lâm Ỷ Miên ngả người ra sau, thư giãn.
Trong quán bar có chút nóng nên cô cởi áo khoác, kéo cổ áo sơ mi.
Lạc Phúc Thủy mang hai thẳng nữ Hoàng Tiểu Nghệ và Vưu Vi Vi đi xem mỹ nữ.
Lâm Ỷ Miên quay về phía sàn nhảy, ánh mắt thả lỏng trong hai giây, vẫn là quay trở lại trên người Hứa Nguyệt Lượng đang gần trong gang tấc.
Hứa Nguyệt Lượng cũng cởi áo khoác.
Quần áo phía dưới xuất sắc hơn hẳn, áo phông đen khoét hình trái tim trước ngực, tay áo sọc cầu vồng, váy ngắn bánh kem có hai màu xanh tím tương phản, còn có...
Lâm Ỷ Miên chớp chớp mắt, có chút không thể tưởng tượng được, thế mà nàng mặc một đôi tất lưới dài.
Lưới hình thoi lớn, bao quanh đôi chân trắng gầy, kéo dài qua đầu gối.
Cho nên khi mặc áo khoác rất thường ngày, không thể nhìn ra gì cả.
Một khi cởi áo khoác ra, rất phù hợp với khung cảnh hiện tại, tuy không trang điểm đậm nhưng khuôn mặt với thân hình như vậy càng khiến trở nên ngọt ngào lại lãnh khốc, trong sáng lại mê người.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên bật cười, cô đưa tay lên che mắt, cảm thấy mình thật sự rất ngốc.
Cư nhiên nghĩ dựa vào thân thể để hấp dẫn Hứa Nguyệt Lượng, giống như đang cầm khối vàng liền muốn dụ hoặc người giàu nhất thế giới.
Hứa Nguyệt Lượng có thân hình mê người nhất.
Đáng sợ nhất chính là cô cũng tự biết rõ điều này.
Hoàng Tiểu Nghệ đứng lên, thúc giục Lạc Phúc Thủy và Vưu Vi Vi: "Hai tỷ muội, đi nhảy disco a!"
Vưu Vi Vi uống một ly rượu nhanh chóng nhập cuộc, Hoàng Tiểu Nghệ có chút không phối hợp, nhưng Lạc Phúc Thủy là một lão sư tốt, nhanh chóng theo kịp tiết tấu.
Sàn nhảy náo nhiệt hẳn lên, Hứa Nguyệt Lượng nhìn bạn mình bên trong, cười híp mắt, nhẹ nhàng lắc người theo nhịp nhạc.
Lâm Ỷ Miên đến gần một chút, hỏi nàng, "Em không đi sao?"
Tiết tấu lắc lư của Hứa Nguyệt Lượng hơi đình trệ, nhanh chóng trả lời: "Tôi không đi ~~ ngày thường nhảy quá nhiều, ra ngoài chơi không muốn tăng ca a ~~"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Bọn họ cũng không nhảy tốt bằng em."
Thân thể Hứa Nguyệt Lượng ngừng lắc một chút, nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào sàn nhảy không dám nhìn lại: "Đến chơi vui vẻ là được rồi ~~"
“Vậy hiện tại em vui không?” Lâm Ỷ Miên cảm thấy có chút chóng mặt, “Ở đây cùng tôi, rất nhàm chán.”
Cô không nhảy cũng không cười nói nhiệt tình, thậm chí còn khắc chế uống rượu.
Người khắc chế là người nhàm chán nhất.
"Không nhàm chán ~" Hứa Nguyệt Lượng vẫn quay đầu lại, ánh đèn nhấp nháy chiếu vào mặt nàng, chiếu vào đôi mắt như mèo của nàng, "Rất vui a ~~"
“Thật sao?” Lâm Ỷ Miên cong môi, “Nhưng tôi không vui.”
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ.
Có người tham gia cuộc trò chuyện của hai người, một cô gái tóc ngắn ở bàn bên cạnh quay đầu lại, leo lên ghế sô pha, hỏi, "Muốn uống một ly không?"
Ánh mắt chủ yếu rơi vào trên người của Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn còn sững sờ, nhưng Lâm Ỷ Miên đã trả lời thay nàng, "Không, cảm ơn."
Cô gái tóc ngắn không nói gì, quay trở lại. Sau đó Lâm Ỷ Miên hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Muốn uống rượu với người khác không?"
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu, bím tóc lắc qua lắc lại.
Lại có người bước tới, là một bàn nhiều người trên một đường chéo cách đó khá xa, Lâm Ỷ Miên đã sớm phát hiện ra, những người ở bàn kia đã nhìn Hứa Nguyệt Lượng rất lâu.
Lâm Ỷ Miên thu người lại, trở lại tư thế ngồi bình thường.
Lần này, cô để Hứa Nguyệt Lượng tự trả lời.
Đoàn người mênh mông đi tới, cười nói rôm rả.
Cô gái ở phía trước bị đẩy tới chỗ Hứa Nguyệt Lượng, mời nàng cùng nhảy.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn lắc đầu, nàng từ chối lời mời.
Hơn nữa khi đối phương vẫn kiên trì, nàng liền lấy một cái cớ rất ngốc: "Tôi không biết nhảy a~"
“Cô không cần biết nhảy.” Cô gái kia lập tức trả lời, “Chỉ động là được, tôi sẽ dạy cô.”
Hứa Nguyệt Lượng có chút hoảng loạn, co rụt lại, nhỏ giọng nói: "Không cần..."
Cô gái còn định nói thêm, Lâm Ỷ Miên đã nói, "Nếu không cô dạy tôi đi?"
Cô gái đối diện với ánh mắt của cô, Lâm Ỷ Miên lạnh lẽo mà nhìn đối phương.
Cô gái ho một tiếng, nói: "Có bạn cứ việc nói thẳng a..."
Sau đó cô gái dẫn theo nhóm người kia rời đi.
Hứa Nguyệt Lượng xê dịch mông, nhích tới gần Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng: "Sợ sao?"
"Có chút..." Vẻ mặt Hứa Nguyệt Lượng xấu hổ, "Bọn họ có thể có... ý nghĩ khác..."
Đương nhiên là có ý nghĩ khác.
Khi có người đến hỏi một câu, Hứa Nguyệt Lượng có thể nhìn thấy khá rõ ràng. Chính mình đã làm nhiều việc vượt biên như vậy, nói nhiều lời ái muội như vậy, rốt cuộc Hứa Nguyệt Lượng có hiểu không?
“Em có biết đây là quán bar gì không?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên mở to mắt, nghiêng người lại gần cô, gần đến mức hai cánh tay chạm vào nhau, sau đó nghiêng người nói bên tai cô, "Hộp đêm Les, tôi tra rồi."
Lâm Ỷ Miên phát ra tiếng cười khẽ.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô: "Bác sĩ Lâm có biết tôi vừa nói là ý tứ gì không?"
Lâm Ỷ Miên: "Nhìn tôi giống người nghe không hiểu sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Giống."
Hứa Nguyệt Lượng: "Có khả năng ngày thường bác sĩ Lâm ít khi tiếp xúc với loại quần thể này."
Lâm Ỷ Miên: "Em có tiếp xúc sao?"
Hứa Nguyệt Lượng rất tự hào: "Cần thiết mà, tôi chính là đầu bảng trên mạng, luôn đi đầu thời đại, cái gì mà không biết chứ~~"
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, nhẹ nhàng chớp mắt.
Biết nhưng vẫn sợ, cho nên, căn bản nàng không phải là người trong quần thể này sao?
Cô giơ tay, nắm lấy cánh tay Hứa Nguyệt Lượng, đột nhiên xoay người nàng lại, để nàng nhìn thế giới ồn ào cùng kịch liệt này, có thể đem tất cả những người muôn hình muôn vẻ vào trong mắt.
Có cao có thấp, có béo có gầy, có mọi kiểu tóc, có mọi phong cách.
Tất cả đều là nữ nhân, lý do tại sao quán bar này nổi tiếng nhất là vì nam nhân không được phép vào, tất cả đều là nữ nhân.
Trong thời gian cao điểm cuối tuần, nữ nhân từ khắp các ngõ ngách trong thành phố đều tụ tập về đây, nếu có khả năng thích nữ nhân thì chắc chắn sẽ chọn được kiểu người khiến trái tim mình rung động.
“Em thích loại phong cách nào hơn?” Lâm Ỷ Miên dựa vào Hứa Nguyệt Lượng, giọng nói của cô ở ngay bên tai, hai mắt song song nhìn về phía trước, nói, “Ở đây ai kêu em nhảy, em sẽ đi sao?"
Hứa Nguyệt Lượng ngây người, không phát ra âm thanh.
Hoa tai của Lâm Ỷ Miên lướt nhẹ vào má nàng, kim loại lạnh lẽo khiến cơ thể nàng run lên.
Lâm Ỷ Miên hướng dẫn nàng: "Trước tiên chúng ta nhìn bên trái, bên trái có quầy bar, có vài người ngồi rất xinh đẹp..."
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên rùng mình nói: "Tôi không thích."
Lời nói của Lâm Ỷ Miên ngừng lại, hô hấp của cô giống như cũng ngừng lại.
Hứa Nguyệt Lượng nói thêm: "Tôi cũng sẽ không đi..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng đáp lại nàng, buông bàn tay đang ôm vai nàng, rời khỏi cơ thể nàng.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn ngồi yên, giữ nguyên tư thế vừa rồi Lâm Ỷ Miên cưỡng chế nàng, bóng lưng cao gầy, không rõ đang suy nghĩ gì.
Lâm Ỷ Miên uống cạn rượu trong ly, đứng dậy, đi ngang qua nàng, ném xuống vài chữ: "Tôi đi nhảy."
Hứa Nguyệt Lượng há to miệng.
Lâm Ỷ Miên không giống người biết nơi này là đâu, Lâm Ỷ Miên không giống người có thể nhảy trong hộp đêm.
Nhưng Lâm Ỷ Miên quá xinh đẹp, thật sự quá xinh đẹp, cho nên có thể dung tiến vào bất cứ nơi nào, cô không cần phải động đậy, chỉ cần bước đến sàn nhảy, vô số ánh mắt sẽ đổ dồn về phía cô.
Hứa Nguyệt Lượng nên biết cô được hoan nghênh như thế nào.
Trong bệnh viện, cô sẽ được tất cả các bệnh nhân nghênh đón, nếu cô đi hẹn hò, sẽ trở thành tài nguyên đứng đầu.
Trong muôn nghìn sinh vật sống, cô là người xuất sắc tuyệt đối, bất kỳ người nào đến trước mặt cô, đều sẽ chỉ mở rộng vòng tay muốn ôm ấp cô.
Cô ngồi bên cạnh nàng, cũng không có ai đến mời, đơn giản là vì không dám mời.
Hứa Nguyệt Lượng có thể nhìn thấy ánh mắt thận trọng đánh giá kia, cũng hiểu được tâm tình lo lắng cùng khiếp đảm kia.
Nếu Lâm Ỷ Miên không chủ động, cái liếc mắt của cô đối với Hứa Nguyệt Lượng cũng giống như một thứ xa xỉ.
Nếu Lâm Ỷ Miên ra tín hiệu, nhất định sẽ có vô số người ngưỡng mộ cắn nuốt.
Lâm Ỷ Miên đã bước vào sàn nhảy, Lạc Phúc Thủy nở nụ cười tiến đến gần cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có mười cm.
Hoàng Tiểu Nghệ hẹn Hứa Nguyệt Lượng, Hoàng Tiểu Nghệ có thể đến được nơi này, tất cả đều là vì Lạc Phúc Thủy.
Trận hội tụ này, bản chất của Lạc Phúc Thủy rõ ràng hơn ai hết, cô ấy thích nữ nhân, trong mắt cô ấy có vô số nữ nhân xinh đẹp, cô ấy thích Lâm Ỷ Miên giống như một bảo vật tỏa sáng.
Nhưng ai mà không thích Lâm Ỷ Miên?
Ngọn lửa hừng hực mà Hứa Nguyệt Lượng kìm nén cuối cùng lại bắt đầu bùng cháy, nàng đột nhiên đứng dậy, sải bước về phía Lâm Ỷ Miên.
Cuối cùng, gần như là chạy.
Chạy vào sàn nhảy, đẩy tất cả cơ thể thân cận với Lâm Ỷ Miên, nhét chính mình tới trước mặt cô.
"Bác sĩ Lâm..." Nàng ngẩng đầu, thấp giọng gọi cô.
Nhưng quá ồn ào làm át đi giọng nói của nàng, Lâm Ỷ Miên cao hơn nàng rất nhiều, ánh đèn chiếu vào đầu khiến nàng nhức cả mắt.
Nàng không thể nhìn rõ biểu tình của Lâm Ỷ Miên, chỉ thấy một nốt ruồi ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng đung đưa trước mắt, khiến nàng máu dồn lên đầu.
Nàng vẫn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nốt ruồi này.
Màu hồng mềm mại, giống như đám mây mộng ảo lúc sáng sớm.
Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, đặt cả hai tay lên vai Lâm Ỷ Miên.
Nàng kiễng chân để giọng nói của mình có thể rơi vào tai Lâm Ỷ Miên, sau đó lại nói, "Lâm Ỷ Miên..."
Lâm Ỷ Miên hạ tầm mắt xuống, gương mặt hai người chạm nhẹ vào nhau.
Thanh âm Hứa Nguyệt Lượng run run, thi triển âm mưu tà ác của mình: "Bọn họ nhảy không tốt a ~ tôi nhảy cho chị xem được không?"
"Không phải lúc trước chị nói tôi nhảy cho một mình chị xem sao, nhiều người quá ngột ngạt a~~"