Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 52



Hứa Nguyệt Lượng muốn cô chơi với nàng, cũng không có phức tạp.

Chỉ là không đi làm mà thôi, không đi làm hay làm gì cũng đều có thể.

Hơn nữa nàng săn sóc mà suy xét đến bệnh tình của Lâm Ỷ Miên, cho nên an bài các hoạt động đều là ở trong nhà, không cho cô chạy xa, không có cô trúng gió lạnh.

“Chúng ta đi mua sắm đi.” Hứa Nguyệt Lượng mở bản đồ điện thoại chỉ cho Lâm Ỷ Miên, “Ngày Quốc Khánh chắc chắn trung tâm thương mại này có giảm giá lớn.”

Lâm Ỷ Miên gật đầu: "Đúng vậy, có giảm giá lớn."

Hứa Nguyệt Lượng: "Mua sắm xong liền đến giờ ăn trưa, trong khu vực này có rất nhiều nhà hàng ngon, nhưng có thích hợp với chị không..."

Hứa Nguyệt Lượng rơi vào trầm tư, Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi đã khỏi bệnh, đều thích hợp với tôi."

Hứa Nguyệt Lượng rất kiên định: "Không được không được, phải hồi phục hoàn toàn, không thể nghe theo bác sĩ Lâm, phải nghe Nguyệt Lượng."

Này làm Lâm Ỷ Miên cười rộ lên, "Được."

Hứa Nguyệt Lượng gõ gõ đầu mình: "Đại khái có mấy chỗ vẫn có thể chấp nhận được, đến lúc đó sẽ nói cụ thể, xem chị đói bụng muốn ăn cái gì."

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Hứa lão sư an bài thật giỏi”.

Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu, dương dương tự đắc: "Chị gọi tôi là gì?"

Lâm Ỷ Miên: "Hứa lão sư."

"Ha ha ha..." Hứa Nguyệt Lượng không đắc ý hai giây, đỏ mặt, "Còn chưa có ai gọi tôi là lão sư."

Lâm Ỷ Miên: "Thích thì về sau tôi sẽ gọi em như vậy."

Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt.

Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu nhìn nàng: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Không có không có..." Hứa Nguyệt Lượng hạ tầm mắt, giơ tay xua loạn, "Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm hahaha, phải chú ý đến dấu chấm câu..."

Lâm Ỷ Miên dừng một chút: "Ồ—"

Hứa Nguyệt Lượng vẫn còn xua tay: "Đừng gọi tôi là lão sư, cứ gọi là Nguyệt Lượng a~~"

Lâm Ỷ Miên cười nói: "Được, Nguyệt Lượng a~~"

Học ngữ khí âm cuối của Hứa Nguyệt Lượng, lúc xuất khẩu mềm như bông.

Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt chuyển đề tài: "Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim đi. Nếu mệt thì tìm một rạp chiếu phim tư nằm xem. Nếu không mệt thì chúng ta sẽ ra rạp lớn IMAX xem phim mới nhất..."

Lâm Ỷ Miên: "Được."

Hứa Nguyệt Lượng: "Sắp đến giờ xem phim rồi, chúng ta về nhà đi, cơm chiều xem chị muốn ăn cái gì, tôi lại nấu cho chị."

Lâm Ỷ Miên: "Được."

Hứa Nguyệt Lượng cất điện thoại, ngẩng đầu cười với Lâm Ỷ Miên: "Vậy tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai lại tiếp tục nỗ lực làm việc."

Lâm Ỷ Miên: "Vậy chúng ta có thể gặp trong phòng live."

Hứa Nguyệt Lượng: "A~~~~ Bác sĩ Lâm, chị thực sự có xem live của tôi a..."

Lâm Ỷ Miên: "Thỉnh thoảng thôi."

Hứa Nguyệt Lượng: "Nhưng nếu tôi biết chị ở đó, tôi sẽ rất ngượng ngùng đó."

Lâm Ỷ Miên: "Vậy tôi sẽ không nói cho em biết là tôi đang ở đó, tôi cũng sẽ không nói cho em biết ai là tôi."

Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"

Hứa Nguyệt Lượng: "Vậy chẳng phải mỗi phút mỗi giây đều nhọc lòng ngượng ngùng sao!!!"

Lâm Ỷ Miên: "Hahahahahahahaha..."

Lâm Ỷ Miên: "Em đoán xem, đoán xem ai là tôi."

Hứa Nguyệt Lượng phồng má nhìn chằm chằm Lâm Ỷ Miên, muốn dở khóc dở cười: "Bác sĩ Lâm, sao chị lại là người như vậy a..."

Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười.

Mối quan hệ giữa người với người thực sự giống như những gì Hoàng Tiểu Nghệ đã nói, ngươi yêu cầu ta, ta cũng yêu cầu ngươi, như vậy mới có thể tiến vào trạng thái bình tĩnh cùng an ổn.

Lâm Ỷ Miên nắm lấy Hứa Nguyệt Lượng để tới chiếu cố cô, Hứa Nguyệt Lượng cũng lớn mặt nắm lấy Lâm Ỷ Miên để làm bạn với nàng, trong khoảng thời gian ngắn, giống như ở trước mặt đối phương có thể làm cái gì, có thể nói cái gì đều có giới hạn rõ ràng.

Giới hạn này được đẩy vào bên trong mọi cám dỗ.

Lâm Ỷ Miên từng chút một bày ra con người thật của mình trước mặt Hứa Nguyệt Lượng, đương nhiên Hứa Nguyệt Lượng cũng hồi báo cho cô.

Khi ra ngoài, Hứa Nguyệt Lượng mặc áo hoodie và quần jean mà nàng đã mặc hôm qua. Lâm Ỷ Miên cũng chọn phong cách thoải mái giản dị.

Hai người không trang điểm, quần áo nhẹ nhàng, đi mua sắm theo kế hoạch, lướt qua các cửa hàng giảm giá lớn.

Trước kia, Lâm Ỷ Miên cảm thấy việc mua sắm thật nhàm chán, nhưng bây giờ cô đã hiểu, chỉ là không cùng Hứa Nguyệt Lượng đi mua sắm mới nhàm chán.

Hứa Nguyệt Lượng luôn có thể tìm thấy niềm vui mới, Hứa Nguyệt Lượng đều tràn đầy tò mò với mọi thứ, Hứa Nguyệt Lượng luôn có thể dễ dàng bước vào những câu chuyện do người khác chuẩn bị, đạt được hạnh phúc đó giống như hài tử.

Hứa Nguyệt Lượng thích quần áo đẹp, nóng lòng thử.

Nhưng đại đa số thời điểm Hứa Nguyệt Lượng thử xong liền thỏa mãn, cũng không muốn chiếm hữu.

Hứa Nguyệt Lượng phối hợp với các hoạt động của thương nhân, chơi máy chơi game, đố vui có thưởng.

Hứa Nguyệt Lượng vừa nhận được phần thưởng là gói kẹo, nàng nở nụ cười xán lạn vẫy tay chào hỏi người bán hàng, quay đầu nắm lấy cánh tay Lâm Ỷ Miên, khẽ nói: "Bọn họ còn không có trang web chính thức."

Hứa Nguyệt Lượng bắt gặp một con thú bông đang phát tờ rơi bị phớt lờ, khi nhạc vang lên không chỉ lấy tờ rơi mà còn đồng loạt nhảy với con thú bông, thu hút rất đông người xem.

Nhìn thấy có người giơ điện thoại lên, Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nắm lấy Lâm Ỷ Miên chạy đi, nói: "Hiện tại tôi là người nổi tiếng, vạn nhất nếu bị đăng trên mạng làm người nhận ra, Vân tỷ sẽ giết tôi a!"

Lâm Ỷ Miên hỏi, "Vân tỷ là ai?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Quản lý của tôi trên Orange, sáng nay chị ấy đã thúc giục tôi live. Tôi nói bạn của tôi bị bệnh nên không thể trở về..."

Giọng nói càng ngày càng thấp, ngẩng đầu nhìn Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên gật đầu, không gợn sóng mà dung túng nàng: "Ừm, tôi bị bệnh. Nếu Vân tỷ cần, bác sĩ Lâm có thể chứng minh giấy nhập viện."

Hứa Nguyệt Lượng: "Hahahahaha tôi mới không cần bác sĩ Lâm nhập viện a!"

Mua sắm xong rồi đi ăn cơm, ăn cơm xong thì đi xem phim.

Tư tâm tới nói, Lâm Ỷ Miên muốn tận hưởng thế giới hai người với Hứa Nguyệt Lượng trong một không gian không có người khác. Nhưng rõ ràng Hứa Nguyệt Lượng rất có hứng thú với phim bom tấn mới ra mắt ngày Quốc Khánh.

Cho nên bác sĩ Lâm vẫn chọn "Hết bệnh rồi, tôi không mệt, nhiều người cũng có thể".

Hai người ôm bắp rang và coca bước vào rạp, cơ hồ cả hàng ghế trước và sau đều chật cứng người, hàng phía sau có cặp tình nhân ân ân ái ái, hàng phía trước có trẻ con chạy tới chạy lui, lại náo nhiệt làm người khó chịu.

Hứa Nguyệt Lượng chậm rãi đưa từng hạt bắp rang vào trong miệng: "Người lớn không đọc phần giới thiệu sao? Cư nhiên còn mang con cái đến."

Lâm Ỷ Miên nói: "Tôi cũng chưa xem, em là người chọn phim, tôi chưa xem hết tên."

Hứa Nguyệt Lượng trộm cười, ghé vào bên tai Lâm Ỷ Miên nói: "Bác sĩ Lâm xem khẳng định không sao, tiểu hài tử sẽ bị dọa khóc."

Không khí ấm áp truyền đến cổ Lâm Ỷ Miên.

Lâm Ỷ Miên siết chặt ngón tay: "Này không nhất định, tôi cũng sợ."

Hứa Nguyệt Lượng đặt hết đồ ăn thức uống sang bên kia, đặt tay vịn giữa hai người xuống, vỗ vỗ bụng mình: "Nếu bác sĩ Lâm sợ thì trốn vào trong ngực tôi đi."

Lâm Ỷ Miên: "Cũng không biết ai sợ hơn, treo trên người tôi giống như con lười."

Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"

Hứa Nguyệt Lượng quay mặt đi, ngừng nhìn Lâm Ỷ Miên.

Nàng ăn bắp rang, khi quảng cáo trong rạp bắt đầu, đèn trong rạp tắt, lúc này nàng nhỏ giọng nói, "Bác sĩ Lâm còn nhớ..."

“Đương nhiên là tôi nhớ.” Giọng nói của Lâm Ỷ Miên cũng rất nhẹ nhàng, phải cố gắng nghe mới có thể phân biệt rõ ràng, “Đoạn video làm chứng.”

Hứa Nguyệt Lượng vặn vẹo thân thể: "Phim bắt đầu rồi, phim bắt đầu rồi ~~"

Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng, không nhịn được cười.

Bộ phim mà Hứa Nguyệt Lượng chọn đủ kích thích, đủ hay.

Tình tiết thăng trầm, hình ảnh bạo lực đẫm máu, khi quái vật lao ra khỏi cơ thể người, những tiểu hài tử trong rạp cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc nức nở.

Tiếp đó, người trong phim vừa chạy vừa la hét, người trong rạp cũng vừa chạy vừa la hét.

Giống như có một hài tử ra quần, được ba mẹ bế ra khỏi rạp, còn có một mùi hôi thối thoảng qua.

Lâm Ỷ Miên: "..."

Hứa Nguyệt Lượng đang ăn: "..."

Lâm Ỷ Miên: "... khụ."

Hứa Nguyệt Lượng siết chặt hộp bắp rang: "Bác sĩ Lâm, thực xin lỗi."

“Không sao.” Lâm Ỷ Miên cười nói, “Xem đi.”

Phim chiếu xong, bước ra giữa đám đông hỗn loạn, Lâm Ỷ Miên đưa tay về phía sau, Hứa Nguyệt Lượng nắm cổ tay cô.

Cứ tiếp tục như vậy, ra khỏi rạp, Hứa Nguyệt Lượng cũng không buông ra.

Hai người bắt taxi trở về nhà của Lâm Ỷ Miên, mùi trong taxi không được tốt lắm, cho nên Hứa Nguyệt Lượng hạ cửa kính xe xuống.

Đường tắc, khi đến gần nhà Lâm Ỷ Miên, tài xế rẽ vào một con đường nhỏ, nhưng rất thanh tịnh.

Những tán cây ngô đồng thân cao hai bên đan xen nhau, ánh nắng chỉ có thể hắt ra từ kẽ hở trên lá.

Hứa Nguyệt Lượng nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, "Mùa thu đến rồi."

“Đúng vậy.” Lâm Ỷ Miên đáp lại nàng, “Lá vàng, trời cao.”

Hứa Nguyệt Lượng: "Mùa xuân và mùa thu thật sự rất đẹp, hoa nở lá rụng, nhiệt độ dễ chịu, nhưng lại quá ngắn ngủi."

Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn cây ngô đồng.

“Sư phụ dừng lại ở phía trước một chút.” Lâm Ỷ Miên nói với người lái xe, “Trượng Nhị Khẩu.”

Hứa Nguyệt Lượng rụt đầu lại, hỏi Lâm Ỷ Miên, "Tới rồi sao? Sao lại dừng ở đây."

“Gần đến rồi.” Lâm Ỷ Miên nói, “Vừa rồi ở rạp quá nhàn chán, xuống đi dạo hóng gió một chút đi.”

“Ò, bộ phim xem thật là rối tung rối loạn.” Hứa Nguyệt Lượng rất áy náy, lại tràn đầy chờ mong, “Xuống đi bộ một chút!"

Xe dừng lại, cả hai cùng trở về.

Một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá lung lay rơi xuống, Hứa Nguyệt Lượng đuổi theo, thật sự bắt được một chiếc, nàng cười vui vẻ.

Lâm Ỷ Miên vẫy tay, gọi nàng lại.

Bên cạnh có một cánh cửa màu đỏ tươi, có mấy quán ăn vặt đang mở cửa.

“Muốn ăn gì không?” Lâm Ỷ Miên hỏi.

"A..." Hứa Nguyệt Lượng cầm lấy chiếc lá, "Kẹo bông gòn!"

Vì thế trước quầy kẹo bông gòn, ngoại trừ một đứa trẻ đang đợi thì chỉ có Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng.

Lão bản có kỹ thuật tốt, có thể dùng các màu sắc khác nhau để tạo ra các con vật nhỏ có hình dạng khác nhau. Hứa Nguyệt Lượng chọn con thỏ, khi lão bản hỏi muốn màu gì, nàng nhìn Lâm Ỷ Miên, mắt cong cong nói: "Màu hồng!!!"

"Được a! Màu hồng!" Lão bản cười nói, "Tiểu cô nương thường thích màu hồng a!"

Hứa Nguyệt Lượng vẫn nhìn Lâm Ỷ Miên, ám chỉ gì đó: "Đúng vậy! Tiểu cô nương đều thích màu hồng!"

Lâm Ỷ Miên có thể nói gì đó, Lâm Ỷ Miên sẽ không giải thích.

Giải thích những thứ màu hồng đó được đặc biệt chuẩn bị cho nàng, giải thích nàng trong mắt cô chính là một con thỏ màu hồng.

Hoặc là mèo con, hoặc là chó con, hoặc là tất cả những thứ đáng yêu.

Hứa Nguyệt Lượng nhận kẹo bông gòn, niềm vui sướng cả người lại trỗi dậy.

Nàng suýt chút nữa đã nhảy vào cổng công viên, một lúc sau mới phản ứng lại, hỏi Lâm Ỷ Miên, "Đây có phải là nơi chị chụp từ nhà chị không?"

Lâm Ỷ Miên: "Đúng vậy."

Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi thật thông minh a! Tôi đã nhìn thấy rồi!"

Lâm Ỷ Miên: "Thật thông minh."

Hứa Nguyệt Lượng: "Ở đây rất ít người, thật yên tĩnh ~"

Lâm Ỷ Miên: "Là công viên cũ, chưa được tu sửa, cũng như không có tiến cử bất kỳ dự án mới nào, cho nên mới không có nhiều người."

Hứa Nguyệt Lượng dừng lại, mở hai tay ra, ngẩng đầu hít sâu một hơi: "Mùi tự nhiên từ trung tâm thành phố. Bác sĩ Lâm, chị thật biết chọn nơi ở."

Lâm Ỷ Miên mỉm cười dẫn nàng đi đường, nhìn khu rừng bạch quả đang ngả vàng và những ngọn đồi phủ một lớp lá rụng dày.

Trên hồ có mấy lá sen tàn, có mấy cô gái mặc Hán phục chụp ảnh.

Đi thêm con đường mòn khác, đến một đồng cỏ thích hợp ăn cơm dã ngoại.

Có người dựng một cái lều nhỏ trên cỏ, trải chiếu dã ngoại, có ăn có uống, bò vào chui ra, trông thập phần thích ý.

Hứa Nguyệt Lượng nhìn vào lều, nắm ngón tay.

Lâm Ỷ Miên nhìn theo, Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu: "Thực xin lỗi..."

Lâm Ỷ Miên: "Sao lại xin lỗi?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Chính là xin lỗi mà thôi, nói một trăm lần cũng không đủ..."

Lâm Ỷ Miên nhìn vẻ mặt mất mát của nàng, đột nhiên hiểu nàng đang nghĩ gì.

Nàng không trả lời câu đó nữa cũng không sao, đôi khi ba chữ này nhẹ nhàng, nói ra càng dễ thì cảm giác áy náy của đối phương càng sâu.

Nếu có tiếc nuối, vậy thì đền bù tiếc nuối.

Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi đã nghĩ kỹ thực đơn cho buổi tối, nhưng tôi có chút mệt, không muốn đi mua đồ."

Hứa Nguyệt Lượng: "Hả?"

Lâm Ỷ Miên: "Đồ từ siêu thị không đủ tươi..."

Hứa Nguyệt Lượng tỉnh ngộ, giơ ngón tay lên trời: "Tôi đi mua!!!"

Lâm Ỷ Miên cười: "Được."

Cô báo một chuỗi nguyên liệu nấu ăn, chọn những thứ khó tìm.

Khoanh vùng các địa điểm cho Hứa Nguyệt Lượng, chúng nằm rải rác xung quanh, cho nên sẽ mất một khoảng thời gian.

Hứa Nguyệt Lượng không thấy phiền toái, liên tục gật đầu, cầm điện thoại ghi nhớ phải hết sức cẩn thận.

Hai người ra khỏi công viên, Lâm Ỷ Miên giơ tay: "Em đi từ bên này đi, rẽ vào cua là đến được chợ thủy sản."

Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu: "Tôi muốn đưa chị về nhà trước."

Lâm Ỷ Miên: "Tôi sẽ đi qua từ bên kia, năm phút sẽ về đến nhà."

Hứa Nguyệt Lượng: "Nhanh lắm, tôi đưa chị về trước, sau đó sẽ đi mua đồ."

Lâm Ỷ Miên nhíu mày, lộ vẻ không vui: "Tôi không có nhu nhược như vậy, tôi không cần em đưa về."

Hứa Nguyệt Lượng: "Ngoan, này không phải bệnh sao?"

Nói xong nàng khoác tay cô, đưa cô về.

Lâm Ỷ Miên dừng bước, không để nàng kéo.

Hứa Nguyệt Lượng: "..."

Lâm Ỷ Miên: "Thực sự không nhu nhược như vậy, đúng không?"

Hứa Nguyệt Lượng lại dùng sức, nhưng Lâm Ỷ Miên không có chút di chuyển.

Hứa Nguyệt Lượng: "..."

Lâm Ỷ Miên nhướng mày, Hứa Nguyệt Lượng ném cánh tay của cô rồi tức giận quay đi: "Lâm Miên Miên, chị thật kỳ quái..."

Lâm Ỷ Miên nhìn theo bóng lưng của nàng, khóe môi nhếch lên.

Mãi cho đến khi Hứa Nguyệt Lượng rẽ vào góc khuất, không nhìn thấy, Lâm Ỷ Miên mới di chuyển, quay trở lại công viên.

Có một cửa hàng bán dụng cụ dã ngoại bên cạnh công viên, Lâm Ỷ Miên đi vào, giải thích những yêu cầu của mình, mua rất nhiều thứ.

Lão bản thấy cô là một cô gái trẻ, muốn giúp cô giao hàng. Lâm Ỷ Miên từ chối làm cho lão bản không có đất dụng võ.

“Cảm ơn, hai bước nữa sẽ đến.” Lâm Ỷ Miên xách nặng rời cửa hàng, gió thổi mạnh, cô cảm thấy hai ngày này suy nhược đến eo đau chân mỏi.

Cô bước nhanh trở về, suốt quãng đường về nhà vừa vặn làm thân thể sưởi ấm.

Bố cục của phòng khách không thay đổi, hiện tại có thể đổi mới một chút.

Hứa Nguyệt Lượng đang chạy khắp nơi, vì lo lắng cho Lâm Ỷ Miên mà nàng đã tận lực tăng tốc độ mua đồ càng nhiều càng tốt.

Nhưng thực đơn mà Lâm Ỷ Miên đưa ra thực sự rất phức tạp, nàng chạy rất vội, mồ hôi nhễ nhại, còn mất rất nhiều thời gian.

Cuối cùng, mang theo hai cái túi lớn, gọi một chiếc taxi thậm chí còn không đến được giá khởi điểm.

Khi trở lại tiểu khu của Lâm Ỷ Miên, mặt trời đã lặn, hoàng hôn đã bao trùm khắp nơi.

Hứa Nguyệt Lượng chạy vào cổng, lại lùi thêm một bước rồi chạy ra ngoài.

Nhà của bác sĩ Lâm chỉ có rất nhiều hoa cúc trắng mát, cũng nên có một ít hoa hồng rực rỡ.

Màu đỏ rực không thích hợp, màu hồng quá mỏng manh, màu vàng sâm panh ôn nhu lại cao quý, thích hợp với bác sĩ Lâm nhất.

Hứa Nguyệt Lượng ôm một bó hoa khác trong tay, thở hổn hển, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà của Lâm Ỷ Miên.

Đã nhập vân tay, không cần bấm chuông cửa.

Hứa Nguyệt Lượng hít sâu, xoa dịu nhịp tim đang đập dữ dội vì chạy.

Nàng nhớ chỉ mới một ngày rưỡi trước, nàng đã ở cùng một vị trí, thấp thỏm, khẩn trương, lo lắng, bất an, áy náy, bối rối - tất cả đều là những cảm xúc tiêu cực.

Hiện tại nàng đã an ổn, vui thích, bình tĩnh và tràn đầy kỳ vọng nà chấp nhận một tình bạn mới, thậm chí cảm thấy bởi vì nó mà có một con người mới.

Hứa Nguyệt Lượng thở ra một hơi dài, mỉm cười.

Nàng đặt tay lên nắm cửa, "Cạch" một tiếng, khóa mở ra.

“Tôi về rồi!” Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ hét lên, khom lưng chuyển đồ đạc bên ngoài vào nhà, chỉ có hoa vẫn luôn ôm trong ngực, duy trì tư thế tốt nhất.

Lâm Ỷ Miên không trả lời nàng, Hứa Nguyệt Lượng hạ giọng, để bó hoa ở sau lưng: "Bác sĩ Lâm ~~ chị ngủ rồi sao?"

“Không có.” Câu trả lời từ hướng phòng khách.

Hứa Nguyệt Lượng thay giày, chậm rãi đi tới: "He he, đoán xem tôi mua cái gì cho chị này."

Khi đến vị trí có thể nhìn thấy phòng khách, Hứa Nguyệt Lượng nở nụ cười rạng rỡ nhất, đột nhiên đưa bó hoa sau lưng ra phía trước.

"Tèn ten ten ten ~~" nàng hô lên.

Đúng như nàng dự đoán, Lâm Ỷ Miên đã nhìn thấy những đóa hoa kiều diễm.

Cô cầm lấy bó hoa, cúi đầu ngửi, mái tóc dài xõa xuống cọ vào cánh hoa.

Hứa Nguyệt Lượng đứng ở nơi đó, Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu lên, cười ôn nhu, học theo ngữ khí kinh hỉ của nàng: "Tèn ten ten ten ~"

Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy địa điểm dã ngoại, trong một căn phòng ấm áp cùng thoải mái nhất.

Tất cả đồ đạc chiếm không gian đều được dọn sang một bên, phòng khách rộng rãi với chiếc lều đầy màu sắc, đệm dã ngoại, hai chiếc ghế xếp ngoài trời, ở giữa là một chiếc kính thiên văn khổng lồ, màu bạc sáng lấp lánh.

Cửa sổ sát đất có tầm nhìn đủ rộng, có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh hoàng hôn và thành phố.

“Núi Bạch Sơn của riêng chúng ta.” Lâm Ỷ Miên nói, “Chúng ta vẫn có thể cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn, còn có các vì sao và mặt trăng”.

"Đừng nói xin lỗi nữa."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv