Về đến nhà, Hứa Nguyệt Lương vội vàng thu dọn đồ đạc bắt đầu live.
Phòng live vẫn như vậy, sẽ có một nhóm nhỏ fans chờ đợi, phần lớn đều vào xem khi rảnh rỗi, lúc bận thì rời đi.
Tâm tình Hứa Nguyệt Lượng rất tốt, lúc trò chuyện với fans cũng không nhịn được cười vui vẻ. Nàng nhớ đến ngón tay của Lâm Ỷ Miên trượt trên bản đồ, một đường đi lên, cảm thấy trái tim mình cũng theo ngón tay kia bay đi, bay đến thế giới vô định cùng xa lạ.
Có người trong phòng nói về kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Hứa Nguyệt Lượng nhạy bén nhìn thấy, tiếp tục đề tài: "Quốc Khánh mọi người đi đâu chơi a?"
Làn đạn trời nam biển bắc, nói gì cũng có, người muốn đi chơi đều rất phấn chấn, còn người không muốn ra ngoài mà ở nhà trông cũng rất thoải mái.
Có người nhắc đến tỉnh H, Hứa Nguyệt Lượng hai mắt sáng lên: "Tỉnh H, nghe nói bánh bao cua rất ngon, có đồng học nào ở đó không? Có thể đề cử nhà hàng có hương vị chính tông nha ~~"
Khi nói đến ẩm thực, mọi người đều nói rất nhiều.
Một người nào đó trong live bắt đầu đề cửa, Hứa Nguyệt Lượng hét lên "đợi một chút", chạy ra khỏi màn hình, ngay sau đó câmd cuốn sổ nhỏ chạy trở lại.
"Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi a..."
Vùi đầu trước màn hình, ghi chép lại.
Người xem mới bước vào live chỉ biết nhìn cái đầu chủ live, rối loạn hét lên: [Đây là đang làm gì a?]
Làn đạn vui nhộn trả lời:
[Đang học]
[Đang tìm chỗ ăn]
[Ai có thể nghĩ đến chủ live trong khu vũ đạo lòng tràn đầy đồ ăn a]
[Tôi là con gái, cho hỏi sao chủ live ăn nhiều mà vẫn gầy như vậy?]
[Tôi cảm thấy sớm muộn gì Tiểu Nguyệt Lượng cũng chuyển đến khu ẩm thực]
...
Hứa Nguyệt Lượng chép lại một hồi, thấy có fans không hài lòng, vội vàng ném bút nhảy múa.
Nhảy xong, có người nhắc trong làn đạn lần nữa, đầu óc nàng không thể nhớ nỗi, chp nên chỉ đơn giản là chép lại.
Cứ chép rồi lại nhảy như vậy, lung tung rối loạn live một buổi chưa.
Khi đã đến giờ nghỉ trưa, làn đạn đều thúc giục nàng mau đi ăn cơm, nói thật là ủy khuất nàng, muốn ăn như vậy nhưng không thể ăn được.
Hứa Nguyệt Lượng cong khóe môi, vẫy tay với mọi người. Ra khỏi phạm vi của camera, lật xem món ăn được ghi trong cuốn sổ, chỉ cảm thấy món ăn mình sắp ăn thật nhàm chán vô vị.
Thời gian còn lại quá ngắn, cho nên tôi chỉ có thể ăn tạm đồ ăn nhanh.
Nàng đã tận dụng buổi live để hoàn thành nhiệm vụ chiến lược ẩm thực mà Lâm Ỷ Miên giao cho. Đối với một nửa còn lại, nàng phải lên mạng lựa chọn cẩn thận, tận lực xác thực nhất có thể.
Cho nên khi đang ăn, nàng kiểm tra một chút, càng tra càng đói.
Cuối cùng, nàng mở hộp đồ ăn vặt mà bác sĩ Lâm cho, chọn một miếng thịt bò khô, nhai kỹ một hồi mới xem như thỏa mãn.
Quay lại trước camera, thời gian đã muộn không ít.
Fans hỏi nàng đang ăn gì, rất lâu sau, Hứa Nguyệt Lượng mỉm cười, lần đầu tiên không muốn chia đồ ăn với mọi người.
"Siêu ngon, rất đặc biệt," nàng nhẹ nhàng nói, "Không nói cho mọi người biết đâu ~~~"
Chuyến đi sắp tới, có chuyện quan trọng làm người vui mừng.
Khi Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu live, nàng bí mật thu thập thông tin, mất ăn mất ngủ tìm kiếm chiến lược, chờ đêm khuya tĩnh lặng mọi âm thanh đều biến mất, nàng năm trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tưởng tượng đến cảnh đêm trên núi Bạch Sơn sẽ như thế nào.
Ngôi sao như thế nào, mặt trăng như thế nào, mặt trời lên núi như thế nào.
Leo núi như thế nào, ngủ lều như thế nào, cùng bác sĩ Lâm làm những việc này sẽ là cảm giác gì?
Nghĩ đến đầu óc liền phấn khích, ngủ không được. Sau đó, nàng trở mình lấy điện thoại, nhấp vào trang cá nhân của bác sĩ Lâm, ngắm nhìn những ngôi sao và mặt trăng mà cô đã chụp.
Nhưng trang cá nhân của bác sĩ Lâm có quá ít nội dung, ngoại trừ chia sẻ ảnh chụp sao trăng thì không có nội dung nào khác.
Hứa Nguyệt Lượng chỉ có thể xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.
Lịch sử trò chuyện phong phú hơn rất nhiều, nàng hỏi bác sĩ Lâm cơm tối ăn gì, bác sĩ Lâm sẽ chụp ảnh qua.
Nàng cùng bác sĩ Lâm chia sẻ công lược khi đi du lịch, bác sĩ Lâm sẽ nghiêm túc thảo luận và trao đổi ý kiến với nàng.
Nàng đem những văn tự này tròng lên mặt bác sĩ Lâm, dùng ngữ khí của bác sĩ Lâm, giống như nàng đã nhìn qua sinh hoạt của bác sĩ Lâm, suy nghĩ của bác sĩ Lâm và thế giới của bác sĩ Lâm.
Thế giới của bác sĩ Lâm... Hứa Nguyệt Lượng ôm điện thoại vào ngực, giống như những vì sao trên núi Bạch Sơn, là nàng chưa từng trải qua, nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng cũng đủ hình dung ra thế giới tốt đẹp.
Một đêm mộng đẹp.
Sau cuối tuần, vẫn còn một tuần chờ mong ngày Quốc khánh, nhưng chờ mong nhỏ trong tuần có thể tùy thời mở ra.
Nàng cũng nợ bác sĩ Lâm một bữa cơm, bác sĩ Lâm nói nàng có thể tùy thời đến.
Hứa Nguyệt Lượng ân cần thăm hỏi, cẩn thận tìm hiểu, biết thứ ba thứ tư bệnh viện có ít bệnh nhân hơn. Cho nên, nàng nhanh chóng điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi của mình, trưa thứ ba, gửi tin nhắn mời.
- [Chiều nay bác sĩ Lâm có ở bệnh viện không? Tôi có việc ra ngoài vừa lúc đi ngang qua a ~]
- [Mời chị ăn một bữa cơm nha~~]
- [Mèo vui nhộn.gif]
Tin nhắn không trả lời ngay, Hứa Nguyệt Lượng đang nằm trên giường, cầm điện thoại lắc lư lên xuống.
Khoảng hai phút sau, bác sĩ Lâm rảnh rỗi gửi lại cho nàng một tin nhắn.
- [Có ở]
- [Em đến lúc nào cũng được]
Bình tĩnh, ôn hòa, vững vàng, nội liễm là khí chất tốt đẹp mà Hứa Nguyệt Lượng chưa từng sở hữu và vô cùng ngưỡng mộ.
Hứa Nguyệt Lượng bật cười, dùng sức gõ, "Được!", Sau đó từ trên giường bật dậy thu thập đồ đạc.
Nàng đã biết buổi live hôm nay sẽ mặc gì.
Nhưng xem bác sĩ Lâm sẽ mặc gì, trang điểm kiểu gì, Hứa Nguyệt Lượng vẫn còn đang thăm dò.
Hẹn hò với bác sĩ Lâm, nhất đjnh phải vừa mắt ~
Lăn lộn mấy tiếng đồng hồ mới đúng giờ tan tầm, đến bệnh viện, có thể yên lặng ngồi trong phòng tư vấn đợi bác sĩ Lâm một lát, sau đó cùng cô đi ăn cơm.
Hứa Nguyệt Lượng thích ngồi trong phòng tư vấn và đợi bác sĩ Lâm, tại nơi làm việc, bác sĩ Lâm đặc biệt mê người, đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng khiến tim người ta loạn nhịp.
Hứa Nguyệt Lượng không phải là bệnh nhân cũng không phải là nhân viên y tế, nhưng lại có thể ở trong phòng hội chẩn. Loại đặc biệt này luôn khiến nàng cảm thấy một cảm giác hư vinh khó tả, giống như nàng thực sự có liên quan gì đó đến thế giới của bác sĩ Lâm.
Trong lòng có chút bàn tính, Hứa Nguyệt Lượng ở trong xe, cầm điện thoại, nhìn trong gương mấy lần.
Xe dừng lại, nàng thu thập quần áo rồi trả tiền xuống xe, sau đó nhẹ nhàng vọt vào bệnh viện.
Hầu hết những người đến bệnh viện đều có tâm tình xấu.
Mặc dù chỉ là bệnh viện nha khoa nhưng vui vẻ của Hứa Nguyệt Lượng có chút không hợp với bầu không khí xung quanh.
Bước vào phòng nơi Lâm Ỷ Miên đang ở, Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt dây túi, buộc chính mình không vui sướng quá mức.
Nàng vội vàng đến phòng khám của bác sĩ Lâm, chỉ thấy cửa đã đóng lại.
Cửa phòng tham vấn hiếm khi đóng chặt như vậy, cho nên hẳn là có chuyện quan trọng.
Hứa Nguyệt Lượng không dám quấy rầy, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Hứa Nguyệt Lượng đứng dậy, Trăn Trăn vừa lúc đi ra.
"Bác sĩ Trăn ~" nàng chào hỏi, "Chào buổi chiều."
“Nguyệt Lượng?” Trăn Trăn có chút kinh ngạc, trong tay bưng một cái khay, hỏi nàng: “Đến tìm Lâm lão sư sao?
“Ừm.” Hứa Nguyệt Lượng cười nói, “Chúng tôi đã hẹn ăn cơm~~”
“A, vậy cô từ từ đợi.” Trăn Trăn nói, "Lâm lão sư có ca phẫu thuật, khá rắc rối.”
“A, được được.” Hứa Nguyệt Lượng vội vàng lùi lại một bước, tránh lối đi, “Cô mau vội đi, tôi ở đây chờ là được rồi.”
“Được.” Trăn Trăn giơ ngón tay lên chỉ chỉ, “Ở đằng kia có phòng trà, có nước có cà phê.”
Hứa Nguyệt Lượng gật gật đầu, đồng ý đi.
Lâm Ỷ Miên đang bận, Trăn Trăn cũng sẽ không nhàn rỗi. Chẳng mấy chốc, nàng lại bưng một khay mới vào phòng tư vấn.
Này đi vào, nửa giờ cũng chưa đi ra.
Hứa Nguyệt Lượng có chút khát nước, nhìn trước nhìn sau rồi đi tới tủ đựng đồ ăn.
Môi trường của Hữu Hải rất tốt, phòng đựng đồ ăn có không gian rộng rãi, cả bệnh nhân và nhân viên đều có thể dùng.
Hứa Nguyệt Lượng cầm ly nước, xoay người dựa vào quầy uống nước, hai y tá ngồi ở bàn tròn đang tán gẫu, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn nàng.
Hứa Nguyệt Lượng sờ sờ tóc mình, sau đó giơ điện thoại lên soi mặt, cũng không có gì kỳ quái.
Ánh mắt của y tá khiến nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng tăng tốc uống cạn.
Thấy nước đã tới đáy, nàng nhấc chân định đi ra ngoài thì y tá cao gầy đột nhiên đứng dậy, có mục tiêu rõ ràng đi về phía nàng.
“Tiểu Nguyệt Lượng?” Ý tá ngập ngừng gọi.
Hứa Nguyệt Lượng giật mình, nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
“Thực sự là chị a.” Y tá cao hứng vẫy tay đáp lại, “Thực sự là Tiểu Nguyệt Lượng.”
Hứa Nguyệt Lượng lùi lại một bước, hàn ý từ từ leo lên lưng khiến nàng rùng mình.
Có nhiều người gọi nàng là Nguyệt Lượng, tên nàng, mọi người đều vô thức gọi nàng là Nguyệt Lượng.
Nhưng gọi nhiều lần, đều sẽ kêu là Tiểu Nguyệt, vậy không phải là người quen biết ở ngoài đời.
Lúc trước nàng đến bệnh viện nhổ răng, không trang điểm, sau này còn đeo khẩu trang, ở một nơi cao cấp như vậy trong bệnh viện, nàng không nghĩ sẽ có người nhận ra mình.
Sau đó, nàng trở nên làm càn, dám ăn mặc xinh đẹp dễ thấy, liền quang minh chính đại ở trong bệnh viện.
“Người điên không sao, chó điên với cục gạch mới là không tốt”.
Trong đầu Hứa Nguyệt Lượng tràn ngập những lời này, khi còn nhỏ mẹ nàng thường nói bên tai nàng.
Làm sao nàng có thể quên được.
Hứa Nguyệt Lượng nhấc chân, muốn rời đi.
Nhưng hai y tá đã tiến tới vây quanh nàng.
"Thật sự là chị a, tôi còn tưởng mình hoa mắt."
"Chị đẹp quá! Nhìn còn đẹp hơn trên live nữa!!!"
"Tôi đã xem rất nhiều video của chị, video trên Weibo, tôi đều đã xem hết."
"Chị đến đây khám lại sao? Tôi nhớ lần trước chị đến nhổ răng khôn đúng không?"
“Lần trước?” Hứa Nguyệt Lượng sững sờ.
“Vâng.” Y tá nói, “Lần trước chị đến bệnh viện chúng tôi nhổ răng khôn, đầu tiên là chỗ bác sĩ Phương, sau đó là bác sĩ Lâm nhổ cho chị, bác sĩ Lâm xinh đẹp của chúng tôi a.”
Hứa Nguyệt Lượng không nói nên lời.
Y tá: "Aiz, lúc đó Tiểu Soái vẫn còn ở đây, Tiểu Soái là fans trung thành của chị, chúng tôi cũng là xem ảnh chị từ Tiểu Soái gửi trong nhóm đó."
"Lần trước không gặp được chị, bọn họ đều nói chị rất xinh đẹp, cuối cùng lần này cũng được gặp."
"Chị thật sự rất đẹp, chị có thể ký cho tôi không?"
Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn bị hàn ý bao trùm, da đầu tê dại, chân tay cứng đờ. Vô số cảm xúc xấu hổ bị một lớp màn mỏng chặn lại, sẽ nhanh chóng vụt tắt.
"Hai người đều biết tôi?" Nàng lên tiếng, giọng nói run run, "Hai người đều biết tôi? Trong nhóm... nhóm ở bệnh viện sao?"
Y tá: "Vâng, nhóm của bệnh viện."
"Lúc đó, Tiểu Soái điên cuồng nói về chị, chị... đến chỗ bác sĩ Phương vài lần, cho nên mọi người đều biết chị a ~~"
"Nhưng này không quan trọng, nhổ răng thực sự rất đáng sợ. Nhiều người đừng nói nhổ răng, tới đây trồng răng mở miệng liền bắt đầu khóc."
"Bác sĩ Lâm đã nhìn thấy rất nhiều! Tôi nhớ trước đây, chị ấy đã thuyết phục Tiểu Soái không chi tiền cho streamer quá nhiều."
"Oành" một tiếng, tất cả các bức tường đều sụp đổ.
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy có lẽ chính mình là một kẻ ngốc, mới có thể tự cho mình là đúng mà che giấu nghề nghiệp của mình với người khác.
Bất kể công việc truyền thông mới nào, đều có những ngày nghỉ quốc gia, chắc chắn có đêm rảnh rỗi.
Nàng cho rằng mình may mắn nên Lâm Ỷ Miên và Hoàng Tiểu Nghệ chưa bao giờ hỏi nàng về công việc cụ thể. Nàng cho rằng bác sĩ Lâm đã đối xử với nàng như bệnh nhân bình thường, như bạn học cũ.
Những gì nàng cho rằng đều là giả, đó chính là ảo ảnh do chính trí tưởng tượng của nàng tạo ra.
Lâm Ỷ Miên đã sớm biết nàng là Hứa Nguyệt Lương, đã sớm biết nàng là streamer dựa vào nhan sắc kiếm tiền từ fans.
Nàng giấu giếm nhưng Lâm Ỷ Miên không hề nhắc đến chuyện này, nếu nàng nói dối, Lâm Ỷ Miên liền thuận nước đẩy thuyền. Lâm Ỷ Miên bận tâm tự tôn của nàng, đều tô son trát phấn tất cả những điều ngu ngốc mà nàng đã làm từ trước đến bây giờ, đối xử tốt với nàng, cho nàng ăn, trò chuyện với nàng, mời nàng đi du lịch.
Lâm Ỷ Miên tốt bao nhiêu thì nàng xấu bấy nhiêu.
Hứa Nguyệt Lượng căn bản không xứng với hình dung nguyệt lượng hạ ỷ hộ chiếu vô miên cái gì đó, nguyệt lượng sao có thể giống như nàng.
"Xin lỗi..." Hứa Nguyệt Lượnh lẩm bẩm nói, nước mắt chảy ra, tay chân luống cuống, rơi tới hốc mắt, vô dụng rơi xuống.
Y tá sửng sốt, không biết tại sao nàng đột nhiên xin lỗi, đột nhiên khóc.
Họ muốn giúp nàng, hỏi nàng có khó chịu ở chỗ nào không, nhưng Hứa Nguyệt Lượng đã đẩy họ ra, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trà.
Trong tay nàng vẫn cầm chiếc cốc giấy dùng một lần vừa uống cạn, nàng cầm rất chặt, dưới đáy cốc vẫn còn nước.
Vì thế một đường chạy đi, tích tắc rơi trên mặt đất, không biết là nước mắt hay nước.
Lâm Ỷ Miên mở cửa phòng tư vấn, tháo khẩu trang nhìn lên, chỉ thấy một bóng lưng mờ mịt ở cuối hành lang.
“Nguyệt Lượng đâu?” Cô hỏi Trăn Trăn đang ở bên cạnh.
“Hả?” Trăn Trăn nhìn trái nhìn phải, tràn đầy nghi vấn, “Nguyệt Lượng đâu? Vừa rồi ngồi ở đây mà.”