Lâm Ỷ Miên cầm điện thoại, muốn nhắn tin lại cho Hứa Nguyệt Lượng.
Điện thoại dự phòng liên tục rung, quản trị viên trong nhóm hàng hải liên tục tag tất cả thành viên, giống như có chuyện quan trọng.
Lâm Ỷ Miên cầm lấy điện thoại dự phòng, nhìn xem.
Hứa Nguyệt Lượng đột nghiên ngừng live, có hai fans đang theo dõi buổi live tỏ ra rất bất mãn, có rất nhiều lời oán trách trong nhóm hàng hải.
Nói đi cùng Hứa Nguyệt Lượng lâu như vậy, fans là sự nghiệp của nàng, giờ tần suất xin nghỉ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng nhân khí của nàng.
Dù fans có nỗ lực cỡ nào cũng không thể chấp nhận chủ live xin nghỉ không đầu không cuối, trong phòng live còn không cảm tạ đại lão tặng quà là đã ngừng live.
Nhà khác đều tới trào phúng, nói Nguyệt Lượng nổi tiếng liền lơ.
Thậm chí, có người còn nhắc đến 11, nói Tiểu Nguyệt Lượng cứ tiếp tục như thế này sẽ không giữ chân được lượng fans lớn. Giống như 11 gần đây ít khi xuất hiện.
Quản trị viên tag tất cả các thành viên để làm sáng tỏ, nói gần đây nhà Tiểu Nguyệt Lượng có việc, không có cách nào, nàng cũng không muốn như vậy.
Nàng cũng không muốn như vậy, ánh mắt Lâm Ỷ Miên lóe lên, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ cam, Hứa Nguyệt Lượng đang đứng trước quán cà phê, nhìn xuống điện thoại, thật đẹp, đẹp đến nỗi Lâm Ỷ Miên không quá xác định, mới vừa rồi cô có vài phần tin những suy đoán của mọi người.
Người ta sẽ tô điểm ký ức đẹp cho mình, người ta sẽ viển vông theo hướng mình mong đợi.
Lâm Ỷ Miên ôm trái tim đang rung động, cuộn tròn ngón tay, nắm trong lòng bàn tay.
Cô cần phải đặt mình vào vị trí thỏa đáng.
Cho nên, cô gửi tin nhắn cho Hứa Nguyệt Lượng, không cường điệu hai người sẽ ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm.
- [Tôi vừa đến, ở bãi đậu xe đối diện]
Tin nhắn vừa gửi đi, Hứa Nguyệt Lượng ở đó liền ngẩng đầu lên.
Hiển nhiên, nàng đã khá quen thuộc với tương tác này, không chút do dự liền chuẩn xác đi theo hướng của Lâm Ỷ Miên. Cùng lúc đó, điện thoại để ở bên môi, gửi một tin nhắn thoại đến.
"Tôi qua đó ngay~ Bác sĩ Lâm, đậu xe cẩn thận ~"
Điều mà bác sĩ Lâm cần phải cẩn thận chính là những tâm tư của chính mình sắp tràn ra ngoài.
Khi Hứa Nguyệt Lượng đến gần, Lâm Ỷ Miên hạ cửa kính xe, vẫy tay với nàng.
Khi Hứa Nguyệt Lượng đối diện ánh mắt của cô, nàng lập tức nở nụ cười rực rỡ, làm mắt Lâm Ỷ Miên đều đau.
Nàng chạy chậm ra xe, cúi xuống nói với Lâm Ỷ Miên, "Bác sĩ Lâm vất vả rồi, thời gian tôi dự tính rất chính xác."
Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Em cũng vừa mới đến sao?"
"Vâng, tôi vừa mới xuống..." Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, giơ tay chỉ về hướng ngẫu nhiên, "Tôi sống gần đây."
Nàng cúi đầu, mở ra chiếc ba lô nhỏ trên người: "Tôi có mang đồ đến..."
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng, mở cửa ghế phó lái: "Lên xe lại nói."
Hứa Nguyệt Lượng ngây người một hồi, sau đó cười ngọt ngào nói: "Được."
Nàng bước nhanh đến bên kia xe, mở cửa lên xe.
Xe của Lâm Ỷ Miên có mùi nước hoa nhàn nhạt, cũng có mùi đồ ăn.
Hứa Nguyệt Lượng vừa ngồi xuống liền hít một hơi, chân tình cảm thán: "Thơm quá."
Lâm Ỷ Miên hơi quay đầu nhìn nàng: "Đoán xem mùi gì."
Hứa Nguyệt Lượng nhắm mắt lại: "Hình như là có bánh mì cà phê của Pato, bánh mì của họ vừa nướng xong, cả thành phố đều có thể ngửi thấy..."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, xoay người lấy: "Đúng rồi."
Hứa Nguyệt Lượng mở mắt ra, nhìn thấy hộp thức ăn đưa đến trước mặt nàng.
Được đóng gói chỉnh tề cùng logo quen thuộc, toát lên một hương thơm lôi cuốn.
Lâm Ỷ Miên nói: "Tôi mua ba hương vị nước sốt, tất cả đều có trong đó, em có thể tự xem."
Hứa Nguyệt Lượng trợn to hai mắt: "Có thể mua nước sốt riêng sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Có thể, nói với lão bản là được."
Hứa Nguyệt Lượng cầm cái hộp, biểu tình trên mặt không thể tin được, nàng cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Lâm, chị mua cái này cho tôi sao?"
“Đúng vậy.” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên ngừng nói.
Không gian trong xe đã nhỏ, khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ càng nhỏ hơn.
Trên nền của nội thất tối, màu tóc vàng nhạt cùng da thịt trắng nõn của Hứa Nguyệt Lượng càng nổi bật hơn.
Nổi bật trên đôi mắt của Lâm Ỷ Miên, từng sợi lông mi, từng hô hấp, giống như đều được camera có độ nét cao ghi lại từng chuyển động chậm.
Đối mặt với một Hứa Nguyệt Lượng rõ ràng như vậy, Lâm Ỷ Miên đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cô ngồi thẳng dậy, kéo khoảng cách giữa Hứa Nguyệt Lượng và mình, nói thêm hai câu để xua tan nghi ngờ cô cố tình làm như vậy: "Không phải còn chưa đến giờ ăn cơm sao? Tôi ra ngoài mua một ít, vừa vặn là thứ em thích."
"À..." Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng đáp.
Lâm Ỷ Miên chỉ vào ghế sau của xe: "Nhìn xem, em còn thích cái gì nữa..."
Hứa Nguyệt Lượng không có nhìn lại, mà là nhanh chóng lắc đầu: "Không thể không thể, cảm ơn bác sĩ Lâm."
“Bánh mì nên dùng với trà sữa trái cây vị nhạt.” Lâm Ỷ Miên mở tủ lạnh nhỏ, bưng một cốc trà sữa ra, “Thử cái này xem.”
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Không thích sao?"
Hứa Nguyệt Lượng cầm hộp bánh mì: "Không có, tôi, làm sao có thể..."
Lâm Ỷ Miên: "Mấy giờ ăn cơm?"
Hứa Nguyệt Lượng: "12 giờ."
Lâm Ỷ Miên: "Ăn ở đâu?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Vẫn chưa quyết định."
Lâm Ỷ Miên giúp nàng cắm ống hút: "Đây."
Hứa Nguyệt Lượng luống cuống tay chân đặt hộp bánh mì lên đùi, hai tay bưng ly trà sữa.
Trên thành ly vẫn còn những giọt nước, nhưng Lâm Ỷ Miên đã cẩn thận đặt một chiếc khăn ăn vào, nhiệt độ cùng hương vị vừa phải.
Hứa Nguyệt Lượng ngơ ngác nhìn ly trà sữa hỏi: "Ý bác sĩ Lâm là... để tôi ăn trong xe?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Lâm Ỷ Miên: "Nếu không vội, chúng ta cũng có thể tìm một cửa hàng ngồi."
Hứa Nguyệt Lượng vội nói: "Không cần, không cần phiền toái như vậy. Tôi có thể, chỉ sợ làm bẩn xe của chị..."
"Không có." Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi giúp em cắt bánh mì."
Hứa Nguyệt Lượng: "A, được."
Dịch vụ của Lâm Ỷ Miên đặc biệt tốt, cô cắt bánh mì thành những miếng dễ ăn trong hộp, đổ mứt để Hứa Nguyệt Lượng chọn, sau đó lấy một cái nĩa nhỏ đưa lại cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng nhấp một ngụm trà sữa, một ngụm bánh mì, cẩn thận cắn một miếng, vào trong miệng liền vui vẻ nhai nuốt, má phồng lên, đôi mắt cong cong.
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn nàng, trong đầu không khống chế được mà có cảm giác quen thuộc.
Trước đó còn vì nhân tình 11 tặng quà PK, Hứa Nguyệt Lượng đã quay một đoạn video ghi lại cảnh nàng ăn bánh không cần dùng tay.
Lâm Ỷ Miên đã xem đoạn video đó nhiều lần, nhưng đó là trong một đêm yên tĩnh.
Hiện tại, cũng rất yên tĩnh.
Trong không gian chật hẹp chỉ có cô và Hứa Nguyệt Lượng, hình ảnh chồng chéo sẽ khiến người ta đột nhiên nhầm lẫn giữa không gian và thời gian.
Lâm Ỷ Miên dựa vào cửa xe, rũ mắt.
Hứa Nguyệt Lượng nuốt một ngụm thức ăn, nhỏ giọng hỏi cô: "Bác sĩ Lâm, chị không ăn sao?"
“Tôi ăn rồi.” Lâm Ỷ Miên xoay người, lấy một quả cam khác, cẩn thận gọt vỏ, “Cam này ngon, bổ sung thêm chút vitamin cho em.”
Hứa Nguyệt Lượng; "Bác sĩ Lâm, tôi đã ăn rất nhiều đồ của chị rồi."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Vậy sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Vâng! Lúc nhổ răng, lúc đi cùng Vi Vi, hiện tại lại ăn..."
“Không đủ,” Lâm Ỷ Miên nghĩ tới những món ăn vặt thỉnh thoảng được nhét trong hộc bàn của cô, giống như một món quà từ một tiểu tiên nữ, “Em phải ăn nhiều hơn nữa”.
Hứa Nguyệt Lượng bật cười: "Haha, bác sĩ Lâm, chị chê tôi quá gầy sao? Tôi có chút gầy, nhưng tôi nặng hơn vẻ bể ngoài rất nhiều, tôi còn có cơ bắp a."
Lâm Ỷ Miên nhìn sang, Hứa Nguyệt Lượng lập tức đặt cái nĩa trong tay xuống: "Nếu chị không tin, tôi cho chị xem."
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng giơ cánh tay trái lên, "A--" một tiếng, đóng giả một nhà vô địch thể hình đang uốn dẻo bắp tay trước mặt cô.
Người có sức mạnh đến nỗi đường cong cổ đều kéo thẳng, xương quai xanh nhô ra, có thể đặt một cây bút trên đó.
Chỉ là, chiếc váy nàng mặc là áo dài tay phồng, cơ bắp phồng to lên, bên ngoài cũng bị che kín mít nên không nhìn thấy gì.
“Yaaa.” Hứa Nguyệt Lượng liếc nhìn cánh tay của mình, nhíu mày, “Biết vậy không mặc cái này, nhìn không ra.”
Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười.
Hứa Nguyệt Lượng không chịu thua: "Bác sĩ Lâm, chị bóp xem, thật, siêu cứng!"
Lâm Ỷ Miên giơ tay đeo găng tay dùng một lần lên: "Không thể bóp, tay bẩn."
“Aiz—” Hứa Nguyệt Lượng thở dài, đặt tay xuống.
Nàng tiếp tục ăn, Lâm Ỷ Miên chờ nàng ăn xong mới tách cam đã bóc ra đưa cho nàng, ăn xong bữa cơm đơn giản trên xe.
Cam rất ngon, da mỏng, thịt chắc, lúc cắn ra nước cam văng khắp nơi.
Ngón tay của Lâm Ỷ Miên ở trong chiếc găng tay nhựa trong suốt, màu trắng nhạt, véo da thịt no đủ.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn hình ảnh trước mắt liền sững sờ vài giây, nhưng sau đó nàng liền mở miệng cắn vào thịt quả.
Nàng nhai nuốt một miếng lớn, híp mắt thỏa mãn.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, nhìn đầu ngón tay của nàng, rồi đột nhiên rút tay về.
Cô bỏ mấy miếng cam còn lại vào chiếc hộp mà Hứa Nguyệt Lượng đang cầm, sau đó tháo găng tay, đẩy cửa bước xuống xe, đi ra ghế sau lấy một chiếc túi rất lớn.
Hôm nay cô mua rất nhiều đồ ăn, cũng có vài hộp đồ ăn vặt cũ ở nhà cô đã chuẩn bị sẵn, đang đợi đút toàn bộ cho Hứa Nguyệt Lượng ăn.
Một chiếc túi tràn đầy, nhiều màu sắc, nhìn sẽ làm người cảm thấy sung sướng
Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy cô xuống xe liền nhanh chóng xuống theo.
Vẫn đang nhai trái cây ngon ngọt trong miệng, nàng dọn rác vừa ăn, chạy đến chỗ Lâm Ỷ Miên, miệng không rõ ràng hỏi cô, "Bác sĩ Lâm, chị muốn dọn cái gì sao? Tôi giúp chị...”
Lâm Ỷ Miên cân trọng lượng trong tay, hỏi nàng, "Em có thể nâng cái này không?"
Hứa Nguyệt Lượng nuốt trái cây, tràn đầy tự tin: "Không thành vấn đề, cơ bắp của tôi không phải để xem!"
Lâm Ỷ Miên nhét túi vào tay nàng.
Cánh tay Hứa Nguyệt Lượng hơi chìm xuống, lại bị nàng nhanh chóng nâng lên: "Quá nhẹ!"
Lâm Ỷ Miên: "Mang về đi."
“A?” Hứa Nguyệt Lượng sững sờ.
Lâm Ỷ Miên: "Hoạt động trong bệnh viện còn thừa rất nhiều, tôi không ăn hết, em giúp tôi tiêu hao đi."
Hứa Nguyệt Lượng: "A."
Hứa Nguyệt Lượng cười rộ lên: "Nhiệm vụ này tôi có thể giúp bác sĩ Lâm, tôi chính là tiểu thùng cơm, cứ việc đổ vào trong..."
Lâm Ỷ Miên: "Nào có ai nói chính mình là tiểu thùng cơm?"
Hứa Nguyệt Lượng đỏ mặt cười: "Ai nha, nghe tương đối đáng yêu."
Em cũng biết chính mình đáng yêu sao.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, hai giây sau, cô chủ động kết thúc lần gặp mặt này: "Nhà xa không? Xa thì để tôi đưa em về."
“Không xa không xa, tôi có thể tự về được.” Hứa Nguyệt Lượng tiến lên hai bước về phía Lâm Ỷ Miên, đẩy áo của cô, “Bác sĩ Lâm, tôi không có tay, thẻ nghề ở trong túi xách của tôi, chị có thể tự lấy.”
Lâm Ỷ Miên cúi đầu, đầu ngón tay chỉ dám nắm khóa kéo, mở túi, lấy thẻ nghề ra.
Không dám chạm nơi nào.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn trong túi: "Tôi giữ thẻ nghề của chị còn lấy nhiều đồ ăn như vậy..."
Lâm Ỷ Miên rốt cuộc nhịn không được, vớt cho mình cơ hội được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: "Không sao, lần sau mời tôi đi ăn cơm."
Cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng, thêm một điều kiện: "Nếu không làm trì hoãn thời gian của em."
Hứa Nguyệt Lượng đối diện ánh mắt của cô, hai mắt lấp lánh: "Có làm trì hoãn thời gian của bác sĩ Lâm không?"
Lâm Ỷ Miên: "Không có."
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên bật cười.
Nàng cười rất đẹp, Lâm Ỷ Miên đã nhìn thấu được những mánh khóe của Hứa Nguyệt Lượng, nàng yhích cười như vậy, khi live cũng cười như vậy, khi còn học cao trung cũng cười như vậy, chỉ cần vui vẻ cũng đều cười với người khác như vậy.
Cười đến làm người cảm thấy chính mình rất quan trọng với nàng, chính mình cùng nàng ở bên nhau chính là thời khắc nàng vui vẻ nhất.
Lặp lại như thế, mê hoặc nhân tâm.
Nhưng Lâm Ỷ Miên vẫn nguyện ý hứng lấy mánh khóe như vậy, thậm chí còn góp một viên gạch cho cô.
“Chơi cùng Nguyệt Lượng rất vui.” Cô nói: “Xem Nguyệt Lượng ăn cũng rất vui”.
Hứa Nguyệt Lượng thẹn thùng, nhảy lên trên má, lên tai, thậm chí là vào trong mắt.
Nàng cười đến vui vẻ, càng đắc ý, nhưng lại muốn kìm chế kiêu ngạo cùng kích động, thần sắc trên mặt biến hóa, cuối cùng mở miệng hô lên: "Được a!"
Sau đó nàng xua tay rồi lùi lại hai bước: "Bác sĩ Lâm, lần sau gặp lại!"
Nàng xoay người, mang túi đồ nặng chạy đi.
Lâm Ỷ Miên nhìn theo bóng lưng của nàng cho đến khi nàng biến mất ở góc đường.
Cô quay lại chiếc xe còn tàn lưu mùi thức ăn và Hứa Nguyệt Lượng.
Khẽ xoa đầu ngón tay phải, không khỏi nhớ lại vẻ ngây ngô của miếng cam vừa rồi, còn có… cảm giác môi Hứa Nguyệt Lượng lướt qua.
Mềm không thể tả, giống như một viên thạch một ngụm có thể nuốt xuống.
Điện thoại sáng lên, từ "Trăng Sáng".
Lâm Ỷ Miên dùng ngón tay mở màn hình, thấy tin nhắn từ Hứa Nguyệt Lượng.
- [Tôi cũng rất thích chơi với bác sĩ Lâm!]
- [Mèo phóng ra vô số trái tim.gif]