Tiểu Nguyệt Lượng, đã lâu không gặp.
Yết hầu Hứa Nguyệt Lượng hoạt động, cảm giác ngày đầu thu đột nhiên khiến người ta đầu váng mắt hoa.
Nàng mở miệng, nhưng không phát ra được âm thanh, Vưu Vi Vi đã hét lên: "A? Bác sĩ Lâm, hai người quen nhau sao?"
Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Nhưng Hứa Nguyệt Lượng chỉ dám đối diện trong chốc lát, sau đó liền rũ mi, ngón tay nắm chặt dây đeo, không nói lời nào.
Không thể xác định mối quan hệ của họ, cho nên Lâm Ỷ Miên chỉ nói, "Ừm, trước kia Nguyệt Lượng nhổ răng ở chỗ tôi."
Vưu Vi Vi trợn to mắt: "Là ngài nhổ răng cho cậu ấy a! Ngài là bác sĩ... nhổ răng..."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Đúng vậy, bác sĩ ngoại khoang miệng."
Vưu Vi Vi ngượng ngùng cười cười, chỉ vào tài liệu tuyên truyền trong tay: "Tôi tưởng chị là..."
"Kiêm chức tuyên truyền phổ cập khoa học." Lâm Ỷ Miên quơ tờ tư liệu trong tay, tầm mắt đặt ở trên mặt Hứa Nguyệt Lượng một lần nữa, "Nguyệt Lượng có thể giúp tôi việc này không? Bệnh viện của chúng tôi có hoạt động."
“Giúp, giúp.” Lần này Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng trả lời, thậm chí lập tức lấy điện thoại ra, “Có cần quét mã tải APP không?"
Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười, khóe môi nhếch lên, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang đều cười rộ lên.
"Không cần," cô nói, "Chỉ cần nghe tôi giảng là được."
“A, được.” Hứa Nguyệt Lượng nhìn quanh, cơ hồ xoay người tại chỗ, “Vậy chúng ta, chúng ta, ở đâu?”
“Em nóng sao?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng.
“A?” Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt, nhướng mày vội vàng liếc nhìn cô, ánh mắt đung đưa như một con nai con sợ hãi.
Phàm là lực chú ý phóng tới vào cá nhân, thế nhưng có thể sợ hãi như thế này.
Lâm Ỷ Miên không có lựa chọn nào khác ngoài việc loại bỏ những nhánh dư thừa trong dòng chữ, dùng ngữ điệu việc công xử theo phép công nói: "Nếu không nóng, chúng ta có thể tiến hành ở đây."
“Không nóng, không nóng.” Hứa Nhạc Lượng vội xua tay.
"Được, vậy..." Lâm Ỷ Miên nhìn xuống băng ghế của hành lang mái che, "Vậy chúng ta ngồi xuống đi."
“À, vâng.” Hứa Nguyệt Lượng lập tức ngồi xuống.
Lâm Ỷ Miên đưa Vưu Vi Vi đồ ăn vặt mà cô đang cầm, sau đó ngồi bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng.
Dựa vào tờ tuyên truyền, chỉ vào hình ảnh giải thích cho Hứa Nguyệt Lượng, thân thể của hai người sẽ tự nhiên tiến mà tới gần.
Nhưng cho dù tới gần, Hứa Nguyệt Lượng vẫn nỗ lực thẳng lưng, không cho phép mình vượt quá khoảng cách an toàn.
Đối với những nội dung khoa học phổ thông cơ bản đó, ngay cả khi Lâm Ỷ Miên không dùng não, miệng cô cũng sẽ tự làm được. Cho nên lúc cô nói, mắt cô tự trôi đi nơi khác.
Hứa Nguyệt Lượng có mũi nhỏ cao, khi hô hấp, rất lâu mới mấp máy một lần, khiến toàn bộ lồng ngực của nàng đều sẽ phập phồng.
Hôm nay Hứa Nguyệt Lượng buộc nửa tóc, tóc ở sau tai rơi ra, che đi đôi tai trắng nõn, lời nói trong miệng Lâm Ỷ Miên có chút mơ hồ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vành tai nhiễm một tầng màu đỏ.
Cổ Hứa Nguyệt Lượng thon dài, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ bằng bạc hoàn toàn phù hợp với chiếc váy hôm nay. Sợi dây chuyền mảnh bị rơi sâu vào xương quai xanh, Lâm Ỷ Miên cau mày, bởi vì Hứa Nguyệt Lượng đang đổ mồ hôi.
Thời tiết vẫn còn nóng, nhưng dưới mái hiên không có ánh mặt trời, Hứa Nguyệt Lượng cũng ăn mặc mát mẻ, mới hai hút hẳn là không nên đổ mồ hôi.
Nhưng tầng hơi nước mỏng trên da nàng, khiến Lâm Ỷ Miên cảm thấy mọi ngóc ngách ở trên người Hứa Nguyệt Lượng cũng sẽ khóc.
Lâm Ỷ Miên ngừng giải thích, hỏi nàng, "Đã nhớ hết chưa?"
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu, nắm chặt ngón tay, lập tức niệm cho cô nghe, “Năm tiêu chuẩn cho hàm răng khỏe mạnh...”
"Không cần." Lâm Ỷ Miên mỉm cười, cô cất đồ trong tay đi, trước tiên đứng lên, "Tự nhớ là được rồi."
“Vâng vâng.” Hứa Nguyệt Lượng cũng lập tức đứng lên, hai tay quy củ đan xen trước mặt, ánh mắt rơi xuống, không nhìn mặt của Lâm Ỷ Miên.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm.” Nàng cúi chào Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên không trả lời, nhìn nàng vài giây.
Nhiệt khí của Hứa Nguyệt Lượng gần như tỏa ra, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt cùng khô khan.
Lâm Ỷ Miên vươn tay lấy đồ ăn vặt từ tay Vưu Vi Vi: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, đây là phần thưởng của em."
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng động tác nhanh nhẹn nhận lấy phần thưởng, nhanh chóng ôm hai gói kẹo vào ngực mình.
"Vậy..." Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào cái cúi đầu của Hứa Nguyệt Lượng, "Tạm biệt."
Hứa Nguyệt Lượng cầm túi đồ ăn vặt, gật đầu.
Lâm Ỷ Miên đột nhiên cười nói: "Nếu thực sự sợ như vậy, lần sau đừng miễn cưỡng mình đến đây."
Cô quay đầu nhìn Vưu Vi Vi: "Cô đổi bằng hữu đi cùng đi, Nguyệt Lượng sợ như vậy."
Vưu Vi Vi nhảy đến bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng, ôm lấy cánh tay nàng vuốt ve: "Aiz, không nghĩ tới cậu ấy lại sợ như vậy, lần sau không đến nữa, tớ đã thích ứng, lần sau tớ sẽ đi một mình."
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng đung đưa, ngẩng đầu nhìn lên Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên cong khóe môi, vẫy tay với hai người, xoay người bước ra khỏi hàng hiên.
Mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, Hứa Nguyệt Lượng mới hít một hơi dài, sau đó đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc.
Vưu Vi Vi bị dọa sợ, ngồi xổm ở bên cạnh nàng, dùng sức vuốt ve lưng nàng, vẻ mặt hoảng loạn: "Nguyệt Lượng, cậu sao vậy, có chuyện gì a..."
Hứa Nguyệt Lượng khóc thút thít, đưa tay lau mắt, nói: "Chúng ta trở về đi."
Vưu Vi Vi: "Ừ ừ ừ."
Hứa Nguyệt Lượng cầm hai túi đồ ăn vặt sải bước ra ngoài, khi lên xe, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
Vưu Vi Vi và Hứa Nguyệt Lượng quen biết không lâu, hai người sống cùng tòa nhà, cùng ngành, thường giao tiếp qua mạng nhiều hơn.
Hứa Nguyệt Lượng trên mạng vui vẻ, đáng yêu, ngoài đời cũng hoạt bát vui vẻ, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm.
Vưu Vi Vi hầu như chưa bao giờ thấy Hứa Nguyệt Lượng buồn chứ đừng nói là khóc.
Nàng chỉ biết Hứa Nguyệt Lượng quả thực rất nhát gan, nhưng không nghĩ tới lại nhát gan như vậy.
Xe chạy được một lúc, Vưu Vi Vi thấy Hứa Nguyệt Lượng đã ngừng khổ sở, bắt đầu cầm đồ ăn lên trên tay, hỏi: "Nguyệt Lượng, cậu sao vậy? Cậu thật sự rất sợ bác sĩ Lâm sao?" Nhổ răng thật sự đáng sợ như vậy sao? Bác sĩ Triệu còn dặn nếu tớ muốn chỉnh lại chiếc răng này thì phải nhổ hai cái..."
Hứa Nguyệt Lượng hít mũi: "Bác sĩ Lâm rất tốt, không đáng sợ."
Nàng bóp chặt túi đồ ăn vặt trong tay: "Chị ấy nhổ răng cũng giỏi, không đáng sợ."
Vưu Vi Vi: "Vậy vừa rồi dọa thành dáng vẻ kia, lúc bác sĩ Lâm giảng bài cho cậu, cậu đã sắp run rẩy rồi."
“A?” Hứa Nguyệt Lượng quay đầu nhìn Vưu Vi Vi, “Tớ run sao?
“Còn nói không có đi.” Vưu Vi Vi nói, “Nhưng kỳ thực bộ dáng chị ấy cũng đáng sợ. Tớ cảm thấy mặc dù bác sĩ Lâm nhìn cao lãnh, nhưng thực ra lại rất ôn nhu, chị ấy còn xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không phải mặt giáo viên chủ nhiệm... Này, chị ấy đeo khẩu trang đi ra, cậu còn không nhìn thấy mặt của chị ấy."
Hứa Nguyệt Lượng mím môi: "Lúc trước ở bệnh viện cũng có đeo."
"Ở bệnh viện không đeo a." Vưu Vi Vi nói, "Lúc tớ đến chị ấy không có đeo, chỉ ra ngoài mới đeo. Cậu chưa nhìn thấy mặt của chị ấy sao? Thật đáng tiếc a!!! Chị ấy siêu đẹp!!!!"
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ một lúc, mắt lại đỏ hoe.
Nàng rũ mắt nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt trên tay, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: "Tớ biết chị ấy xinh đẹp mà."
Vưu Vi Vi: "Rốt cuộc cậu sao vậy a?"
Hứa Nguyệt Lượng suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: "Vi Vi, mấy năm nay cậu có gặp lại đồng học cũ không?"
Vưu Vi Vi: "Bác sĩ Lâm là đồng học cũ của cậu sao??!!!"
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu: "Tớ, tớ, họp lớp..."
Vưu Vi Vi: "Đồng học khi nào?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Cao trung."
Vưu Vi Vi bĩu môi: "Vậy tớ khuyên cậu đừng đi."
Nàng ngả người vào ghế xe: "Những người có thể tổ chức họp lớp đều là người giỏi. Những người có thể đi đều cho rằng mình giỏi hơn người khác."
“Ở đâu ra cái kiểu tụ tập chào hỏi đông người để kết giao bạn học, chỉ để thể hiện thôi."
"Trong ngành của chúng ta, mặc dù chúng ta ở trình độ này kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nói ra rất khó nghe a."
"Ai nghe thấy từ 'streamer' mà không nghĩ đó không phải là từ có chút tốt đẹp.
"Tôn trọng quan điểm của cậu, nói cũng khá tốt, còn muốn hỏi ngày thường cậu live cái gì, có phải muốn cùng đại ca có quan hệ riêng tư ném tiền hay không, còn kém hỏi cậu có phải là gà..."
Vưu Vi Vi hít hít mũi: "Nói đến loại chuyện này tớ cũng muốn khóc. Tớ về ăn tết, mẹ tớ đều không nói với thân thích là tớ làm gì, đi làm trong nhà máy còn dễ nghe hơn streamer."
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: "Aiz, giống bác sĩ Lâm thật tốt a, bác sĩ, luật sư, nhân viên công chức, cảnh sát, giáo viên... nói ra kiêu ngạo, quang tông diệu tổ..."
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, một lúc sau mới nói "ừm".
Vưu Vi Vi quay lại nhìn nàng: "Lần tụ hội này có phải có người cậu thích hay không a?"
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng lắc đầu: "Không có."
“Aiz, thời cấp ba ai mà không yêu thầm quá hai người?” Vưu Vi Vi vỗ vỗ cánh tay nàng, vẻ mặt hiểu ý, “Dù sao, tớ vẫn khuyên cậu không nên đi tụ tập kiểu này, đi người khác đầu tiền sẽ hỏi hiện tại cậu làm gì, cậu không nói dối không được, nói dối cũng không được, về sau mà bị người vạch trần thì…”
Nàng suy nghĩ một lúc: "Nếu còn thích người kia, thì cũng có thể tự mình tìm cách liên lạc riêng, vừa mới bắt đầu đừng nhắc đến nghề nghiệp của chúng ta, về sau lại nói sẽ tốt hơn nhiều."
Hứa Nguyệt Lượng hỏi nàng, "Cậu đi khám răng, bác sĩ có hỏi nghề nghiệp của cậu không?"
Vưu Vi Vi lắc đầu: "Không, bác sĩ hỏi cái này làm gì, hỏi tớ cũng không muốn nói."
Hứa Nguyệt Lượng hiểu rõ gật đầu: "Được rồi, đừng nói nữa."
Vưu Vi Vi lại thở dài.
Không khí trong xe nặng nề, hai người nhất thời không nói chuyện.
Sau khi xuống xe cùng nhau đi bộ trở về, Vưu Vi Vi nói: "Vậy lần sau tớ sẽ không rủ cậu đi cùng nữa, cậu sợ mà còn mạnh miệng, nước mắt thành thật..."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu: "Lần sau là khi nào?"
Vưu Vi Vi xoa xoa hai má: "Không rõ, bác sĩ nói chờ bên này giảm bớt, tớ nghĩ phải một tuần."
Hứa Nguyệt Lượng: "Lâu như vậy a?"
Vưu Vi Vi: "Tớ không vội, tớ càng đi càng sợ, phải từ từ".
“Ừm.” Hứa Nguyệt Lượng lại cúi đầu.
Cả hai vào thang máy, trở về nhà.
Hứa Nguyệt Lượng đẩy cửa bước vào phòng, phòng bị rèm kéo lại, tối đen như mực.
Thời gian live rất gấp, nàng phải ăn cơm, dọn phòng live, sau đó trang điểm, làm tóc, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng đột nhiên nàng mất động lực, ngực ngột ngạt, chân tay bủn rủn, chẳng muốn làm gì.
Hứa Nguyệt Lượng bỏ túi xuống, đi dép lê rồi bước vào phòng làm việc.
Khi đèn được bật lên, đây là một thế giới tỏa sáng, giống như một sân khấu trong truyện cổ tích để hiện thực hóa ước mơ.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng biết đây không phải là sân khấu, cũng không có ước mơ.
Cầm hai gói bánh, nàng ngồi trên ghế trong phòng live, cạnh màn hình máy tính có một tờ giấy dán hình hoạt hình đáng yêu và một dòng chữ xa lạ: Nhất định phải cố lên!!!
Nhất định phải cố lên.
Hứa Nguyệt Lượng nhấc chân nép vào ghế, xé mở niêm phong một gói đồ ăn vặt, lấy ra một gói nhỏ.
Kẹo mềm, nhiều màu sắc, hương vị khác nhau, xé ra, mặt trên có rắc một lớp đường mỏng.
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu, đổ một nửa vào miệng, vừa ngọt vừa chua.
Ăn kẹo xong, nàng đứng dậy, thực hiện hai động tác khởi động rồi chạy ra khỏi phòng.
Gọi món mang về, chiên cho mình một quả trứng khác, nấu một ít rau xanh ngon.
Tiếp tục sinh hoạt, tiếp tục làm việc, nếu, nếu da mặt dày một chút, lá gan lớn hơn một chút - nàng còn muốn hỏi Vưu Vi Vi, lợi có bớt sưng không?
Hôm nay không có, ngày mai lại hỏi. Ngày mai không có, ngày mốt lại hỏi.