Hoàng Tiểu Nghệ không chấp nhận lời mời gọi video của Lạc Phúc Thủy.
Hoàng Tiểu Nghệ cũng không trả lời tin nhắn WeChat của Lạc Phúc Thủy.
Hoàng Tiểu Nghệ là một người rất tự tin, nhưng cũng là một người rất tự giác.
Trực giác của nàng rất chính xác, chẳng hạn đêm nay, chỉ cần nàng có chút phản ứng với Lạc Phúc Thủy, mọi thứ có thể phát triển theo hướng mà nàng không thể kiểm soát được.
Hoàng Tiểu Nghệ run rẩy ném điện thoại ra khỏi người, sau đó trùm chăn bông tắt đèn rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Đầu óc rối loạn, nhưng tốc độ chìm vào giấc ngủ cũng thật nhanh.
Sáng hôm sau, nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy toàn bộ cơ thể và đầu của mình như bị tảng đá đè lên, người nặng trĩu, lại choáng váng.
Đến bây giờ nangg mới nhận ra hôm qua thực sự rất mệt.
Thể chất và tinh thần đều mệt.
"Ngọa tào", nằm ở trên giường, Hoàng Tiểu Nghệ yếu ớt mắng một tiếng.
Khi chuông báo điện thoại vang lên, bước chân nặng nề như xuống mồ, đứng dậy rửa mặt, sau đó đến công ty.
Công ty vẫn như bình thường, ngoại trừ việc không thấy Hoàng Tiểu Nghệ trong nhóm bát quái nữa.
Chỉ là đột nhiên không có hứng thú, ngoại trừ bận rộn công việc, chính là ngẩn người. Làm chút sự tình với Lạc Phúc Thủy giống như đã hút hết năng lượng của nàng.
Người này hẳn là hồ ly tinh đi.
Hoàng Tiểu Nghệ ngây người nghĩ.
Nhàm chán làm việc, nhàm chán tan tầm.
Khi đi đến ga tàu điện ngầm, lần này Hoàng Tiểu Nghệ đặc biệt chú ý đến vị trí lan can.
Không một ai, chỉ có cơn gió thổi tung bao rác trắng xóa quanh lan can.
Hoàng Tiểu Nghệ bước tới, nhặt túi rác, ném vào thùng rác.
Nàng đột nhiên nhớ đến khi Lạc Phúc Thủy đến tìm nàng hôm qua, cô giống như đang mặc một kiện quần áo màu trắng.
Không, người ta nói, ngươig ta không có tới tìm nàng.
Vậy rốt cuộc tới làm gì? Hoàng Tiểu Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ lung tung, nhưng là không suy nghĩ cẩn thận.
Mỗi ngày cứ mơ hồ trôi qua như vậy.
Lâm Ỷ Miên gọi cho nàng để nói chuyện về ngôi nhà. Hoàng Tiểu Nghệ chợt bừng tỉnh, nàng vẫn chưa tìm được một căn nhà cho thuê thích hợp.
Một điều quan trọng như vậy thế mà đã thực sự bị lãng quên.
Hoàng Tiểu Nghệ đột ngột vỗ đầu, nhưng vẫn chiếm tiện nghi bạn tốt của mình, "Được rồi, đi em nhà cho cậu."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, "Trong phòng ngủ của tớ có treo vài bức tranh mặt trăng..."
"Yên tâm đi." Cô không cần nói gì, Hoàng Tiểu Nghệ đã hiểu tất cả, "Tớ sẽ không động vào, đều sẽ không động vào đồ đạc bên trong, tôi lại không ngốc, chỗ của cậu đã đẹp như vậy, tớ động vào làm gì nữa."
"Những thứ khác cứ tùy ý." Lâm Ỷ Miên cười nói.
Hoàng Tiểu Nghệ, "Được được được."
Lâm Ỷ Miên, "Ừm... ai kia, có lại tìm cậu không?"
"Ai kia là ai a," Hoàng Tiểu Nghệ cau mày nâng giọng, "Sao cậu không dám nói tên của chị ấy, Lạc..."
Hoàng Tiểu Nghệ chu miệng, "Lạc Phúc Thủy phải không."
Lâm Ỷ Miên, "Đúng vậy."
Hoàng Tiểu Nghệ, "Vẫn liên lạc như bình thường, tớ đã nói đó không phải là chuyện lớn gì."
Lâm Ỷ Miên, "Như thế nào là bình thường?"
Hoàng Tiểu Nghệ ma sát chân xuống sàn, "Muốn uống trà sữa thì gọi một ly trà sữa, không muốn uống thì không có gì để nói."
Lâm Ỷ Miên, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ kéo ra đề tài, "Nguyệt Lượng diễn kịch thế nào? Tớ rất muốn xem."
Lâm Ỷ Miên đã bị kéo ra khỏi đề tài này thành công.
Chỉ cần có nhắc tới Hứa Nguyệt Lượng, trong đầu cô căn bản chỉ nghĩ đến Hứa Nguyệt Lượng.
Cúp điện thoại, Hoàng Tiểu Nghệ mở trang trò chuyện WeChat.
Gần đây không muốn uống trà sữa khó uống, cho nên lịch sử trò chuyện của nàng với Lạc Phúc Thủy vẫn là [Em bị thương sao? Tới, để tôi xem]
Để tôi xem.
Hoàng Tiểu Nghệ vén đồ ngủ lên liếc mắt nhìn, dấu vết trước kia lưu lại đều đã biến mất.
Chỉ còn lại đôi chân và cái bụng mềm mại. Không thể nói là béo, cũng không thể nói là gầy, không có tỷ lệ hoàn mỹ bẩm sinh, cũng không có đường cong xing đẹp, bình bình thường thường, mờ nhạt trong biển người.
Có cái gì để xem đâu.
Trong quán bar đó, Lạc Phúc Thủy tùy tiện nhảy múa cũng đủ câu dẫn người, nàng phải giống như cô.
Hoàng Tiểu Nghệ vỗ vỗ bụng nằm xuống.
Cuối tuần, nàng thu dọn đồ đạc dọn nhà, chuyển đến ngôi nhà lớn của Lâm Ỷ Miên.
Ngôi nhà xinh đẹp khiến nàng hưng phấn suốt hai ngày, vỗ trái vỗ phải, cuối cùng không kìm được mà đăng ảnh tự sướng mặc áo choàng tắm ngồi bên bồn tắm lên vòng bằng hữu.
Nhiều người tưởng nàng đang ở khách sạn nên hỏi nàng đi đâu chơi.
Hoàng Tiểu Nghệ gõ vào khu vực bình luận, trả lời: [Không phải là khách sạn, là nhà của bằng hữu]
Quả thực là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, nhiều người hỏi nàng có phải có bạn trai hay không.
Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng trả lời: [Đừng đoán mò, là bạn gái]
Sau khi phát xong mới cảm thấy những lời của chính mình mơ hồ.
Nhưng cuối cùng, người đồng tính chiếm đa số trên thế giới này, hơn nữa vòng bằng hữu đều là những người quen biết trong công việc và cuộc sống hàng ngày, sẽ không ai nghĩ đến phương diện kia.
Họ chỉ hâm mộ nàng có một bằng hữu tốt như vậy, điều này làm thỏa mãn tâm hư vinh của Hoàng Tiểu Nghệ.
Thứ Hai, Hoàng Tiểu Nghệ vẫn đi làm như thường lệ.
Đang nghỉ trưa, bàn bên cạnh chọc vào tay nàng một cái, "Cái cô đăng trong vòng bằng hữu không phải là bạn gái đi, khẳng định là bạn trai."
Hoàng Tiểu Nghệ, "Sao lại là bạn trai?"
Đồng nghiệp: "Có bạn trai mới có thể đăng loại hình này lên vòng bằng hữu, nếu không, cô không sợ bị bạn trai tương lai trong danh sách hiểu lầm sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên cảm thấy có chút chứn ghét chính mình trước kia thích bát quái, thích hỏi thăm hành vi của người khác.
Suy tư một hồi, Hoàng Tiểu Nghệ nói: "Tôi đã nói là bạn gái, sao cô không tin là bạn gái a?"
Khi đồng nghiệp muốn nói, Hoàng Tiểu Nghệ cắt lời, lặp lại: "Bạn gái, bạn gái, bạn gái."
Đồng nghiệp, "..."
Đồng nghiệp dần dần mở to mắt, thu người lại.
Một lúc sau mới dám nói lại với Hoàng Tiểu Nghệ, "Bạn gái a... nhìn không ra, chỗ ngồi của cô đều dán nam minh tinh..."
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ biết cô ấy đã hiểu lầm, nhưng nàng lười giải thích.
Trước kia, nếu người khác hiểu lầm nàng, nàng sẽ nói rõ một câu "Tôi là thẳng".
Nhưng bây giờ đã khác, nàng và Lạc Phúc Thuỷ đã làm loại chuyện kia, còn làm rất tốt, cũng không... thẳng đi?
Hoàng Tiểu Nghệ nằm trên bàn, giả vờ như đang ngủ.
Buổi chiều, bộ phận tổ chức một cuộc họp dài. Mông của Hoàng Tiểu Nghệ ngồi đến phát đau, khi bước ra khỏi phòng họp, liền đi khập khiễng.
Ai đó trong văn phòng đang phát đồ uống, mỗi chỗ ngồi đều có một phần, đó thực sự là bữa trà chiều cứu mạng.
Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng chạy tới, cảm ơn đồng nghiệp, vui vẻ nói: "Tôi muốn lấy lại đãi ngộ này a, trước đó hủy bỏ tôi đã khổ sở rất lâu, có phải còn có một cái bánh kem nhỏ hay không?"
"Bánh kem gì?" Cô gái quay đầu nhìn nàng, "Không có bánh kem, chỉ có trà sữa."
"Hả?" Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ một hồi, chủ yếu là bởi vì khuôn mặt của cô gái rất lạ, xem ra không phải người của văn phòng tổng hợp bọn họ.
Hoàng Tiểu Nghệ rũ mắt nhìn chiếc túi mà cô gái đang cầm, chiếc túi rất đơn giản, không có chữ, trên thân cốc trà sữa cũng rất đơn giản, chỉ có tên cửa hàng màu đen trắng.
Tùy tiện uống.
Cái này Hoàng Tiểu Nghệ rất quen thuộc, là cửa hàng của Lạc Phúc Thủy.
"Tại sao vẫn có người gọi trà sữa của chị ấy a?" Nàng lẩm bẩm rồi quay về chỗ ngồi.
"Không biết a." Cô gái trả lời nàng, "Có người đặt hàng tôi liền giao".
"À à." Hoàng Tiểu Nghệ ngẩng đầu, "Ai đặt vậy?"
Cô gái,"Tôi không biết, chỉ giao cho công ty và văn phòng của chị."
Hoàng Tiểu Nghệ mở túi trên bàn liếc mắt nhìn, không có đơn đặt hàng.
"Vậy hẳn là lãnh đạo của chúng tôi đã gọi, nàng giải thích với chính mình, "Khao chúng tôi vì cuộc họp buổi chiều quá vất vả."
Khi cô gái phân phát đồ uống rồi rời khỏi văn phòng, Hoàng Tiểu Nghệ cắm ống hút vào trong trà sữa, nhấp một ngụm, động tác thành thạo mà nhíu mày.
Lãnh đạo hẳn là không phải khao bọn họ, mà là trừng phạt bọn họ.
Trà sữa của Lạc Phúc Thủy vẫn khó uống như mọi khi.
Tệ đến nỗi Hoàng Tiểu Nghệ nhớ lại lần đầu tiên uống rượu, nhớ tới chính mình chạy tới trước mặt Lạc Phúc Thủy, khiếu nại cô nhà bếp nhất định là dùng nước giẻ làm nước đơn thuần.
Nghĩ đến cảnh Lạc Phúc Thủy ngồi sau quầy thu ngân mà cười, cười xong khoe khoang nói: "Đây là đặc sản của nhà tôi."
Hoàng Tiểu Nghệ nhíu mày uống thêm một ngụm, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.
Nàng gặp được Lạc Phúc Thủy vẫn rất thú vị, sau khi nàng và Lạc Phúc Thủy trở thành bằng hữu cũng vẫn rất vui vẻ.
Lạc Phúc Thủy chơi tốt, trượng nghĩa, trong tùy tính lộ ra chút thần bí, là tính cách mà Hoàng Tiểu Nghệ rất yêu thích.
Nhưng tình bạn giữa hai người đã bị nàng phá vỡ.
Rối loạn đến mức nàng gửi tin nhắn cũng cảm thấy xấu hổ.
"A---," đồng nghiệp bên cạnh hét lên: "Trà sữa này khó uống quá, khó uống muốn khóc!"
Hoàng Tiểu Nghệ đưa tay dụi dụi khóe mắt, "Đúng vậy, khó uống muốn khóc."
Đồng nghiệp, "Ai đặt vậy?"
Văn phòng im lặng không ai trả lời.
Nhóm bát quái đoán mò một hồi, nhưng không ai có câu trả lời xác đáng.
Hầu như tất cả mọi người uống một ngụm đều từ bỏ trà sữa, chỉ có Hoàng Tiểu Nghệ cầm cốc uống hết ngụm này đến ngụm khác, thậm chí còn nếm được một chút mùi vị đặc biệt.
Đến lúc tan tầm, đáy cốc chỉ còn thừa một phần tư.
Hoàng Tiểu Nghệ thu dọn đồ đạc, cầm túi và trà sữa bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài đã đụng độ Lạc Phúc Thủy.
Đôi mắt Hoàng Tiểu Nghệ khiếp sợ trừng lớn như sắp nứt ra, nàng tận lực khống chế ý muốn xoay người bỏ chạy.
Rốt cuộc đây là ở trước cửa công ty của nàng, rốt cuộc đây là Lạc Phúc Thủy đứng cách nàng nhiều nhất hai mét, yên lặng nhìn nàng.
Cô lớn lên thật xinh đẹp điềm đạm, chỉ cần thu thập bình thường, trang điểm nhẹ nhàng, liền là mỹ nữ ai đi ngang qua cũng đều không nhịn được mà nhìn hai lần.
Hoàng Tiểu Nghệ bóp ly trà sữa, kéo ra một nụ cười.
Nàng tiến lên một bước, nói: "Thật trùng hợp, sao chị lại ở đây?"
Lạc Phúc Thủy nhướng mày, ngữ khí tản mạn lại tùy ý, nói: "Không trùng hợp a, tôi tới đây để tìm em."
Hoàng Tiểu Nghệ, "!!!"
Hoàng Tiểu Nghệ kéo khóe môi, kéo đến mặt đều đau, "Tìm tôi a, có chuyện gì, sao không nhắn tin..."
Lạc Phúc Thủy rất thẳng thắn, "Em không trả lời tin nhắn của tôi."
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ xấu hổ, muốn nhét mình vào vết nứt trên mặt đất
Một đồng nghiệp đi ngang qua, nhìn nàng, lại nhìn Lạc Phúc Thủy.
Thấy khoảng cách giữa hai người có chút xa, bầu không khí có chút không đúng, cho nên đột nhiên nhanh trí tiến đến bên tai Hoàng Tiểu Nghệ, nhỏ giọng hỏi: "Bạn gái à?"
Hoàng Tiểu Nghệ, "!!!"
Hoàng Tiểu Nghệ quả thực sắp bùng nổ.
Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp, đồng nghiệp đó là đồng nghiệp quen thuộc bên cạnh nàng, nhưng thế giới này không còn là thế giới mà nàng quen thuộc nữa.
Xấu hổ là điều không thể kiểm soát, sẽ lập tức chuyển thành nhiệt độ, quét khắp cơ thể.
Tai Hoàng Tiểu Nghệ đỏ bừng, mặt cũng đỏ, ngay cả cổ cũng sắp đỏ.
"Đừng nói bậy." Nàng vô thức vặn lại, sau đó đẩy đồng nghiệp ra, "Cô đi đi."
"Thẹn thùng a." Đồng nghiệp cười, nói: "Tôi đi tôi đi, không quấy rầy hai người."
Nói xong, thậm chí còn gật đầu với Lạc Phúc Thủy.
Hoàng Tiểu Nghệ, "..."
Nhìn thấy đông đảo đồng nghiệp đang lần lượt đi ra, lần này Hoàng Tiểu Nghệ không chần chừ nữa, tiến lên nắm lấy cổ tay Lạc Phúc Thủy, kéo cô đến cầu thang.
Lạc Phúc Thủy đi theo sau cô, rất trôi chảy.
Khi đến cầu thang, Hoàng Tiểu Nghệ vẫn cảm thấy không an toàn, dù sao hai tầng này cũng là địa điểm của công ty bọn họ, có thể sẽ có vài người đi qua.
Cho nên, nàng nắm lấy Lạc Phúc Thủy, tiếp tục đi xuống.
Hết tầng này đến tầng khác, những bậc thang xám xịt giống như dài vô tận.
Lúc đầu, bước chân của Hoàng Tiểu Nghệ có chút nặng nề, có thể dựa theo đèn trong cầu thang, về sau, bởi vì tốc độ càng ngày càng nhanh, đèn tự động đã dứt khoát không sáng.
Bên ngoài sáng sủa lại ồn ào, nhưng ở đây tối tăm lại yên tĩnh.
Hoàng Tiểu Nghệ dần dần nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình, nghe thấy hô hấp của Lạc Phúc Thủy, nghe thấy tim đập, thình thịch thình thịch, một chút lại một chút.
"Em đây là đang đưa tôi bò cầu thang a." Lạc Phúc Thủy đột nhiên mở miệng.
Bước chân của Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên dừng lại, trì hoãn giải thích "Trong công ty có nhiều người nói chuyện, rất bất tiện."
Lạc Phúc Thủy dừng bước, kéo Hoàng Tiểu Nghệ lại, "Nơi này không có ai, thuận tiện."
Hoàng Tiểu Nghệ nhìn lại, sau bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Phúc Thủy.
Trước tình một đêm, nàng chưa nhìn chi tiết khuôn mặt của Lạc Phúc Thủy. Trong tình một đêm, nàng không rảnh nhìn mặt Lạc Phúc Thủy chi tiết như vậy.
Giờ đây, khi nhìn vào khuôn mặt và đôi lông mày rõ ràng của Lạc Phúc Thủy trong ánh sáng mờ ảo, nàng phát hiện ra đôi mắt của cô đẹp đến khó tin.
Khóe mắt nhướng lên, nhưng vẻ mặt lãnh đạm, mâu thuẫn vi diệu này giống như đã trở thành một cái gì đó, chui vào cơ thể của Hoàng Tiểu Nghệ.
Đi đến nơi không thể đi, nghĩ nơi không thể nghĩ.
Thân thể Hoàng Tiểu Nghệ khẽ run lên, chỉ có thể hỏi một câu, "Chị tới tìm tôi... làm gì?"
Lạc Phúc Thủy đột nhiên thở dài một tiếng, cô nhìn Hoàng Tiểu Nghệ, nâng lòng bàn tay lên đặt ở sau gáy nàng.
Hoàng Tiểu Nghệ run lên lần nữa, ngón tay của Lạc Phúc Thủy tinh tế lại hữu lực, nhẹ nhàng bóp hai cái, giống như bóp huyết mạch của một người làm công nhập cư đã ngồi lâu trong văn phòng.
Tê lại ngứa lại sảng khoái, đi theo kinh mạch, chọc thẳng vào tim.
Hoàng Tiểu Nghệ nhịn không được mà phát ra âm thang.
Nàng không thể cự tuyệt mát xa như vậy, giống như không thể cự tuyệt đôi môi của Lạc Phúc Thủy.
Đây là hưởng thụ tự nhiên, tất cả những cảm xúc và mong muốn của con người giống như bị nó khống chế. Hoàng Tiểu Nghệ từ trước đến nay không phải là người tự chủ, nàng phàm tục thế tục, không chịu nổi loại mê hoặc này.
Nàng tiếp nhận nụ hôn từ Lạc Phúc Thủy.
Tiếp nhận đôi môi mềm mại của cô, tiếp nhận hương vị thơm ngát của cô, tiếp nhận nụ hôn ngày càng sâu của cô, trong tay vẫn còn cầm ly trà sữa khó uống kia.
Bgón tay của Lạc Phúc Thủy đi xuống, nắm eo nàng, nâng vạt áo của nàng, Hoàng Tiểu Nghệ thầm nghĩ: Nếu Lạc Phúc Thủy cũng khó uống như trà sữa của cô thì tốt rồi.
Đáng tiếc là không phải.
Hương vị của Lạc Phúc Thủy, rất ngon.