Lâm Ỷ Miên đi dạo một vòng trung tâm mua sắm đối diện, nhưng không đi ăn thịt nướng.
Bình dịch còn một lượng ít, cô không có thời gian đi ăn một bữa nghiêm túc.
Cô cũng không muốn đi.
Đồ nướng tùy thời đều có thể ăn, mà người trong phòng cũng không phải tùy thời là có thể gặp.
Lâm Ỷ Miên đến quán trà sữa, nói với nhân viên: "Trà sữ xoài khoai môn, không có vị quá ngọt, ít đá, thêm sữa phomai."
Nhân viên cửa hàng: "????"
Lâm Ỷ Miên chỉ vào thẻ của họ: "Đồ uống của các cô đặc trưng, lấy phần trên này, lấy luôn phần dưới này, tôi sẽ trả gấp đôi, không được sao?"
Nhân viên ngây ngẩn cả người: "Cái này, chúng tôi chưa làm bao giờ nên không đảm bảo được mùi vị."
Lân Ỷ Miên: "Hương vị không quan trọng."
Nhân viên cửa hàng: "..."
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn lại: "Nếu cô không chắc có thể làm món này, có thể hỏi quản lý cửa hàng một chút."
Nhân viên bán hàng lập tức quay lại, gọi quản lý cửa hàng.
Lâm Ỷ Miên nhẹ gật đầu với quản lý cửa hàng, lặp lại yêu cầu của cô, nói thêm, "Xin lỗi, vì đó là nhu cầu của bệnh nhân, cho nên tôi muốn tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô ấy."
Mảng này không chỉ ở bệnh viện Hữu Hải của bọn họ, quản lý cửa hàng nghe vậy lập tức vỗ ngực cam đoan: "Làm được, nhất định sẽ làm tốt!"
Lâm Ỷ Miên cười, nói: "Cảm ơn."
Ly trà sữa này cũng phải mất một thời gian, không biết quản lý cửa hàng có ý gì, lúc bàn giao đồ đạc thì trên ly trà sữa có một tờ giấy dán hình hoạt hình rất đáng yêu, có nội dung: Nhất định phải cố lên nha! ! !
Khóe môi Lâm Ỷ Miên nhếch lên, nhưng cô không gỡ tờ giấy ra, chỉ đem trở về.
Đi đến phòng nghỉ, tiếp tục mặc trang phục đầy đủ, sau đó đẩy cửa phòng ra.
Hứa Nguyệt Lượng đang xem phim truyền hình, phim đang đến đoạn cảm động, nàng mím chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Lâm Ỷ Miên đặt trà sữa trước mặt nàng: "Mau uống đi, nếu không sẽ chảy."
Nước mắt Hứa Nguyệt Lượng biến thành sao sáng: "Trà sữa!"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng một tay cắm kim không dám cử động, tay kia rất khó mở nắp, Lâm Ỷ Miên ngồi xuống bên cạnh mở giúp nàng.
Một cốc trà sữa to đẹp, màu sắc tươi tắn, hương thơm ngào ngạt khiến dạ dày của Hứa Nguyệt Lượng lại réo lên.
Lâm Ỷ Miên đưa Phật đưa đến tây, mở nắp cho nàng rồi khuấy trà sữa: "Mùi vị gần tan hết rồi, nhưng hiện tại có thể uống được."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào ly trà sữa, dùng sức gật đầu.
Lâm Ỷ Miên: "Bên trong là thành phần không cần nhai, có tinh bột, có đường, có chất béo, hiện tại cơ thể em tương đối cần".
Hứa Nguyệt Lượng gật đến đầu sắp rớt xuống.
Lâm Ỷ Miên lấy khăn giấy ra, lau sạch những giọt nước đọng trên thân ly, lót thêm hai lớp nữa mới đưa trà sữa cho Hứa Nguyệt Lượng: "Lúc uống thì nên chậm một chút, miệng nhỏ, từ từ uống."
Hứa Nguyệt Lượng gấp không chờ nổi mà ấn miệng lên.
Môi chỉ dám hé mở mức độ nhỏ, cũng chỉ có thể hút một chút.
Đồ ăn vào miệng, nàng nhăn mặt, là biểu tình đau đớn lại vui sướng.
Hai ngụm xuống bụng, nước mắt cũng không ít, môi ẩm ướt trở nên kiều diễm.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, chậm rãi nói ra lời dặn của bác sĩ: "Sau khi nhổ răng chỉ được dùng ống hút, em cẩn thận một chút, đừng gấp."
Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt ly trà sữa, đột nhiên dừng lại, không biết làm sao liền lập tức khóc lên.
Tuy trước đó cũng tính là khóc, nhưng hiện tại rõ ràng là thực sự bi thương.
Nước mắt không kìm được mà lộp bộp rơi xuống, âm thanh uất nghẹn trong cổ họng, nàng tận lực kìm lại, thỉnh thoảng lại tràn ra như tiếng ngỗng kêu.
"Huhuhuhu hức.... huhu hức..."
Nàng khóc đến làm tim Lâm Ỷ Miên như ở trong nước, cô muốn nhét Hứa Nguyệt Lượng vào trái tim mình, tránh cho nàng khóc đến mất nước.
Hứa Nguyệt Lượng khóc một lúc, Lâm Ỷ Miên cũng không ngắt lời.
Mãi cho đến khi Hứa Nguyệt Lượng sắp khóc xong, lại đưa miệng lên hút một hơi, Lâm Ỷ Miên mới lấy ra hai tờ khăn giấy đưa cho nàng.
Hứa Nguyệt Lượng không nhận khăn giấy, nói: "Tôi, không tiện tay, chờ lát nữa lại lau."
Lâm Ỷ Miên véo hai tờ khăn giấy, nhịp tim truyền đến đầu ngón tay, khẽ run lên.
Lông mi Hứa Nguyệt Lượng vẫn còn treo nước mắt, mà miệng lại không ngừng nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng vẫn khống chế được bản thân, thu tay lại, thuận tiện đứng lên.
Ở bên người Hứa Nguyệt Lượng có chút nguy hiểm, cô kéo ra khoảng cách: "Em uống đi."
Thấy cô rời đi, cuối cùng miệng của Hứa Nguyệt Lượng cũng dời đi ly trà sữa: "Bác sĩ Lâm, chị ăn cơm chưa?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Vấn đề này không tiện trả lời, nếu cô đã ăn thì thời gian cô rời đi vừa rồi thật sự là quá ngắn, căn bản không đủ ăn cơm. Nếu nói không ăn, xem ra vừa rồi cô ra ngoài là vì mua trà sữa cho Hứa Nguyệt Lượng.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ như vậy, giống như việc Lâm Ỷ Miên không lau nước mắt cho Hứa Nguyệt Lượng, đây là loại hành vi quá giới hạn không thể làm được.
Nếu có thì không thể nói.
"Tôi..." Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi mang vài thứ trở về."
Hứa Nguyệt Lượng: "A..."
Lâm Ỷ Miên: "Cũng không thể để em lại đây."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ooooooo được, cảm ơn bác sĩ Lâm, chị thật sự là..."
Lâm Ỷ Miên vung tay lên: "Uống trà sữa của em đi."
Cô ra khỏi phòng bệnh lại nói: “Hết thuốc thì gọi tôi”.
Lần này thời gian rất chính xác, đồng hồ báo thức của Lâm Ỷ Miên vang lên, Hứa Nguyệt Lượng cũng gửi tin nhắn thoại tới.
Rốt cuộc là ăn xong, thanh âm của nàng có tinh thần hơn trước.
Lâm Ỷ Miên vào phòng rút kim cho nàng, ly trà sữa vẫn còn hơn một nửa, nàng đang cầm trên tay không chịu buông ra.
Bàn tay nhỏ nhắn có chút thịt, không biết làm sao mà có thể cầm được ly trà sữa to như vậy.
Lâm Ỷ Miên giúp cô băng vết thương, tạm dừng nửa phút.
Cô không nhìn Hứa Nguyệt Lượng, ánh mắt rơi vào chiếc bàn bên cạnh, cô giống như tự tay làm lấy đối với mỗi bệnh nhân, lại giống như tri kỷ.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn luôn ngước nhìn cô.
Trắng ra, hồn nhiên, tràn đầy tôn kính cùng ngưỡng mộ.
“Xong rồi.” Lâm Ỷ Miên đứng thẳng người thu dọn kim tiêm và bình dịch, “Ngày mai ngày mốt tôi sẽ đưa đơn thuốc cho em, em chỉ cần tìm bệnh viện gần nhất mua là được."
“Không cần uống thuốc trước đó đã kê đơn, thành phần đều giống nhau, nếu uống lại sẽ bị quá liều."
"Ibuprofen xem em có đau không, đau thì uống, không đau thì thôi, thuốc này thương tổn dạ dày, mấy ngày nay lại ăn không được, uống vào dạ dày sẽ hỏng..."
"Bác sĩ Lâm ~~~" Thấy cô sắp ra cửa, Hứa Nguyệt Lượng lẩm bẩm kêu lại.
Lâm Ỷ Miên: "Hửm?"
Hứa Nguyệt Lượng bưng trà sữa, miệng hé hé mở mở, thật lâu không nói lời nào.
Lâm Ỷ Miên: "Tôi sắp tan tầm rồi, em có chuyện gì..."
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói: "Bác sĩ Lâm, chúng ta đi cùng đi."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng cầm hóa đơn trên bàn lên: "Em muốn qua đó thanh toán."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi chưa đưa tiền trà sữa cho chị."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng sửa sang túi xách, đội mũ và đeo khẩu trang, đi đến bên cạnh Lâm Ỷ Miên: "Đi thôi!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Không biết như thế nào, hai người cùng nhau đi xuống cầu thang.
Khi xuống lầu, cô phải cùng nàng đến tòa nhà tổng hợp để trả phí, sau khi trả phí, cô lại cùng nàng đi cửa hông.
Trong lúc chờ xe, Hứa Nguyệt Lượng uống trà sữa, hỏi cô: "Bác sĩ Lâm, chị thật sự không thay quần áo sao?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Kia tôi không cố ý khóc, tôi chỉ không nghĩ tới sẽ được uống trà sữa. Tôi cảm thấy rất mệt, hai ngày nay tôi thật đáng thương a..."
Lâm Ỷ Miên: "Người không ăn cơm sẽ chết đói, phục hồi vết thương cũng cần dinh dưỡng."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ân ân, giờ thì tôi hiểu rồi, giống như vết cắt ở chân tôi, không liên quan đến tôi ăn cái gì, nhưng mà vết thương của tôi nằm trong miệng a."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm, ăn xong nhớ súc miệng."
Hứa Nguyệt Lượng: "Ân ân ân."
Đèn đỏ ở ngã tư đã làm tắc nghẽn một dòng phương tiện lớn, có rất nhiều “xe trống”.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào ngã tư, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên: "Bác sĩ Lâm, ngày mai cuối tuần chị vẫn ở bệnh viện sao?"
Vẻ mặt Lâm Ỷ Miên rất bình tĩnh, ngón tay nắm lấy sợi chỉ trong túi, nặng nề kéo.
Có thể là do nhiệt độ quá cao, có thể là luôn đeo khẩu trang quá ngột ngạt, có thể là do có người đứng bên cạnh... mọi thứ đều nóng.
Không khí nóng bỏng bao trùm khiến tim cô đập nhanh hơn.
Mũi chân Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, không nhìn Hứa Nguyệt Lượng, nói: "Ừm."
“Aiz, vất vả rồi.” Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng thở dài.
Sau đó, không còn lời nào nữa.
Không nói lời nào, nhịp tim cùng gió nóng giống như chạm phải hệ thống làm lạnh.
Đèn chuyển sang màu xanh, taxi chạy đến chỗ họ.
Lâm Ỷ Miên mở cửa xe, ra hiệu cho Hứa Nguyệt Lượng ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.
Không dặn dò thêm, cô thản nhiên vẫy tay rồi quay lưng định đi về, chưa bước được hai bước thì điện thoại trong túi rung hai lần.
Đến từ "Trăng Sáng":
- 【Bác sĩ Lâm, chị thực sự cố ý tiễn tôi a】
Lâm Ỷ Miên: "..."
Gió thổi tung chiếc áo blouse trắng của cô, taxi lái ra ngoài, những dòng chữ đang gõ trên điện thoại không ngừng nhấp nháy.
Lâm Ỷ Miên không trả lời, đợi Hứa Nguyệt Lượng nói xong.
- 【Bác sĩ Lâm, tôi không biết mình đã tích cóp bao nhiêu may mắn mới gặp được một bác sĩ giỏi như chị a】
- 【Bác sĩ Lâm, tôi có một chút may mắn là tôi mọc răng khôn】
- 【Bác sĩ Lâm, thực ra tôi khóc còn có một lý do, tôi quá cảm động, đã lâu rồi không có ai quan tâm đến việc ăn uống của tôi nhiều như vậy】
- 【Ngoại trừ người phục vụ của Haidilao】
Lâm Ỷ Miên đột nhiên cười rộ lên.
Hứa Nguyệt Lượng vẫn đang gõ:
- 【Nhân tiện, bác sĩ Lâm, trà sữa tên gì, giá bao nhiêu? 】
- 【Đây là trà sữa ngon nhất mà tôi từng uống đó! ! ! 】
Lâm Ỷ Miên xoa đầu ngón tay trên bàn phím, chuẩn bị đặt tên cùng giá cả cho ly trà sữa có thành phần phức tạp này.
Tin nhắn của Hứa Nguyệt Lượng lại xuất hiện:
- 【Ngày mai tôi đến bệnh viện của chị truyền dịch được không? 】
- 【Vẫn là phòng đó, tôi sẵn sàng trả tiền】