Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Chương 113: Phiên ngoại 8 Tuyến vườn trường



Đêm đó, Hứa Nguyệt Lượng ngủ không ngon.

Sao Lâm Ỷ Miên lại không thể làm được đề của năm hai? Đề năm hai nàng cũng không biết làm thế nào a.

Thành tích của Hứa Nguyệt Lượng chỉ có thể được coi là trung bình trở lên, học lực vẫn rất kém.

Bất kể nghĩ thế nào, Lâm Ỷ Miên thường đứng đầu không thể làm được, nàng căn bản không có khả năng làm được.

Nhưng nàng cư nhiên đã đồng ý rồi.

Đầu nàng phát ngốctrước cái ôm của Lâm Ỷ Miên, sững sờ trước ánh mắt tràn đầy chờ mong của Lâm Ỷ Miên. Khi đó, nàng đang nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Lâm Ỷ Miên đang cười với mình, nàng cảm thấy mình như được lên thiên đường.

Không có vấn đề gì trở ngại, khó khăn nào cũng có thể giải quyết được.

Cứ tếp tục mù quáng vui vẻ như vậy cho đến khi trời tối sầm, bác sĩ của trường tan tầm, và ánh sáng duy nhất trong trường là dãy nhà dạy học năm 3. Lâm Ỷ Miên và nàng chậm rãi tản bộ, cùng nhau bắt xe về nhà.

Mãi cho đến khi hai người tách ra, đầu Hứa Nguyệt Lượng mới từ từ thanh tỉnh.

Về đến nhà, bị mẹ giáo huấn vài câu rồi ngồi vào bàn học, hoàn toàn tỉnh táo.

Nàng nhanh chóng mở cặp sách, lấy ra một vài bộ sách bài tập, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Đắt đầu đầu không kịp, thậm chí ôm chân Phật nàng còn không biết chân Phật ở nơi nào.

Nếu biết đến ngày này, hẳn là Hứa Nguyệt Lượng đã học chăm chỉ ngay từ năm nhất, không, từ trung học cơ sở, từ tiểu học...

"Aiz," Hứa Nguyệt Lượng thở dài, nằm xuống bàn.

Chớp chớp mắt, nàng nghĩ, có lẽ từ lúc sinh ra, đầu của nàng không đủ để giảng cho Lâm Ỷ Miên.

Mặt trăng mọc lên lại lặn xuống, Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy mép chăn bông, thấp thỏm cả đêm.

Sáng hôm sau, nàng vào bếp nấu cháo, cắt rau, để lại lời nhắn cho mẹ rồi chuồn ra khỏi nhà.

Cuối tuần ba mẹ bận rộn, không quan tâm nàng đi đâu.

Khi Lâm Ỷ Miên hỏi nàng thời gian, Hứa Nguyệt Lượng cũng trả lời như vậy. Cho nên, Lâm Ỷ Miên đã đề nghị gặp mặt ở địa điểm cũ.

Hai người Hứa Nguyệt Lượng và Lâm Ỷ Miên mấy ngày trước chẳng liên quan gì đến nhau, hiện tại đã có chỗ cũ không cần nói cũng biết.

Hứa Nguyệt Lượng nghĩ đến điều này, nàng lại bật cười, nhẹ nhàng nhảy về phía trước, niềm vui khi nhìn thấy Lâm Ỷ Miên sắp làm vơi đi bất an trong lòng.

Đúng như dự đoán, Lâm Ỷ Miên đang đợi nàng ở chỗ cũ, sau căn nhà gỗ nhỏ ở đầu ngõ.

Cô đang cầm bữa sáng trong tay, không cần phải nói, hôm nay Hứa Nguyệt Lượng vẫn phải ăn giúp cô.

Hứa Nguyệt Lượng chạy chậm đến, hỏi cô, "Bữ sáng hôm nay là gì a?"

“Tôi vẫn chưa biết.” Lâm Ỷ Miên mở hộp thức ăn, “À, bạch tuộc viên.”

Hứa Nguyệt Lượng, "Oa!!!"

Cơm của Lâm Ỷ Miên thì Hứa Nguyệt Lượng đều thích ăn, có lẽ là do trùng hợp, có lẽ bởi vì nàng là cái thùng cơm, thích ăn tất cả mọi thứ.

Càng có lẽ, chỉ cần nhìn thấy Lâm Ỷ Miên, tâm tình của nàng sẽ phấn chấn hơn, làm nàng ăn cái gì cũng cảm thấy vui vẻ.

Bưng hộp, em một cái chị một cái. Hiện tại Hứa Nguyệt Lượng đút cho Lâm Ỷ Miên ăn mà không bị run tay hay tê tay nữa, động tác của nàng rất tự nhiên.

Lâm Ỷ Miên cũng ăn rất vui vẻ, Hứa Nguyệt Lượng cho cô ăn cũng không nghĩ tới cái gì, chỉ theo bản năng đi theo cô mà thôi.

Cho nên khi cả hai đến trạm, lên xe buýt, Hứa Nguyệt Lượng cũng không hỏi Lâm Ỷ Miên là hai người sẽ đi đâu.

Lúc ngồi xuống, đã ăn bữa sáng xong, Hứa Nguyệt Lượng cầm cái hộp rỗng ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu sau, nàng quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, "Học... học tỷ, không phải nhà chị ở..."

Lâm Ỷ Miên "Đi bán em."

Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"

Lâm Ỷ Miên cười gõ đầu nàng, "Để tiện cho việc đi học, tôi tạm thời sống ở đó. Cuối tuần về nhà tương đối thoải mái."

Hứa Nguyệt Lượng, "Ò ò ò."

Hứa Nguyệt Lượng đã đoán ra được điều đó, ngượng ngùng cảm thán một câu, "Chị sống ở nơi như vậy thật nhiều a."

“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhìn nàng.

Hứa Nguyệt Lượng cười nói, "Tôi vẫn luôn sống ở nhà, tôi đã sống trong ngôi nhà đó từ hồi tiểu học, nhiều nhất là chuyển từ nhà này sang nhà kia."

Lâm Ỷ Miên, "Sau này em sẽ sống trong rất nhiều nhà, sẽ có nhà riêng của mình."

Hái mắt Hứa Nguyệt Lượng sáng lấp lánh, hai tay nắm lấy vòng bảo hộ trước mặt, hơi nghiêng người về phía trước mà nhìn Lâm Ỷ Miên, "Vậy sao~ em sẽ ở thành phố khác sao?"

Lâm Ỷ Miên gật đầu, "Ừm."

Hứa Nguyệt Lượng có chút hưng phấn, "Thành phố đó là ở phía bắc hay phía nam?"

Lâm Ỷ Miên, "Có Bắc cũng có Nam, em có thể đi bất cứ nơi nào em muốn."

“Oa” Hứa Nguyệt Lượng lại cảm thán, sau đó đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Không biết những thành phố khác như thế nào, em chưa từng đi du lịch nên không thể tưởng tượng nổi, học tỷ nói đó là loại sing hoạt gì a~"

Dạng sinh hoạt gì.

Cuộc sống đầu tiên có thể không thuận buồm xuôi gió, hoặc thậm chí có chút vất vả dị thường.

Lâm Ỷ Miên đã nhiều lần tưởng tượng Hứa Nguyệt Lượng phải tìm cách bám trụ ở một thành phố mới khi còn chưa tốt nghiệp đại học, việc này khiến trái tim cô đau nhói.

Nếu thực sự có thể trở lại lúc ban đầu, Lâm Ỷ Miên sẽ thay đổi tất cả, xóa bỏ bất lực cùng gian khổ đang đè nặng lên số phận của Hứa Nguyệt Lượng, cùng nàng trưởng thành, làm nàng thản nhiên mà vui sướng, tựa như hiện tại vậy.

Lâm Ỷ Miên hơi cúi xuống, mắt đối diện với Hứa Nguyệt Lượng, nở nụ cười ôn nhu, "Hôm nay chúng ta trải nghiệm buổi đầu tiên."

Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp lông mi, "Hả?"

Lâm Ỷ Miên, "Trước tiên xem ở nhà tôi sẽ làm cảm giác gì."

Mặt Hứa Nguyệt Lượng càng ngày càng đỏ, hưng phấn trong mắt càng ngày càng tụ lại.

Chốc lát sau, nàng liền tùy ý để trí tưởng tượng của mình khiến bản thân đứng ngồi không yên, xoa xoa chân tay.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Lâm Ỷ Miên chậm rãi hỏi nàng.

Hứa Nguyệt Lượng dùng sức lắc đầu.

Lâm Ỷ Miên, "Lắc càng mạnh chính là càng nghĩ đến nhiều chuyện xấu."

Hứa Nguyệt Lượng, "..."

Lâm Ỷ Miên, "Mau nói đi."

Hứa Nguyệt Lượng vặn vẹo người, cuối cùng đến gần Lâm Ỷ Miên, bọn họ nói, "Bọn họ nói, chị sống trong lâu đài."

Lâm Ỷ Miên, "..."

Hứa Nguyệt Lượng, "Là loại lớn thật lớn..."

Lâm Ỷ Miên, "..."

Hứa Nguyệt Lượng, "Có hoa viên, có hầu gái, muốn từ cửa trước đến cửa sau phải lái xe..."

Lâm Ỷ Miên, "Xe ngựa sao?"

Hai mắt Hứa Nguyệt Lượng sáng lên, "Còn có xe ngựa a! Em còn chưa nhìn thấy ngựa."

Lâm Ỷ Miên bị nàng làm cho buồn cười đến dở khóc dở cười, đưa tay lên gõ vào cái đầu tròn xoe một lần nữa, "Ở đất nước xã hội chủ nghĩa của chúng ta không thịnh hành như vậy."

Hứa Nguyệt Lượng cái hiểu cái không mà che đầu, "Ò"

Sau đó lại ngơ ngác, không biết nghĩ gì nữa.

Lâm Ỷ Miên có chút khó xử.

Vì có được khoảng thời gian vui vẻ với Hứa Nguyệt Lượng ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ.

Nhưng trí tưởng tượng của cô gái này thực sự rất phong phú, những thứ đó của Lâm Ỷ Miên không là gì để khiến hài tử thích thú bằng lâu đài có xe ngựa.

Lần đầu tiên, Lâm Ỷ Miên thực sự sinh ra khát vọng về tiền tài phù hoa.

Cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ liệu Hứa Nguyệt Lượng có luôn muốn sở hữu một lâu đài hay không.

Xem ra, cô vẫn phải cố gắng rất nhiều a.

Lâm Ỷ Miên lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Khi xe buýt đến, kế hoạch ban đầu của Lâm Ỷ Miên là đi bộ vào tiểu khu với Hứa Nguyệt Lượng trong thời tiết không quá nóng vào buổi sáng, đi dạo về nhà cô.

Nhưng hiện tại, kế hoạch đã thay đổi.

Lâm Ỷ Miên cố gắng đến gần với trí tưởng tượng của cô gái này nhất có thể, mang đến cho nàng trải nghiệm đi chơi đầu tiên tuyệt vời nhất.

Cho nên, tin nhắn đã sớm được gửi đi, không biết hiệu quả sẽ như thế nào. Lâm Ỷ Miên vẫn có chút khẩn trương.

Xe ổn định dừng lại, cửa sau mở ra, Lâm Ỷ Miên đi phía trước, khi chân vừa tiếp đất, cô dùng sức nháy mắt với chú Lưu đang chờ ở trạm.

Chú Lưu nhanh chóng bước lên trước, mặc một bộ vest đen chỉnh tề, đeo găng tay trắng chuyên nghiệp, khi Hứa Nguyệt Lượng sắp đặt chân xuống, hắn khom lưng mỉm cười, lịch thiệp đưa tay ra.

Hứa Nguyệt Lượng giật mình, "..."

Nàng hoảng sợ nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên đáp lại nàng bằng biểu cảm "Đây là chuyện bình thường", hất cằm lên với nàng.

Hứa Nguyệt Lượng chuẩn xác hiểu ý tứ của Lâm Ỷ Miên, mặt đỏ như mông khỉ.

Nàng vội vàng đưa tay lên, dùng sức cúi đầu rồi xuống xe dưới dẫn dắt của chú Lưu.

Trên trạm có vài người chờ xe buýt, trên xe cũng có vài người chuẩn bị xuống xe.

Những người này đều nhìn ba người bọn họ, nhất thời có chút kinh ngạc không biết nên nói cái gì.

Chú Lưu đưa Hứa Nguyệt Lượng ra bên ngoài trạm, Lâm Ỷ Miên hắng giọng hai lần.

Chú Lưu nhanh chóng dừng lại, đưa tay về phía Hứa Nguyệt Lượng một lần nữa.

Hứa Nguyệt Lượng mờ mịt vô thố, nhìn chằm chằm vào bàn tay đeo găng trắng và bàn tay của chính mình.

Lâm Ỷ Miên bước tới, cởi ba lô ra, đặt vào tay chú Lưu.

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng bắt chước dáng vẻ của cô, cởi cặp sách, đưa bằng cả hai tay.

Chú Lưu nhận lấy, Hứa Nguyệt Lượng lại cúi đầu, "Ngài vất vả rồi ạ!"

Chú Lưu gần như không kìm được, khóe miệng lộ ra vẻ co rúm có nên cười hay không.

Hắn không nói lời nào, xoay người xách cặp đi học của hai người, sải bước đến chiếc xe đậu bên đường, buông cặp mở cửa xe.

Xe này không phải là chiếc thường đưa Lâm Ỷ Miên đến trường, Lâm Ỷ Miên đã bảo lái một chiếc xe đẹp nhất cùng phong cách nhất trong ga ra.

Cho nên xe không chỉ to lớn mà còn sạch sẽ, bóng bẩy, mang theo tạo hình của chú Lưu thì rất có mùi vị.

Hứa Nguyệt Lượng khẩn trương xoa xoa tay, vô thức bám vào lưng Lâm Ỷ Miên, dựa gần cô, định túm lấy góc áo của cô.

Lâm Ỷ Miên nhìn về phía trước, đưa tay ra phía sau.

Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, mê mang lâm vào khốn cảnh giống như một câu đố.

Sau khi xuống xe, đây là lần thứ ba có người duỗi tay về phía nàng.

Lần đầu tiên là giúp nàng xuống xe, lần thứ hai là giúp nàng xách túi, lần này là cái gì?

Làm gì a?

Bàn tay của Lâm Ỷ Miên thon dài xinh đẹp, hình dáng hoàn mỹ như quảng cáo trên TV, ánh mặt trời rơi trên đầu ngón tay cô tạo nên một tầng quang ảnh mê người.

Còn muốn thứ gì ở nàng sao? Nhưng nàng không còn gì cả.

Hứa Nguyệt Lượng sờ sờ túi, trong túi chỉ có thẻ xe buýt và một chùm chìa khóa.

Trong đầu nàng lướt qua vô số hình ảnh từ phim truyền hình, cuối cùng linh quang vừa hiện.

Hứa Nguyệt Lượng theo sát, song song với Lâm Ỷ Miên, nói nhỏ với cô: "Học tỷ, em không có điện thoại a."

Lâm Ỷ Miên đóng băng bàn tay trống rỗng, "Ừm"

Hứa Nguyệt Lượng rất nghiêm túc, "Chị yên tâm, em sẽ không chụp ảnh lung tung, em sẽ không nói cho ai biết những gì em nhìn thấy."

Lâm Ỷ Miên, "..."

Hứa Nguyệt Lượng trợn to hai mắt, "Không tin chị soát người đi."

Lâm Ỷ Miên rút tay về, "Ừm, tin."

Hai người đã đi tới trước xe, Lâm Ỷ Miên rất thông minh nhưng lại bị nhầm lẫn, nắm tay thất bại.

Chú Lưu mở cửa xe cho hai người, khi hai người lên xe, hắn đột nhiên nói: "Đại tiểu thư, mời ngài cùng bằng hữu của ngài thắt dây an toàn."

Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"

Lâm Ỷ Miên, "..."

Chỉ cách vài bước chân, ở hàng ghế sau cần gì thắt dây an toàn. Hơn nữa, xưng hô đại tiểu thư cũng quá khoa trương rồi!!!!

Đầu của Lâm Ỷ Miên bắt đầu đau nhức, Hứa Nguyệt Lượng thắt dây của chính mình, thúc giục nàng, "Học... Đại tiểu thư, muốn em giúp chị không."

"Không cần." Lâm Ỷ Miên nói nhanh, "Giữa chúng ta, không cần gọi như vậy."

Hứa Nguyệt Lượng mím môi, giống như đang vui vẻ hưởng thụ ưu đãi.

Chú Lưu cuối cùng cũng trở lại vị trí lái xe của mình, động tác khởi động xe rất rõ ràng chuẩn mực.

Chuyện ngày thường có thể làm trong hai giây, hôm nay giống như đang quay video dạy lái xe.

Lâm Ỷ Miên nhìn hắn, xem hắn có thể có một trái tim thiếu nữ Mary Sue gì.

Chú Lưu không phụ lòng mong đợi của mọi người, trước khi xe chạy ra ngoài, hắn cúi xuống lấy ra một con ngựa gốm không biết từ đâu, đưa cho Hứa Nguyệt Lượng bằng tay trái.

“Con ngựa mà ngài muốn đây.” Chú Lưu chỉ vào con ngựa gốm, sau đó chỉ vào chiếc xe dưới mông, “Xe.”

“Xe ngựa.” Chú Lưu tự hào lặp lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv