Lâm Ỷ Miên lùi lại vài bước, chờ đợi một cuộc gặp gỡ tình cờ ở cổng trường.
Nhưng Hứa Nguyệt Lượng đi thẳng đến tòa nhà năm hai, một chút cũng không có ý tức rời khỏi trường.
Lâm Ỷ Miên nhìn chằm chằm vào tấm lưng đầy sức sống của nàng, "..."
Hứa Nguyệt Lượng nhảy vào tòa nhà, Lâm Ỷ Miên hiểu đại khái, buổi trưa Hứa Nguyệt Lượng sẽ không về nhà ăn cơm.
Lấy một chiếc mũ lưỡi trai từ trong cặp ra, Lâm Ỷ Miên đội lên đầu, cài vành mũ, bước sang tòa nhà năm hai.
Những học sinh rời khỏi trường đã gần hết, toàn bộ khu dạy học im ắng.
Lâm Ỷ Miên chậm rãi đi đến tầng nơi Hứa Nguyệt Lượng đang ở, dừng lại, mang tư thế tự nhiên hơn, đi ngang qua phòng học 27.
Ngay cả khi chỉ dùng dư quang, liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng ngồi trên ghế.
Nàng đang cầm lá thư đọc, khuôn mặt không tự chủ được mà nở nụ cười, thậm chí vui đến mức còn che miệng lại.
Trong lớp cũng có một cô gái, ở vị trí khác, đang ăn cơm hộp.
Lâm Ỷ Miên đi ngang qua toàn bộ lớp học, không biết Hứa Nguyệt Lượng định giải quyết cơm trưa thế nào.
Cô đứng trên mép hành lang một lúc, lại xoay người đi qua một lần nữa. Hứa Nguyệt Lượng vẫn đang đọc bức thư, vẫn vẻ mặt vui vẻ đó.
Lâm Ỷ Miên bắt đầu cảm thấy có chút tức giận chính mình, có phải cô đã viết quá nhiều trong thư hồi ầm không?
Cô không quay lại mà đi nhanh xuống lầu.
Mặc kệ Hứa Nguyệt Lượng định ăn trưa thế nào, chính cô cũng phải ăn cơm, Hứa Nguyệt Lượng nhiều ít cũng nên theo cô ăn một chút.
Lâm Ỷ Miên khá nắm chắc chuyện hống Hứa Nguyệt Lương ăn cơm.
Cô nhanh chóng đi mua một ít đồ ăn mà Hứa Nguyệt Lượng thích ăn, gói mang về, khi lên lầu lần nữa, cô không đội mũ, tư thế đĩnh bạt, quang minh chính đại, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đặc biệt có cảm giác tồn tại mà... quay lại đi ngang qua lớp học của Hứa Nguyệt Lượng một lần nữa.
Động tác rất thong thả, thậm chí còn ghé vào lan can ngắm cảnh.
Cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng chú ý tới Lâm Ỷ Miên bên ngoài phòng học, mở to mắt, nhanh chóng nhét lá thư màu hồng vào ngăn cặp trong cùng rồi vội vàng đứng dậy.
Nàng vội vàng đến bên người Lâm Ỷ Miên.
Với ý thức sứ mệnh chưa từng có, được nướng trên ngọn lửa ôn nhu chưa từng có.
Nàng vươn tay, vụng về mà chào hỏi Lâm Ỷ Miên, "Chào~~~"
Âm cuối kéo dài lại ngọt ngào, khiến Lâm Ỷ Miên hoảng hốt trong giây lát.
Cô quay đầu lại nhìn, Hứa Nguyệt Lượng không biết đặt tay ở nơi nào, cho nên nàng cũng ghé vào lan can. Tóc ngắn rũ nhẹ xuống, cặp kính ngây ngô vẫn còn treo trên sống mũi.
“Chào.” Lâm Ỷ Miên đáp lại nàng.
Hứa Nguyệt Lượng có chút mờ mịt vô thố, ánh mắt đảo qua một vòng, "Học tỷ, buổi trưa chị không về sao?"
“Không về.” Lâm Ỷ Miên bắt đầu bán thảm, “Trở về cũng là một mình, rất nhàm chán.”
"À...." Hứa Nguyệt Lượng bước lên bậc lan can.
Lâm Ỷ Miên chờ nàng hỏi tại sao cô lại ở đây, nhưng Hứa Nguyệt Lượng giống như người ngốc nhỏ, không hề hỏi.
Nàng chỉ có thể phản ứng đơn giản nhất cho những lời Lâm Ỷ Miên nói, một chút đều không cơ linh như trong bức thư.
Lâm Ỷ Miên chỉ có thể nuốt xuống cái cớ mà cô đã nghĩ ra, đi thẳng vào lưu trình.
Cô nâng thứ trong tay lên, hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Em ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa..." Hai má Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu đỏ lên, "Có chút việc...."
Việc là đọc thư sao?
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, nín cười, tiếp tục giả bộ u sầu, "Vậy ăn cùng tôi đi."
Cô cau mày "Tôi không ăn hết."
Hứa Nguyệt Lượng, "A...."
Lâm Ỷ Miên: "Là muốn hỏi tại sao mỗi lần tôi đều không ăn hết sao?"
Hứa Nguyệt Lượng, "A... vâng..."
Lâm Ỷ Miên thở dài một tiếng, "Bọn họ không biết lượng cơm của tôi, cũng không biết tôi thích ăn gì. Họ cũng chỉ chuẩn bị tốt, không đói chết là được."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên xoay người đi về phía trước, "Đi thôi."
Quả nhiên Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn chạy theo.
Lâm Ỷ Miên không đi xuống lầu, cô đang đi lên lầu.
Có thể lên sân thượng, nhưng thời tiết nắng gắt, không ai đi lên.
Hứa Nguyệt Lượng đi theo sau cô, rất ngoan ngoãn.
Lâm Ỷ Miên đẩy cửa sân thượng, dừng lại ở một nơi có bóng râm, lấy trong ba lô ra một chiếc ô.
Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"
Lâm Ỷ Miên mở chiếc ô đủ lớn, còn được bảo vệ khỏi tia UV.
Nếu chắn theo hướng nắng sẽ có một không gian yên tĩnh lại bí ẩn, không bị ánh nắng chiếu vào.
“Lại đây.” Lâm Ỷ Miên lấy ra vài bộ giấy trong cặp, trải tấm thảm dã ngoại lót bằng giấy tờ đề thi.
Hứa Nguyệt Lượng lặng lẽ di chuyển đến, chui vào ô.
Lâm Ỷ Miên ngồi xuống trước, vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng co lại thành một đoàn, cũng ngồi xuống.
Lâm Ỷ Miên lần lượt mở từng hộp đồ ăn, đặt ở trước mặt. Ngoài ra còn có hai bộ đồ ăn, nhưng với trình độ ngốc nghếch của Hứa Nguyệt Lượng, nhất định nàng sẽ không nghi ngờ gì.
Lâm Ỷ Miên ra lệnh "Ăn đi."
Hứa Nguyệt Lượng giống như hoàn thành nhiệm vụ, "Ò ò."
Hai người bắt đầu ăn cơm như vậy, bởi vì không quá mức... quen thuộc? Cho nên không nói thêm gì.
Trên sân thượng yên tĩnh muốn mệnh, mặt trời không động, gió cũng không động.
Hứa Nguyệt Lượng kìm nén nhịp tim, giấu đi hô hấp, hành động thận trọng vì sợ quấy rầy Lâm Ỷ Miên ăn cơm, nghẹn đến trên trán đổ một tầng mồ hôi.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, quyết định lần sau sẽ không làm loại vườn trường lãng mạn như thế này nữa, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Cô dừng động tác ăn cơm, vớ lấy ba lô, lấy ra một cuốn sách bài tập khác, xé bìa.
Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng sắp bị hù chết, "Học tỷ, chị sao vậy, sao lại xé..."
“Gấp làm quạt.” Lâm Ỷ Miên trải bìa sách ngay ngắn trên đùi, bắt đầu gấp từng vòng.
Thao tác ưu nhã, không nhanh không chậm, có thể đặt máy quay để làm video hướng dẫn thủ công.
Hứa Nguyệt Lượng vừa mở miệng đã cảm thấy chuyện cô đang làm thật sự rất kỳ quái, nhưng vẻ mặt của cô rất thản nhiên.
Thản nhiên đến mức Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy đây vốn là chuyện bình thường.
Chuyện lạ mà Hứa Nguyệt Lượng ít thấy.
Nàng cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, uống hai ngụm.
Lâm Ỷ Miên cũng gấp quạt xong, một thứ đơn giản như vậy, cầm trên tay xinh đẹp của cô, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Lâm Ỷ Miên nắm tác phẩm nghệ thuật, bắt đầu quạt cho Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng, "..."
Con ngươi run lên.
Gió thổi tung tóc nàng, để lộ vầng trán. Gió lướt qua tai nàng, mát lạnh lại ẩm ướt.
Hứa Nguyệt Lượng cầm chai nước, nuốt mấy lần, nhưng lần này cuối cùng đã xác nhận Lâm Ỷ Miên thực sự không phải như những gì mọi người đã nói.
Bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt là một trái tim rực lửa, cô hào phóng, thẳng thắn, khao khát tình bạn, nhạy cảm, cẩn thận và luôn quan tâm đến người khác.
Hứa Nguyệt Lượng lau miệng, cảm thấy mình đã tìm thấy một bảo bối.
Mặt trời trên trời rơi xuống hóa thành vàng tươi rơi xuống bảo bối trước mặt.
“Em không... không,” Hai má Hứa Nguyệt Lượng đỏ bừng, không thể nói dối, chỉ có thể thừa nhận, “Đúng là có chút nóng.”
Khóe môi Lâm Ỷ Miên khẽ giương lên, "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng hoảng loại, thấy trước mặt còn có rất nhiều đồ ăn, "Học tỷ, chị không ăn nữa sao?"
Lâm Ỷ Miên, "Tôi no rồi."
Hứa Nguyệt Lượng đau lòng, "Chả trách chị gầy như vậy."
Lân Ỷ Miên, "..."
Lâm Ỷ Miên: "Em cảm thấy gầy tốt hay là béo tốt hơn?"
Hứa Nguyệt Lượng xấu hổ nhìn chằm chằm vào chính mình, "Em phải gầy đi một chút..."
Lâm Ỷ Miên, "Không, em không cần phải làm thế."
Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"
Lâm Ỷ Miên, "Em bây giờ rất tốt."
Hứa Nguyệt Lượng, "!!!"
Lâm Ỷ Miên, "Đẹp, ăn nhiều một chút."
Bàn tay cầm đũa của Hứa Nguyệt Lượng lại có chút tê dại, không, chính xác mà nói, vị trí đau nhức và tê dại chính là trái tim nàng.
Lâm Ỷ Miên giống như... đã khen nàng đẹp hai lần, tuy một lần là nói Nguyệt Lượng trên bầu trời, một lần là thảo luận vấn đề cân nặng, nhưng mặc kệ thế nào, bị một cấp bậc hoa khôi của trường như Lâm Ỷ Miên giáp mặt khen đẹp quả thực là vô cùng vinh quang.
Hứa Nguyệt Lượng không biết mình đẹp ở nơi nào, cho nên chỉ có thể run rẩy hành động theo hướng dẫn của Lâm Ỷ Miên.
Nàng tiếp tục ăn, ăn nhiều hơn.
Giữa chừng thanh tỉnh lại, nói, "Ăn xong em sẽ quạt cho học tỷ a~~~"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, "Được."
Hai đứa cứ như vậy, ăn cơm trên sân thượng, dù thời tiết có nóng đến đâu, cũng mặc kệ về lớp tự mình quạt có bao nhiêu phiền toái.
Sau khi chị quạt cho em, em quạt cho chị xong, sử dụng bìa sách đó cũng đến cực điểm.
Cho đến khi hết giờ nghỉ trưa, một lượng lớn học sinh lần lượt bắt đầu đổ về trường, Hứa Nguyệt Lượng luyến tiếc đứng dậy nhắc nhở Lâm Ỷ Miên, "Học tỷ, đến giờ vào học rồi."
“Học cái gì mà học” Lâm Ỷ Miên thở dài, cảm thán một câu.
Hứa Nguyệt Lượng muốn nói lại thôi.
Lâm Ỷ Miên trêu chọc nàng, "Không phải em cũng đã nói rồi sao, với thành tích của tôi, chỉ cần điều chỉnh trạng thái tốt cùng phát huy bình thường, tôi có thể đạt điểm lý tưởng trong bài kiểm tra."
Hứa Nguyệt Lượng, "A.."
Lâm Ỷ Miên cất chiếc ô, bóng râm biến mất, tất cả ánh nắng chiếu vào cô.
“Ăn cơm cùng em, trạng thái của tôi khá tốt.” Lâm Ỷ Miên nói, “Sáng mai em có thể lại ăn giúp tôi được không?
Hứa Nguyệt Lượng bị ánh nắng làm chói mắt, nhưng không chút do dự trả lời "Có thể!!!"
Lâm Ỷ Miên, "Được."
Lâm Ỷ Miên thu dọn đồ đạc, đi xuống cầu thang, "Vậy hôm nay tan học tôi sẽ chờ em ở trạm."
Hứa Nguyệt Lượng đuổi theo, "Học tỷ học tỷ, không phải chị có học buổi tối sao? Năm ba không phải đều có buổi học tối sao?"
Lâm Ỷ Miên, "Không học."
Hứa Nguyệt Lượng, "Chúng ta đang nói về việc ăn sáng đi? Buổi chiều có cùng nhau..."
Lâm Ỷ Miên cắt đứt câu hỏi của nàng, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau về nhà."
Cô nỗ lực áp chế cảm xúc vui sướng, trở lại giọng điệu thê lương đau khổ: "Nếu không... trên đường một mình về nhà, vẫn là một mình ở nhà, thật sự rất buồn."