Chỉ có hai cửa?
Lam Nguyệt khẽ cười một tiếng, đơn giản như vậy sao? Họ đều nghĩ Cửu Ngục là cái gì?
Hai cửa này là hai ải cuối cùng của Cửu Ngục, kiếp trước nàng phải dùng một năm khổ luyện mới vượt qua được, bọn họ mặc dù không giống người bình thường, nhưng Cửu Ngục cũng không giống, muốn vượt qua? Chỉ có vũ lực là không thể, quan trọng hơn là phản ứng nhạy bén.
Chưa đầy nửa canh giờ, đã có người bị đánh ra, mặt mũi bầm dập, ủ rũ ngượng ngùng đứng một bên.
Đám người ở bên ngoài căng thẳng, càng là âm thầm may mắn.
May mắn bọn họ không hiếu thắng chạy vào trước.
Tiểu Linh Tử nhìn lần lượt từng người đi ra, nhìn bọn họ khắp người đều có vết bầm, giống như là bị cái gì đánh vào, xem ra cửa đầu tiên là ám khí.
Chỉ là ám khí đơn giản, liền nhiều người không chịu được như vậy. Rốt cuộc là ám khí như thế nào.
Lần lượt từng nhóm người đi vào, số người đi ra ngày càng ít, thời gian chịu đựng cũng càng lâu hơn.
Lam Nguyệt vẫn còn đang vuốt ve tiểu Lam, đột nhiên ầm một tiếng, tiếng nổ lớn vang lên, nàng ngừng lại động tác, ngẩng đầu lên. Đám người xôn xao, chỉ trỏ vào cửa vào. Nơi đó khói bụi mù mịt, một bóng người đang đi ra. Diệp Tu đi đến chỗ nàng, khẽ cúi người:
"Chủ tử, có người đã vượt qua cả hai cửa ải"
"Ồ?"
Lam Nguyệt khẽ kinh ngạc, mặc dù nàng chỉ sơ chế Cửu Ngục, sẽ không thực sự gây thương tổn đến tính mạng, độ khó cũng đã giảm đi một nửa, nhưng cũng không phải đồ chơi, lại có người có thể phá cửa? Thú vị a ~
Khói bụi tản đi, thân ảnh người kia lộ ra, là một thiếu niên, hắn một thân thô sơ áo vải, cơ thể ốm yếu, dường như chỉ còn da bộc xương, làn da cũng trắng bệch, đôi mắt đen hắc, không có chút ánh sáng.
Lam Nguyệt sửng sốt, lại là một thiếu niên mù?
"Tiểu Hạt Tử!"
Tiểu Linh Tử kêu một tiếng, tiến lên đỡ hắn.
"Ngươi lúc nào vào trong, ngươi đôi mắt đã như vậy, như thế nào lại đi mạo hiểm!"
Tiểu Hạt Tử khẽ vỗ tay nàng, thanh âm nhẹ nhàng:
"Không sao"
Tiểu Linh Tử cũng không lại nói gì, chỉ là ánh mắt không đồng tình nhìn hắn.
"Tiếp tục"
Lam Nguyệt mở miệng, thanh âm không mặn không nhạt.
Đôi mắt không nhìn thấy, lại có thể vượt qua hai cửa, người này... Không tồi.
Tiểu Linh Tử dìu tiểu Hạt Tử đến một bên, để hắn ngồi xuống, còn bản thân nàng quay lại tiến vào cửa Cửu Ngục.
Người xung quanh nhao nhao đến gần hắn:
"Tiểu Hạt, ngươi thực sự vượt qua? Chúc mừng a"
"Ải thứ hai là cái gì? Chúng ta rất muốn biết a!"
Rốt cuộc ải thứ nhất bọn họ đều không chịu được, kia ải thứ hai khủng bố như thế nào??
Tiểu Hạt Tử hơi nhíu mày, hắn cũng có nghi hoặc, mở miệng nói:
"Không có gì cả."
Tiểu Linh Tử bước vào nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy không khí xung quanh vặn vẹo, tựa như bước vào một không gian khác. Nơi này một mảnh hắc ám, giơ tay đều không thấy năm ngón, Tiểu Linh Tử càng thêm cẩn trọng.
Nàng vẫn chưa bắt đầu tu luyện linh lực, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn trọng. Tiểu Hạt Tử mặc dù bị mù, nhưng hắn đã tu luyện linh lực, cộng thêm nhiều năm không nhìn vật bằng thị giác, hắn đã luyện được đôi tai vô cùng tốt, không trách có thể dễ dàng vượt qua thử thách này. Vút!
Thanh âm xé gió vang lên, một cái gì đó lao với tốc độ cực nhanh về phía nàng, Tiểu Linh Tử nhanh nhẹn xoay người dễ dàng tránh khỏi.
Nàng vẫn chưa kịp thở phào, "vút vút vút" thanh âm liên tục vang lên, Tiểu Linh Tử vội vàng né tránh.
"A"
Tiểu Linh Tử thân thủ không tồi, bất quá vẫn là bị một mũi tên đâm trúng. Nàng đau đớn kêu một tiếng, ngã xuống đất.
Mũi tên này đã loại bỏ đầu nhọn, bịt lại bằng vải, sẽ không gây thương tổn quá lớn, nhưng không phải là không gây thương tích. Người trúng tên, để lại vết bầm vẫn là có.
Nàng từ dưới đất đứng lên, khẽ cắn răng.
Không được! Nàng không thể bỏ cuộc, Tiểu Hạt Tử đã thông qua! Vậy nàng càng nhất định phải thông qua!!
Nàng vừa đứng lên, thanh âm xé gió lại vang lên, Tiểu Linh Tử cũng không biết có bao nhiêu mũi tên, nàng dựa theo trực giác cùng cảm nhận của đôi tai mà né tránh.
Lúc đầu là có chút chậc vật, đôi khi bị thương đến khắp người đều ê ẩm, nhưng nàng cũng không bỏ cuộc, thử thách này nàng nhất định phải qua!
Càng né tránh thân ảnh nàng càng nhanh nhẹn, mũi tên bắn ra hoàn toàn không theo một quy luật nào, nàng chỉ có thể dựa theo cảm nhận của bản thân mà né tránh.
Đến khi Tiểu Linh Tử đã hoàn toàn có thể có tốc độ đủ nhanh né tránh mũi tên, xung quanh mới không còn vang lên tiếng xé gió.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hẳn là hoàn thành đi?
Phía trước đột nhiên sáng lên, Tiểu Linh Tử nheo mắt lại, đợi nàng thích nghi ánh sáng mới phát hiện là một cánh cửa, hẳn là dẫn đến ải thứ hai.
Tiểu Linh Tử không chút chần chờ bước qua.
Đợi nàng hoàn toàn bước qua khi, nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt không khỏi mở to, bên trong hoàn toàn là kinh ngạc, nghi hoặc không thể tin còn xen lẫn chút gì đó mừng rỡ.
_______
Lam Nguyệt nhàm chán chống cằm, nhìn trời cũng sắp sập tối, nàng cũng nên trở về a.
Bất quá, tiểu nha đầu kia vẫn còn bên trong, nàng khá mong chờ a~
Thiếu niên mù kia có thể vượt qua ải thứ nhất, kia thực sự là hắn thân thủ tốt. Nhưng ải thứ hai, lại phải nói là may mắn.
Hắn bị mù, mà Đồng thuật của nàng lại nhằm vào đôi mắt, ách, lần này là nàng sơ sót, lần sau bổ sung.
Hơn nửa canh giờ sau, ầm một tiếng, cánh cửa lần nữa nổ tung, mọi người nhao nhao nhìn xem, chẳng lẽ lần này lại có người vượt qua? không biết lần này là ai?
Chỉ thấy khói bụi tản đi, thiếu nữ một thân chậc vật bước ra.
Đúng là Tiểu Linh Tử!
Lam Nguyệt tuyệt nhiên không ngoài ý muốn, nha đầu này thực sự có năng lực, từ hành động thái độ cẩn trọng đã có thể nhìn thấy.
"Tiểu Linh Tử?"
Tiểu Hạt Tử đứng dậy, đi đến chỗ Tiểu Linh Tử.
"Ân, ta vượt qua"
Nàng thanh âm hết sức bình tĩnh, không có ngượng ngùng e thẹn như lúc đầu.
Không biết đã nhìn thấy cái gì?
Đồng Thuật, là nàng vừa học được một loại ảo thuật, có thể khiến người khác rơi vào ảo cảnh, nhìn đến cảnh tượng mình muốn nhìn đến nhất, từ đó trầm luân vào ảo cảnh, mặc nàng chém giết.
"Không tồi, các ngươi đều được giữ lại, từ giờ đi theo Diệp Tu tu luyện đi."
Lam Nguyệt đứng lên, lười biếng vươn vai, không chút để ý nói.
"Diệp Tu, ngươi tiếp tục trong coi, ta đi trước"
"Vâng"
Nàng xoay người rời đi, chợt bất ngờ quay lại, nàng ném cho Diệp Tu một quyển thư.
"Linh trận, học cho tốt"
"Ân"
Diệp Tu đáp một tiếng, mắt thấy Lam Nguyệt muốn rời đi, Tiểu Linh Tử đột nhiên kêu lên:
"Chủ tử!"
Bước chân Lam Nguyệt dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Tiểu Linh Tử đột nhiên kéo Tiểu Hạt Tử quỳ xuống, dập đầu nói:
"Từ nay mạng của thuộc hạ chính là của ngài, thỉnh chủ tử ban tên!"
Mọi người bị hành động của nàng làm cho bất ngờ, Lam Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Nàng thu lại biểu tình, khoé môi khẽ cong lên, nàng suy tư chốc lát, sau đó mới nói:
"Tốt, kia từ nay gọi ngươi là Tử Quyên đi, hắn liền gọi là Bắc Dạ..."
Tử Quyên, Bắc Dạ?
"Tạ chủ tử"
Cả hai thanh âm đồng thời vang lên, Lam Nguyệt xoay người, thanh âm không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe đến rõ ràng rành mạch:
"Bất quá mạng của các ngươi, ta không cần, các ngươi với ta, là đồng bạn, chiến hữu, không phải thuộc hạ, càng không phải nô lệ"
Là đồng bạn, mà không phải là thuộc hạ!
Đám người đều sững sờ, bọn họ không nghĩ, Lam Nguyệt sẽ như vậy nghĩ.
Đây là đám người mới suy nghĩ, còn đối Diệp Tu, Lăng Duyệt đám người, cũng không quá kinh ngạc, dù sau bọn họ đều đã biết nàng ý nghĩ.
"Diệp đại ca, hình như Linh thú đại nhân cũng đi rồi?"
Lăng Duyệt cẩn thận nói, dường như sợ Tiểu Lam lại đột nhiên hiện ra.
"Ân"
Diệp Tu đáp một tiếng.
"Tốt quá!"
Lăng Duyệt vui đến mức muốn hét lên, tiểu tổ tông đi rồi! Bọn họ được tự do a!!!!!
__
Bên kia Tiểu Lam đang ngoan ngoãn đứng trên vai Lam Nguyệt đánh một cái hắt xì.
Ai đang mắng tiểu gia! Đáng chết!