*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Môi chạm môi sau, Huyền Tịch cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy thực hương, khiến hắn lưu luyến không muốn dời đi, thực muốn cắn một ngụm, nghĩ liền làm, hắn ở trên môi nàng cắn một ngụm, hắn cắn nhẹ vài cái, lại thân một chút mới đem nàng buông ra, nhìn nàng ngây ngốc chưa hồi thần, hắn nhịn không được niết nàng mặt.
"Chỉ hôn một chút, không mất cái gì"
Lam Nguyệt bừng tỉnh, linh lực vận khởi một chưởng đánh vào Huyền Tịch ngực, hắn không tránh, bị đánh vào sau ngã ra sau, khoé miệng tràn ra vết máu.
Lam Nguyệt thuận thế nhảy ra sau, tức giận chỉ tay vào hắn.
Ni mã! Nàng vừa định nói chính là dù gì cũng không phải hôn môi a!!
Hắn hay rồi! Nàng còn chưa cùng nam nhân nào thân mật như vậy! Làm nhiệm vụ cũng chỉ là nắm một chút tay nhỏ, hoặc thân mật lắm cũng chỉ ôm eo nhỏ!
Lam Nguyệt tức giận đến không được, mặt đẹp đỏ bừng môi bị hắn cắn đến sưng lên.
"Ngươi..."
"Khụ khụ..."
Nàng còn chưa nói xong, Huyền Tịch đột nhiên ho mãnh liệt, Lam Nguyệt cũng không quản nhiều hoảng sợ tiếng đến gần.
"Ngươi không sao chứ!?"
Nàng lúc nãy một đòn phản xạ tự vệ, là dùng toàn lực, hắn cường đại như vậy trúng một đòn chắc cũng không gây tổn hại gì nhiều mới phải. Chẳng lẽ hắn thương vẫn chưa khỏi??
"Khụ.."
Huyền Tịch như cũ ho mãnh liệt, nhìn nàng mặt thượng lo lắng, hắn vi không thấy hơi nhấp môi cười.
Gặp nàng sau, hắn cười không biết bao nhiêu lần, ngàn năm qua, hắn đều nghĩ bản thân đã quên cười như thế nào, không ngờ gặp lại nàng khi, hắn như cũ tự nhiên cười.
Hắn thương cũ chưa lành, thần hồn mất một nửa, lại cùng Tuyết Phong Trần một trận đánh, thương cũ thương mới cùng một chỗ, hoàn toàn không thể áp chế. Lần này hắn có lẽ sẽ bạo phát, nếu làm nàng bị thương...
Hắn đột nhiên bắt lấy nàng tay, Lam Nguyệt giật mình, chưa kịp thu tay liền nhìn đến hắn đem một chiếc nhẫn đeo vào nàng ngón tay.
Chiếc nhẫn màu tím huyền bí, tản ra nhàn nhạt ánh sáng, bên trên điêu khắc hoa văn phức tạp, cực kì tinh xảo. Nhẫn chạm vào tay nàng khi, tự động thu nhỏ vừa vặn nàng nho nhỏ tay.
Lam Nguyệt ngây người, nhìn hắn chằm chằm.
Cũng không biết có phải hay không trùng hợp, chiếc nhẫn đúng là đeo vào nàng ngón áp út.
"Tín vật"
"Cái gì tín vật??"
"Là... Khụ khụ..."
Huyền Tịch vừa muốn trả lời, nhưng tiếp đến là một trận ho mãnh liệt. Hắn bỗng nhiên hộc ra một búng máu.
Máu nhiễm lên đất nháy mắt, bỗng nhiên tử quang nổi lên, trên mặt đất trống rỗng lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc lên hoa cỏ.
Lam Nguyệt kinh ngạc, nhưng cũng không rảnh để ý đến, nàng tay giữ lấy Huyền Tịch vai, hắn hộc máu sau liền cứ vậy ngã xuống, may mắn Lam Nguyệt nhanh tay.
"Huyền Tịch, ngươi làm sao vậy? Huyền Tịch..."
Lam Nguyệt gọi vài lần, hắn như cũ không đáp. Tuấn mỹ dung nhan một mảnh tái nhợt, Lam Nguyệt bắt lấy tay hắn, linh lực nháy mắt tản ra, tiến vào hắn thân thể thăm dò.
Cùng lúc đó nàng con ngươi co rụt.
Hắn trong cơ thể nội thương cự kì nghiêm trọng, linh lực vô cùng bạo động, may mắn bị một màn chắn giam lại, nếu không chỉ sợ đã bạo thể.
Mà nàng vừa rồi một chưởng vô tình phá vỡ kia màn chắn, lúc này đem hắn đan điền kinh mạch loạn thất bát tao!!!
Không ngờ lại là nàng hại hắn a!!
"Linh, ngươi có cách gì giúp hắn không?"
Phượng Linh Giới hơi sáng lên, một đạo màu Lam ánh sáng chui vào Huyền Tịch cơ thể. Chóc lát, giọng Linh có chút xin lỗi vang lên:
"Chủ nhân, hắn cơ thể đã hoàn toàn loạn, thần hồn mất đi một nửa, hoàn toàn không có năng lực khống chế, chỉ sợ..."
Sống không được!
Này ba chữ Linh cũng không dám nói ra, bởi vì hắn nói một câu, chủ nhân sắc mặt càng không tốt, tâm tính càng có xu hướng biến cuồng.
"Chỉ sợ cái gì!"
Lam Nguyệt âm trầm hỏi, thanh âm lạnh lẽo cực kì.
Huyền Tịch có ân với nàng, chỉ vì một nụ hôn nàng hại hắn thành như vậy!
Không phải chỉ thân một cái thôi sao! Cho hắn thân cũng không mất chút thịt nào! Nàng...
Lam Nguyệt tâm loạn đến rồi cực điểm, một bên luôn nhủ bản thân, nàng và hắn không thân không biết, một bên lại vì hắn từng cứu nàng còn có nửa tháng qua chung đụng mà sinh ra hảo cảm.
"Huyền Tịch, ngươi không thể có việc gì! Là ta nợ ngươi!"
Lam Nguyệt kiên định nói, trên người hắn điểm vài huyệt đạo, nàng xoay người ngồi ở hắn phía sau, song chưởng áp vào hắn to rộng lưng.
Lúc này, màu đen đồng tử nhanh chóng biến thành một màu xanh thẳm, như đại dương sâu thẳm, lại tràn ngập quang mang.
Quanh người nàng màu lam linh lực nổi lên, linh lực theo nàng tay truyền đến Huyền Tịch cơ thể, dần dần cả hai cơ thể bị màu xanh linh lực bao phủ.
Bên trong màu xanh linh lực, lại len lỏi vài sợi màu vàng kim óng ánh linh lực.
"Chủ nhân! Không thể! Đó là ngươi mệnh căn Thần lực!!"
Tiểu Lam cùng Tiểu Bạch cũng bị Lam Nguyệt ném vào không gian. Tiểu Bạch như cũ ngủ mà Tiểu Lam nghe Linh thanh âm, không khỏi la lên:
"Chủ nhân, ngươi chết ta làm sao bây giờ, không thể a! Ô ô ô"
Nó ban đầu cùng Lam Nguyệt khế ước là bị ép buộc, nó quả thực không phục, nhưng khế ước sau, nó phát hiện, Lam Nguyệt cũng không phải bình thường phàm nhân, nàng cơ thể tồn tại Thần tộc huyết mạch, hơn nữa còn là Cổ Thần! Nàng tương lai chắc chắn vô hạn lượng. Nàng không gian linh khí nồng đậm, hết sức phù hợp nó tu luyện, cùng nàng khế ước, nó chính là lợi vô số!!
Nó hiện tại chính là cam tâm tình nguyện a! Nàng liền vì cứu người này chết, nó làm sao a!!
Linh so nó càng sốt ruột, quả thực rất muốn đem nàng cho ngất xỉu!
Lam Nguyệt huyết mạch Cổ Thần, nó biết, chính là nếu mệnh căn thần lực hao hết, nàng huyết mạch tan biến, bản thân thân thể đều phế đi!
Lam Nguyệt mím môi, nàng không nghĩ nhiều như vậy, nàng chắc chắn có thể làm được, chắc chắn không hao tổn hết, đến lúc đó lại từ từ bổ trở về.
"Phượng hoàng đại nhân, ngài mau giúp ta ngăn nàng a!!"
Linh gấp đến độ không được, cầu cứu Quân Vô Nhai.
Không có tiếng đáp lại, Linh có chút tức giận, tiếp tục khuyên Lam Nguyệt. Lam Nguyệt trực tiếp cùng Phượng Linh Giới cắt đứt quan hệ.
"Chủ nhân, chủ nhân"
"Chủ nhân a!"
Linh trực tiếp loạn, nếu hắn có chân thân lúc này có lẽ chính là vò đầu bức tai. Tiểu Lam cũng gấp, nó tại Hàn Nguyệt Điện bay loạn, miệng không ngừng lẩm bẩm "làm sao bây giờ" tự.
"Các ngươi, bổn toạ đều ngăn không được nàng"
Lúc này Quân Vô Nhai thanh âm lạnh lùng vang lên, hắn bị vây khốn trong trận, không thể giúp, mà nàng chắc chắn sẽ không để Huyền Tịch chết. Dù nàng không nhớ gì...
"Vì sao?"
Linh, Tiểu Lam ngây ngốc, không hiểu đồng thanh hỏi.
"Không có vì sao, chỉ là chắc chắn"
________
Ai nha! Sinh tử trước mắt, Tiểu nguyệt nhi vốn không hề nghĩ nhiều liền liều mạng cứu người, nàng là động tâm vẫn là chưa đâu? Các nàng nghĩ nghĩ~