Nguyệt Lạc

Chương 41: Sao trai đẹp đều có người yêu không vậy?



Chương 41: Sao trai đẹp đều có người yêu không vậy?-

Đêm đã khuya, những du khách dưới lầu vẫn còn lang thang trên phố dài, thỉnh thoảng vang lên những tiếng hát du dương, giọng hát phụ nữ dịu dàng, sâu lắng mang theo chút quyến luyến..

Thịnh Ý xuyên qua ánh đèn đường bên ngoài nhìn Lâm Chiêu Chiêu, cô ngủ rất say, hơi thở dữ dội không biết lại mơ thấy gì.

Cửa hàng xăm hình không cần mở cửa sớm, vì vậy vào ngày hôm sau, Lâm Chiêu Chiêu đợi mãi đến khi Thịnh Ý dậy thì mới lề mề thức dậy.

Thịnh Ý vừa ngồi vào bàn ăn cơm, vừa cười cô: "Chưa từng thấy ai làm ăn như cậu."

Lâm Chiêu Chiêu nói: 'Kệ chứ, tớ là bà chủ tớ có quyền." Cô ngáp một cái rồi lại hỏi: "Dì nhỏ đâu rồi?"

"Đến nhà hát kịch rồi."

"Không phải đã nghỉ việc rồi sao?"

"Hình như là có một vai diễn, diễn viên mới không nắm bắt tốt nên để dì ấy đi hướng dẫn một chút."

Lâm Chiêu Chiêu ừ một tiếng, đưa tay định lấy bánh gạo trên bàn, bị Thịnh Ý lấy đũa gõ vào tay: "Đi đánh răng đi."

Lâm Chiêu Chiêu càm ràm: "Cậu giống mẹ tớ ý đúc."

Thịnh Ý khẽ cười: "Mình làm gì có đứa con gái lớn như thế này."

Ăn xong cơm, Lâm Chiêu Chiêu liền đi trước. Hành lý của Thịnh Ý đã được thu dọn từ tối hôm qua. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Từ ngõ Cảnh Đức đến ga tàu cao tốc mất nửa tiếng, nghĩa là cô phải khởi hành lúc khoảng mười hai giờ.

Cô lại kiểm tra kỹ lưỡng vali của mình.

Thực ra đồ cần mang theo không nhiều, vì muộn nhất ngày kia có thể quay lại. Cô kiểm tra được một nửa, Giang Vọng liền gửi tin nhắn cho cô.

[W]: Tôi đến rồi.

Thịnh Ý trả lời tin nhắn: Tôi đến ngay đây.

Cô nhanh chóng kéo khóa vali rồi khóa cửa, kéo vali chạy mọt mạc về phía đầu hẻm.

Mặc dù kỳ nghỉ Thanh Minh đã qua nhưng có lẽ vẫn còn dư âm của kỳ nghỉ cho nên du khách ở ngõ Cảnh Đức vẫn đông đến mức khó tin. Khi bị đám đông chặn lại, Thịnh Ý lại bắt đầu hối hận vì sao mình không đi đường tắt.

Dường như cứ hễ gặp chuyện liên quan đến Giang Vọng, bản thân cô luôn thiếu đi một phần lý trí so với bình thường.

Lúc cô chen lấn ra khỏi đám đông đã là mười lăm phút sau. Con ngõ nhỏ đông người, đầu ngõ ngược lại vẫn còn tốt, Thịnh Ý vừa đi ra liền nhìn thấy anh.

Hôm nay Giang Vọng ăn mặc đơn giản hơn một chút, một chiếc áo hoodie mỏng màu xám khói, bên dưới là quần jean rộng thùng thình, tóc dài hơn nửa buông xuống, màu tóc đen tuyền, cả người nhìn rất ngoan ngoãn.

Người không biết còn tưởng anh là sinh viên của trường đại học gần đây.

Trong vòng nửa phút Thịnh Ý đứng đó nhìn, đã có không dưới năm cô gái mắt sáng lấp lánh lén lút nhìn anh. Nhìn còn chưa đủ, còn phải bàn tán với bạn bè rồi mấy cô bạn kia cũng bắt đầu lén lút nhìn anh.

Mấy cô gái nhìn chằm chằm một cách lộ liễu, cũng chẳng thèm che giấu. Có lẽ là bị nhìn có hơi bực mình, Giang Vọng mím môi, sau đó kéo cao cổ áo hoodie lên đến tận cằm, buộc hai sợi dây rút thành một chiếc nơ bướm.

Thịnh Ý nghe thấy cô gái vừa đi ngang qua khẽ thở dài: "Dễ thương quá! Còn thắt nơ bướm nữa!"

Giang Vọng: .......

Thịnh Ý không nhịn được cũng bật cười, lúc cô ngẩng đầu lên liền trông thấy Giang Vọng cũng đang nhìn cô.

Anh dựa vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực, thong dong nhìn cô như con ốc sên bò chậm rãi tiến về phía mình.

Cho đến khi Thịnh Ý đi đến giữa đường, anh đột nhiên đứng thẳng dậy, sải bước đi tới, nhận lấy vali từ tay Thịnh Ý.

Thịnh Ý lại nghe thấy tiếng than vãn vang lên bên cạnh:

"Sao trai đẹp đều có người yêu không vậy!!"

Thịnh Ý véo tai, cũng không biết Giang Vọng có nghe thấy không.

Anh chân dài, bước đi cũng rất rộng, Thịnh Ý đi theo sau, phải chạy mới đuổi kịp anh.

Cô còn chưa kịp nói lời "cảm ơn", lóc cóc chạy theo sau anh. Còn chưa đi được hai bước, Giang Vọng lại đột nhiên dừng lại, Thịnh Ý không kịp phanh đâm thẳng vào lưng anh.

Quần áo mùa xuân mỏng manh, trên lưng anh toàn là xương, Thịnh Ý không nhịn được, rên rỉ một tiếng.

Sau khi làm rõ suy nghĩ của mình, tâm trạng của cô dường như cũng thoải mái. Bởi vì đã hiểu rõ mình thực sự muốn gì, cho nên chỉ cần sải bước tiến về phía mục tiêu mà mình mong muốn là được.

Cần gì phải do dự, lăn tăn?

Chẳng phải chỉ là khiến Giang Vọng thích mình thôi sao? Cô – Thịnh Ý, hoàn toàn có thể làm được.

Mới nãy còn tự động viên bản thân như vậy trong lòng nhưng sau khi va vào anh, nghe tiếng cười khẽ pha chút trêu chọc của người đàn ông, cô lại nhụt chí như chú rùa nhỏ rụt đầu vào mai.

Nhưng so với trước đây, cô vẫn dũng cảm hơn một chút, cô khẽ lẩm bẩm: "Sao cậu lại đột nhiên dừng lại thế?"

Cô rất thích thêm ngữ điệu khi nói chuyện, giọng nói mềm mại đặc trưng của người miền Nam. Trước đây khi học ở Bắc Kinh, lúc đầu, luôn có người nói sau lưng nói cô õng ẹo với mọi người.

Sau này phát hiện ra giọng cô thật sự như thế, tiếng bàn mới tán dần ít đi, mọi người lại bắt đầu nịnh hót cô: "Giọng bạn nói nghe hay quá!"

Thịnh Ý từng cố gắng sửa đổi, học theo giọng nói của người Bắc Kinh nhưng giọng nói đó đối với người miền Nam như họ quả thực quá khó. Sau một thời gian thử nghiệm, cuối cùng cô đành bỏ cuộc trong tiếng cười cợt của mọi người.

Lúc này, ánh xuân lấp lánh, ánh nắng rạng rỡ bao trùm lấy họ.

Giang Vọng nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy đầu mũi cô đã đỏ bừng, mới chịu hạ giọng một chút nhưng lời nói ra lại đầy châm biếm: "Cậu chậm quá, tôi sợ cậu đi lạc."

Giọng anh như thở dài, Thịnh Ý trực giác cảm nhận được anh đang nói bóng gió, nhưng vẫn vô thức phản ứng: "Tôi cũng đâu phải trẻ con."

Giang Vọng lại cười một tiếng, không nói thêm lời nào, nhưng bước tiếp theo lại chậm hơn rất nhiều.

Trước đây anh đi làm đều tự lái xe, Thịnh Ý đã nhìn thấy vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô được ngồi xe của anh.

Anh hẳn là rất thích mùi hương, trong xe không giống như những người đàn ông khác, có một số mùi kỳ quặc.

Mùi trong xe anh rất sạch sẽ, vừa bước vào khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Thịnh Ý nhận ra, dù đã thích Giang Vọng từ rất lâu, cũng tìm hiểu rất nhiều thông tin về anh từ nhiều nguồn khác nhau, cô biết rất nhiều thông tin quan trọng và không quan trọng về anh, nhưng về con người anh, dường như cô lại hiểu rất ít.

Ví dụ, anh thực ra không quá hăng hái trong công việc, ngày thường đối xử với mọi người với thái độ mặc kệ mọi người muốn ra vào thế giới của mình. Về việc chăm sóc bản thân, anh càng tệ hơn. Nói chung, anh là một người dường như không còn gì lưu luyến với thế giới này.

Nhưng anh lại đặc biệt quan tâm đến chất lượng cuộc sống của mình, anh biết cách đốt nến thơm, xịt nước hoa, ga giường chăn màn đều thoang thoảng mùi nắng ấm. Anh cũng sẽ ôm mèo hoang ướt sũng vào trong lòng, cẩn thận dỗ dành.

Cô cẩn thận cài dây an toàn, thấy xe đã đi ra khỏi dòng người. Có lẽ vì sợ tắc đường, anh đi đường cao tốc.

Bên kia vắng vẻ hơn, cuối con đường dần dần hiện ra hình ảnh ngọn núi.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời rạng rỡ treo cao trên bầu trời. Thịnh Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua, tìm chuyện để nói với Giang Vọng: "Hồi nhỏ chỗ này vắng vẻ lắm, chưa được quy hoạch, bà ngoại tôi hay trồng rau ở đây."

"Bà thường dậy rất sớm, có hôm trời còn chưa sáng bà đã dậy rồi. Bà sợ một mình mà dì nhỏ lại bận đi làm nên bà thường hay rủ tôi đi cùng làm việc. Lúc đó tôi còn nhỏ, dậy không nổi, đang mơ màng thì bà bế tôi dậy mặc quần áo, rồi cho vào cái giỏ."

"Cái giỏ tre đó cậu có biết không? Lúc đó tôi thật sự gầy và nhỏ, cái giỏ có thể chứa được. Rồi bà ngoại ở bên kia đào đất trồng rau, tôi ở bên cạnh ngái ngủ nhìn bà."

"Đôi khi mặt trăng còn chưa kịp đi, mặt trời đã đến, tuy chỉ là một vệt nhỏ xíu..."

Nói rồi, cô lại lo lắng liệu mình có nói nhiều quá không, Giang Vọng sẽ thấy cô ồn ào không? Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Khi lái xe, dáng vẻ của người đàn ông này có chút khác biệt so với vẻ lười biếng thường ngày. Anh dựa vào ghế một cách lười biếng nhưng ngồi rất thẳng, tầm mắt luôn hướng về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Thịnh Ý một cái. Khi nghe đến chỗ thú vị, anh còn khẽ nhếch môi.

Nụ cười rất nhạt, nhưng lại vô cớ... khiến người ta rung động.

Có lẽ nhận ra cô đã dừng lại, lúc chờ đèn đỏ, anh gõ hai ngón tay lên vô lăng thản nhiên hỏi: "Rồi sao nữa?"

Thịnh Ý ngẩn ra, thở dài: "Rồi không còn gì nữa, rồi tôi lớn lên."

Cô nói câu này có chút ủ rũ, nhưng vẻ mặt than vãn lại có chút đáng yêu kỳ lạ. Khóe môi Giang Vọng không nhịn được lại cong lên, qua gương chiếu hậu nhìn cô, cô gái đã mở điện thoại không biết đang gõ gõ viết gì trên điện thoại.

Thịnh Ý đang trả lời tin nhắn của Giản Hi.

Buổi sáng Thịnh Ý thức dậy, thấy thời gian còn rất sớm nên chơi điện thoại một lúc.

Khi ấy, Giản Hi vừa hay nhắn tin cho cô, Thịnh Ý liền tiện miệng kể cho cô nghe chuyện sắp tới cô sẽ đi công tác cùng Giang Vọng.

Cô không ngờ Giản Hy lại còn kích động hơn cả cô, ngay lập tức gọi điện thoại đến: "Chết tiệt, vậy chẳng phải có thể cùng nhau trải qua thế giới của hai người rồi sao?"

Thịnh Ý nói: "Chỉ là cùng nhau đi công tác thôi."

Giản Hy: "Chuẩn bị thứ đó chưa?"

Thịnh Ý: "?"

Giản Hi: "Bao cao su ấy, với đồ lót ren gợi cảm, đều mang hết chứ?"

Thịnh Ý: "...., Chúng mình đây là đi làm việc."

Giản Hi hỏi: "Thế bọn cậu ở khách sạn nào?"

Trước đây, Tống Cảnh Minh đã gửi tên khách sạn cho họ. Thịnh Ý nhớ lại một lúc và nói ra một cái tên. Giản Hi nói: "Được, đợi đấy."

Nói xong, cô ấy lấy cớ là quản lý đi kiểm tra rồi cúp máy.

Thịnh Ý nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, không biết tại sao cô ấy lại bảo mình đợi.

Lúc này, thấy Giản Hi rảnh rỗi, cô gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat: "Sáng nay cậu bảo tớ đợi là đợi gì?

[ Giản Hi ]: "Tớ thấy sắp đến sinh nhật cậu rồi, nên mua cho cậu một món quà. Quà không thể để ở đây, tớ gửi trực tiếp đến khách sạn cho rồi. Tạo bất ngờ cho cậu."

[ Thịnh Ý ]: "? Sinh nhật tớ vào tháng Mười."

[ Giản Hi ]: "Cũng không khách nhau lắm, cũng chỉ cách mấy tháng mà thôi."

[ Thịnh Ý ]: ........

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi, một lúc đã đến ga tàu cao tốc. Giang Vọng dừng xe trong hầm gửi xe.

Bãi đỗ xe của ga rất rộng rãi, bên trong gần như không có xe nào.

Nhiệt độ trong hầm rất thấp, Thinh Ý vừa xuống xe đã thấy lạnh run người.

Giang Vọng mở cốp xe, lấy hành lý của cô ra.

Đàn ông ra ngoài không rườm rà như con gái, anh chỉ đeo một chiếc túi đeo hông màu đen đơn giản, chiếc túi khá rộng rãi, bên trong nhét một số quần áo để thay và đồ dùng cá nhân.

Thịnh Ý nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là tàu chạy.

Cô đi qua muốn lấy vali của mình, tự mình cầm, nhưng anh lại bước nhanh hơn, thái độ lại rất tự nhiên.

Thịnh Ý thở dài.

Có xe chạy đến từ góc cua, đèn pha chói mắt chiếu đến, Thịnh Ý lùi lại một bước, nghiêng người tránh sang một bên.

Chiếc xe đi qua giữa hai người, Thịnh Ý nhíu mày vì khói xe, định đợi khói xe tan đi rồi mới đi sang bên kia.

Bất chợt, cổ tay bị ai đó nắm lấy.

Ngón tay của người đàn ông lạnh ngắt đặt trên cổ tay của cô, sau đó kéo cô dậy, bước nhanh về phía thang máy.

Thịnh Ý ngơ ngác đi theo, tay kia của anh vẫn kéo vali của cô, bánh xe lăn trên sàn nhà phát ra tiếng ầm ầm.

Giọng Giang Vọng nhàn nhạt: "Còn phải qua cửa an ninh, chậm một chút nữa là lỡ tàu đấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv